Vẻ mặt Giang Mạn Di hoảng hốt, nhưng sau đó nghĩ đến dù sao Giang Khả Tâm đã chết, cô ta đã không có gì phải sợ.
Sau khi ổn định tâm trạng, liền nói: "Khi đó mới mười tám tuổi, chữ viết bằng bút lông không tốt như bây giờ. Hơn nữa, lúc trước khắc chữ, chữ viết bằng bút lông cũng không dễ điêu khắc, lúc điêu khắc sư phụ mô phỏng không chừng có chỗ sai sót.”
Hoắc Cảnh Thâm buông tay ra.
Giang Mạn Di thăm dò một phen, cuối cùng hài lòng rời đi.
Nhưng Hoắc Cảnh nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, lòng chút trầm xuống.
Lúc trước anh bị tai nạn xe hôn mê, sau khi tỉnh lại đã mất trí nhớ, người đầu tiên thấy chính là Giang Mạn Di, cô ta nói bọn họ đang yêu đương, còn nói bọn họ hẹn nhau leo núi rồi cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Anh vẫn luôn tin lời này, tin tới tận hôm nay.
Đến nay mới thôi, anh mất trí nhớ về chuyện này, ngoại trừ ông nội, chỉ có Giang Mạn Di biết.
Anh vốn cho rằng, kí ức trước năm mười tám tuổi, mất đi thì để mất đi, hẳn là cũng không là chuyện phải để tâm.
Nhưng bây giờ lại càng nghĩ càng hoang.
Tuổi trẻ yêu đương anh có thể hiểu được, nhưng ánh mắt của anh thật sự kém như vậy sao?
Chuyện điều tra trong chốc lát cũng không ra được, suy nghĩ Hoắc Cảnh Thâm đè ép càng ngày càng nhiều, vừa vặn bạn cũ rủ đi uống rượu, anh dứt khoát ra cửa.
Hoắc Cảnh Thâm vừa đi tới ngoài cửa phòng câu lạc bộ, chợt nghe thấy có người lớn tiếng nói, "Gọi cô gái gì đó, đợi lát nữa anh Hoắc đến, bảo anh ấy gọi điện thoại giao mấy em gái thực tập sinh trong công ty lại đây, chắc chắn sẽ hăng hái hơn mấy cô em ở đây.”
Hoắc Cảnh Thâm nhướng mày, cơn tức trong lòng giống như có lối phát tiết ra, anh một cước đá văng cửa phòng, lạnh lùng nói: "Ai vừa nói lời này cút ra cho lão tử!”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Có người hòa giải nói: "Hoắc ca, Tam Tử uống say nói chuyện linh tinh, ý định ban đầu của anh ấy thật ra là cảm thấy Hoắc thị chúng ta giải trí tinh mắt, đào tạo ra các minh tinh xinh đẹp còn có năng lực.”
Người đàn ông tên Tam Tử kia vội vàng nói tiếp, ý tứ tự tát mình một bạt tai, cười nói: "Hoắc ca, là lỗi của tôi, tôi không biết cách ăn nói, tôi bồi tội cho anh.”
Nói xong, anh ta liền uống cạn một chén rượu trắng lớn, coi như là hào khí.
Nếu là bình thường, Hoắc Cảnh Thâm sẽ buông tha anh ta, nhưng hôm nay anh không dễ nói chuyện, liền nói: "Cậu muốn chơi phụ nữ, được a, gần đây giải trí Hoắc thị có vài hạng mục, từ điện ảnh đến phim mạng nhỏ, mấy trăm vạn đến mấy chục triệu đều có, cậu tùy tiện chọn một cái mà đầu tư, đến lúc đó coi như coi trọng nữ chính, người ta nể mặt cậu là nhà đầu tư sẽ cho cậu cơ hội theo đuổi, về phần có thể theo đuổi được người hay không, còn phải xem cậu bỏ ra bao nhiêu tiền cho người ta.”
Tam Tử cười mỉa: "Đầu tư sao, anh Hoắc, kỳ thật tôi chỉ nói đùa mà thôi.”
Anh ta chỉ muốn chơi đùa mấy cô gái trải đời ít, sao cam lòng đầu tư tiền chứ? Đừng nói mấy chục triệu, anh ta trông như vậy nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng đều bị quản gắt gao, mấy trăm vạn cũng không thể nói cầm là cầm.
Hoắc Cảnh Thâm một cước đá đổ cái bàn, "Không có tiền còn ở trước mặt lão tử bịa chuyện, thiếu tiền sao?”
Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hoắc Cảnh Thâm đi ra giải sầu, không ngờ lại nhận lấy thêm một cục tức.
Anh lạnh lùng đứng lên đạp cửa rời đi, mới vừa đi ra cửa phòng lại gặp Thẩm Thành, người vẫn luôn đối đầu với anh.
Thẩm Thành châm chọc nói: "Ô ô, ghê gớm a, Hoắc Cảnh Thâm thế mà cũng sẽ có ngày hôm nay?”
“Lời này của anh có ý gì?”
Thẩm Thành lại không có ý nhiều lời với anh, kéo Phó Thiếu Sâm đi, miệng còn lẩm bẩm, "Thiếu Sâm, chúng ta mau tránh xa loại người bức tử vợ này một chút, cậu thật vất vả mới thành đôi cùng Tô Niệm, không thể bị vận xui của anh ta ảnh hưởng.”
Lúc này Hoắc Cảnh Thâm mới chú ý tới trong bóng tối còn đứng một người, chỉ là người nọ một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hợp với nơi như này.
Người đàn ông bước ra khỏi bóng tối, là Phó Thiếu Sâm đã lâu không gặp.
Phó Thiếu Sâm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn thấu Hoắc Cảnh Thâm, khiến lòng Hoắc Cảnh Thâm rất tức giận.
Từ khi anh có trí nhớ thì đã không thích Phó Thiếu Sâm, bởi vì Phó Thiếu Sâm vẫn là loại "cháu trai nhà người ta" mà ông nội hay nói, năng lực xuất chúng lại giữ mình trong sạch.
Nhưng chưa từng có một ngày nào, anh lại bất mãn như thế.