Thực sự bọn anh có yêu đương qua, nhưng đã là chuyện của 10 năm trước rồi. Lâm Ngưỡng vừa lái xe vừa nói, Một cuộc bể dâu.
Một cuộc bể dâu...Giống như có chút khoa trương.
Nhưng 10 năm, thực sự đã quá lâu quá lâu rồi.
Chương nhiễm Nhiễm nói: Em có thể mạo muội hỏi một đề được không?
Ừ?
Hai người lúc trước, vì sao lại chia tay?
Lâm Ngưỡng đối với vấn đề này giống như không ngoài dự liệu: Cô ấy đề nghị.
Là Lâm Ngưỡng bị bỏ rơi đấy!
Mười năm trước, 24 tuổi, là một nam tài tử đẹp trai đến kinh thiên động địa quỷ thần gào khóc, Ảnh đế đại nhân tương lai lại bị đá.
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy đã đến nước này thì hỏi thêm một câu nữa cũng chẳng sao: Vì...cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì Lâm Ngưỡng hút thuốc?
Lâm Ngưỡng nói: Nếu là cô ấy đề nghị, thì đương nhiên anh có vấn đề, sao có thể nói cho em biết được chứ.
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy vấn đề khẳng định không phải là như vậy, nhưng nếu Lâm Ngưỡng không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi lại: Cho nên... Là cô ấy ở trước lúc hôn lễ biểu hiện ý đồ muốn ở cùng một chỗ với anh, cho nên anh mới quyết định công bố tình yêu giả này, sau đó dẫn em tới lễ cưới?
Lâm Ngưỡng: Ừ
Hiển nhiên anh không có ý định dấu diếm cô.
Rốt cục Chương Nhiễm Nhiễm cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, lúc trước cảm thấy đây là đại vận trời cho, nhưng thật là là âm mưu đã định trước.
Chương nhiễm Nhiễm nói: Diêu Hâm thực sự rất đẹp.
Lâm Ngưỡng: Ừ
Chương Nhiễm Nhiễm: Em, em nghe nói... Đối với đàn ông mà nói, mối tình đầu là quan trọng nhất, dùng cả đời cũng khó mà quên được.
Lâm Ngưỡng: Đừng xem mấy loại văn học não tàn đấy.
Chương Nhiễm Nhiễm: ...
Lâm Ngưỡng: Anh quên mối tình đầu của mình có hình dạng ra sao rồi.
Chương Nhiễm Nhiễm: Hả?
Không phải là Diêu Hâm sao?
Lâm Ngưỡng: Lớp 10 anh đã yêu đương rồi.
Chương Nhiễm Nhiễm: ...
Trong tưởng tượng của Chương Nhiễm Nhiễm, Lâm Ngưỡng và Diêu Hâm, hai nhân vật mới xuất đạo, mối tình đầu thuần khiết...
Cứ như vậy mà bị Lâm Ngưỡng dửng dưng đánh nát rồi.
Được, thật là một người vô tình mà!
Lâm Ngưỡng lại là người như vậy!
Nội tâm Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy bị lừa: Vậy, em, em hỏi một vấn đề mạo muội cuối cùng.... xin hỏi, anh yêu đương mấy lần rồi?
Lâm Ngưỡng: Ba lần
Ồ..., lại ít hơn so với trong tưởng tượng.
Chương Nhiễm Nhiễm không dám hỏi nữa, sợ anh ngại phiền, nhưng Lâm Ngưỡng chủ động nói: Lần đầu tiên là ở trường cấp 3, yêu được hai ba tuần thì bị bố mẹ của cô ấy phát hiện thế nên liền chia tay, thứ hai là Diêu Hâm.
Vậy...Người thứ 3 đâu?
Chương Nhiễm Nhiễm đầy ắp chờ mong, nhưng mà Lâm Ngưỡng không có nói tiếp.
Còn chẳng bằng không nói.
Chương Nhiễm Nhiễm chịu đựng cảm giác phổi gan xoắn xuýt cả lên để không hỏi lại, Lâm Ngưỡng ung dung bỏ rơi mấy cái xe của chó săn, đưa Chương Nhiễm Nhiễm trở về đến dưới nhà, Chương Nhiễm Nhiễm cởi dây an toàn: Làm phiền anh rồi.
Lâm Ngưỡng: Về nghỉ ngơi sớm đi.
Chương Nhiễm Nhiễm cầm hoa cưới, đến cuối cùng vẫn không nhịn được.
Em, em lại hỏi một vấn đề cuối cùng nữa có được hay không?
Lâm Ngưỡng: Ừ?
Người bạn gái thứ 3 của anh là ai? Em biết rõ em rất tò mò, anh nếu như không muốn trả lời...
Chương Nhiễm Nhiễm hỏi ra khỏi miệng rồi không ngừng liên tục bổ sung, mặt đỏ lên, Lâm Ngưỡng dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đưa tay vỗ gáy của cô một cái nhẹ.
Chương Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn Lâm Ngưỡng, đầu cũng không có cảm giác đau nhức.
Lâm Ngưỡng: Cái này có lẽ nên hỏi chính em.
Chương Nhiễm Nhiễm: Hả...
Lâm Ngưỡng: Nhanh lên nhà đi, chuẩn bị thử vai thật tốt, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh.
Chương Nhiễm Nhiễm gật đầu một cách máy móc, xuống xe, vung tay: Gặp lại.
Lâm Ngưỡng: Lên nhà.
Chương Nhiễm Nhiễm tiếp tục gật đầu một cách máy móc, quay người, đi được hai bước, lại quay đầu, phát hiện Lâm Ngưỡng còn chưa đi.
Chương Nhiễm Nhiễm đạp giày cao gót mà chạy chạy chạy, trở về nhà mình, vén rèm cửa nhìn xuống, vừa vặn trông thấy Lâm Ngưỡng khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu.
Chương Nhiễm Nhiễm đem hoa cưới đặt lên bàn, sờ mặt của mình, thật sự là vô cùng nóng.
Hỏi cô?
Có ý gì.
Chẳng lẽ nói, người bạn gái thứ 3 của anh chính là....Cô?
Chương Nhiễm Nhiễm đi đến bên giường ngã một cái, đưa tay liều mạng ép khóe miệng của chính mình, không thể cười, không thể cười, có cái gì đáng buồn cười đâu chứ.
***
Mặc dù Lâm Ngưỡng nói kịch bản có gì không hiểu thì có thể hỏi anh, nhưng Chương Nhiễm Nhiễm rất rõ ràng, coi như mình hỏi Lâm Ngưỡng, diễn xuất của bản thân được tăng lên đoán chừng cũng không có giúp được gì.
Cho nên cả ngày chủ nhật Chương Nhiễm Nhiễm đều chăm chú luyện tập, cũng không có quấy rầy bất kỳ người nào, hôm sau Tiểu Tình cùng lái xe chô cô đến cái khách sạn lần trước, phỏng vấn bắt đầu rất nhanh, Chương Nhiễm Nhiễm là người đầu tiên, trong phòng chờ cũng không nhìn thấy người khác.
Phỏng vấn viên trong phòng vẫn là mấy người hôm trước, Lâm Ngưỡng cũng ở đây, Chương Nhiễm Nhiễm nhìn thấy anh, có chút chột dạ mà dịch chuyển ánh mắt, đối với mọi người cúi đầu chào: Chào các thầy, em là Chương Nhiễm Nhiễm, tới thâm gia... thử vai, hi vọng diễn xuất của em có thể làm cảm động các thầy.
Lữ Việt: Ha ha, Chương Nhiễm Nhiễm, mở đầu của cô chỉ có một lời này thôi à?
Chương Nhiễm Nhiễm cũng cười xấu hổ.
Kịch bản lần này rất dài, cô một người phải diễn ba nhân vật, ba nhân vật kia theo thứ tự là Bạch Mạt, Mị Nương, còn có sư muội của Bạch Mạt là Bạch Nguyệt.
Kịch bản ở bên trong như này, nhân vật nam chính Vũ Văn bị mang đi, Bạch Mạt mang theo sư muội đến tìm kiếm Vũ Văn, đúng lúc gặp được Mị Nương cũng đang đi tìm Vũ Văn, từ trước đến nay Mị Nương không thích Bạch Mạt, hai bên dĩ nhiên bắt đầu ồn ào, cuối cùng Mị Nương vừa đi, Bạch Mạt liền bị sư phụ của Mị Nương bắt cóc, Bạch Nguyệt tìm thấy Vũ Văn liền thêm mắm thêm muối cho câu chuyện rồi nói một lượt, liền trở thành Vũ Văn hiểu lầm Mị Nương, hai người trở mặt.
*Mị Nương đẩy cửa vào, Bạch Mạt rút kiếm đứng chờ ở bên trong cửa đã lâu.
Bạch Nguyệt: Sư tỷ, tỷ biết nàng ta? Nàng ta mặc hở hang như vậy, thoạt nhìn chính là không giống một cô gái tốt.
Bạch Mạt: Bạch Nguyêt.
Mị Nương: Ôi, thật là kì quái, nữ nhân Bạch Nham Cung các người thế nào lại ghét người ta? Tiểu muội muội, ngươi nhìn người tốt xấu, sao lại đánh giá bằng quần áo chứ? Khó trách các ngươi đều thích mặc màu trắng, là cảm thấy mình đi ra bùn cũng không bị vấy bẩn sao?
Bạch Nguyệt: Như vậy thì thế nào?
Mị Nương: Chậc, ngươi vậy mà lại thừa nhận Bạch Nham Cung là một vũng bùn rồi.
Bạch Nguyệt: Ngươi!
Bạch Nguyệt liền rút kiếm, bị Bạch Mạt ngăn lại.
Bạch Mạt: Bạch Nguyệt, không được đấu võ mồm cùng người khác. Mị Nương, ngươi tới đây làm gì?
Mị Nương: giống ngươi.
Bạch Mạt: chuyện Thiên thương thần công của Vũ Văn, hiện tại người trên giang hồ đều biết, hắn rất nguy hiểm, nếu như biết cái gì, làm ơn nói cho ta biết.
Mị Nương: giả mù sa mưa. Nếu như không phải ngươi nghi ngờ hắn giết Bành Phóng, chàng cần gì phải dùng Thiên thương thần công trước mặt nhiều người như vậy để chứng minh mình trong sạch?
Bạch Mạt: là ta nghi ngờ sai rồi, nhưng hắn lúc ấy là nghi phạm lớn nhất, ta không thể bao che.
Mị Nương (cười lạnh): Vũ Văn thực sự bị mù mắt mới thích loại nữ nhân máu lạnh như ngươi.
Bạch Nguyệt: ngươi câm miệng! Sư tỉ ta không phải máu lạnh, loại người như ngươi căn bản sẽ không hiểu được.
Mị Nương: Ồ? Rất hợp ý ta, ta cũng không muốn hiểu (nhìn về phía Bạch Mạt) này, đóa hoa sen trắng không nhiễm bùng ở bên kia, nói cho ngươi biết, ta quả thực biết tung tích của Vũ Văn, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết, chính ngươi từ từ đi tìm về sau sẽ có vợ thôi.
Mị Nương vẩy ra một ít bột mì, rời đi.
Bạch Nguyệt ở trong sương mù che mặt ho khan một trận, lại giương mắt, phát hiện trong miếu đổ nát chỉ còn mình mình.
Bạch Nguyệt: sư tỉ... sư tỷ?! Đáng ghét!
Kỳ thực đoạn lời thoại này độ khó không cao, cái khó chính là một người mà diễn 3 vai liền, Chương Nhiễm Nhiễm luyện cả ngày, mới miễn cưỡng không luống cuống tay chân.
Thử vai bắt đầu, Chương Nhiễm Nhiễm làm bộ đẩy cửa.
Sau đó nhanh chóng đứng ở cửa bên kia, khoa chân múa tay rút kiếm.
Lữ Việt: ?
Chương Nhiễm Nhiễm lại nhớ tới Mị Nương ở bên kia xoay người tránh thoát: Tại sao lại là ngươi?
Lại nhớ tới Bạch Mạt bên này, duy trì tư thế cầm kiếm: Tại sao lại là ngươi?
Lữ Việt: ? ?
Kết tiếp còn muốn diễn Bạch Nguyệt: Sư tỷ, tỷ biết nàng ta? Nang ta ăn mặc hở hang như vậy, thoạt nhìn chính là không giống một cô gái tốt.
Sau đó phải đến Bạch Mạt, nghiêm khắc mà ngăn lại Bạch Nguyệt: Bạch Mạt.
Lữ Việt: ? ? ?
Lữ Việt trợn mắt há mồm mà nhìn Chương Nhiễm Nhiễm nghiêm túc ở Một người thử diễn 3vai , lời cũng nói không nên nữa rồi, hắn theo bản năng nhìn Lâm Ngưỡng ở bên cạnh, nhìn thấy Lâm Ngưỡng tay phải nắm tay trái để ở môi, gần như người cũng hơi run, vất vả nén cười.
Lữ Việt: ...
Chương Nhiễm Nhiễm vẫn còn cố gắng diễn Mị Nương: Ôi, thật là kỳ quái, nữ nhân Bạch Nham Cung các người thế nào lại ghét người ta? Tiểu muội muội, ngươi nhìn người tốt xấu, sao lại đánh giá bằng quần áo chứ? Khó trách các ngươi đều thích mặc màu trắng, là cảm thấy mình đi ra bùn cũng không bị vấy bẩn sao?
Cuối cùng Lâm Ngưỡng cũng mở miệng: Chương Nhiễm Nhiễm.
Chương Nhiễm Nhiễm cho là mình đọc sai lời thoại, có chút lo lắng mà nhìn về phía bọn họ.
Lâm Ngưỡng: Ừ...Một người diễn 3 vai, không phải như em đâu.
Chương Nhiễm Nhiễm: Hả?
Lâm Ngưỡng: Trước tiên em chọn 1 trong số các nhân vật đó, đem nhân vật đó diễn xong, lại đổi sang nhân vật kế tiếp.
Chương Nhiễm Nhiễm: ....
Hóa ra là như vậy?
Lữ Việt cùng phó đạo diễn đều không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười, Chương Nhiễm Nhiễm nhớ lại phần biểu diễn của vừa rồi của mình một chút, lại nhìn Lâm Ngưỡng, ngay cả anh cũng không kìm nén được khóe miệng đang cười vui vẻ của mình, hận không thể quay người bỏ chạy ngay lúc này.
Đây quả thực là mẹ nó quá mất mặt mà không thể mở cửa.... mất mặt về đến nhà rồi.
Chương Nhiễm Nhiễm đành phải đỏ mặt mà đem từng nhân vật diễn lại một lần, Lữ Việt lại tạm thời cho cô một đoạn kịch bản, chính là đoạn cuối cùng khi Bạch Mạt cùng Vũ Văn mỗi người đi một ngả, cùng với nguyên tác thì không khác biệt lắm, Bạch Mạt lần đầu tiên nói nhiều lời như vậy, phần lớn là độc thoại, nói với Vũ Văn là mình rất may mắn khi từng gặp hắn, nhưng cuối cùng hai người không có cách nào để ở cùng một chỗ, nàng phải quay về Bạch Nham Cung, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, đem Bạch Nham Cung lớn mạnh trở lại.
Chương Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng thuộc lời thoại để biểu diễn một lần nữa, Lữ Việt liền nói cho cô biết có thể một đêm chìm hôn.*
*Một đêm chìm hôn: Tên một bộ tiểu thuyết.
Chương Nhiễm Nhiễm gần như là chạy trối chết, lần này bề ngoài Lâm Ngưỡng giống như sẽ ở lại bàn chút việc cùng Lữ Việt, không có yêu cầu tiễn cô, Chương Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe than thở, làm Tiểu Tình vô cùng lo lắng: Làm sao vậy,lại thử vai không thuận lợi?
Chương Nhiễm Nhiễm: Chị nói lại rồi, chị cảm thấy thế nào...
Tiểu Tình: Ầy, không có việc gì, thói quen là tốt rồi.
Mặc dù đại khái là Lâm Ngưỡng muốn giúp một tay, nhưng việc này, thật sự không thể cưỡng cầu.
Chương Nhiễm Nhiễm nâng cằm lên suy nghĩ nhiều lần, vì sao mà diễn xuất của mình lại có thể nát như vậy?
Cùng trước kia rất nhiều lần mình tra hỏi như vậy, đáp án đều là khó lí giải.
Chương Nhiễm Nhiễm nghiêm túc chuẩn bị cho buổi thử vai ngày mai, đó là một nhân vật có độ khó không lớn, xinh đẹp điêu ngoa cay nghiệt, rất hình tượng hóa bộ mặt.
Thật không nghĩ đến sáng hôm sau Tiểu Tình tới đón cô, lại không đưa cô đi thử vai, mà là mang cô đến công ty, nói là Liễu Trạch đột nhiên thông báo kế hoạch có biến.
Chẳng lẽ đối phương ngay cả thử vai cũng không muốn cho thử, đã trực tiếp không nhận cô?
Chương Nhiễm Nhiễm lại muốn thở dài rồi.
Đến Cách Mộc, Chương Nhiễm Nhiễm đụng phải Triệu Vân Băng và Vương Thái Cốc, thoạt nhìn hai người họ đều rất cao hứng, nhìn thấy Chương Nhiễm Nhiễm, Vương Thái Cốc chủ động dừng bước lại, mắt nhìn Triệu Vân Băng.
Triệu Vân Băng cười nói: Nhiễm Nhiễm, tôi nhận được vai Mị Nương rồi.
Chương Nhiễm Nhiễm ngẩn người, ngược lại không cảm thấy kết quả này ngoài dự kiến của mọi người: Chúc mừng chúc mừng, nhân vật này rất có sức quyến rũ, tôi tin tưởng cô nhất định có thể diễn tốt.
Triệu Vân Băng cười tủm tỉm nói: Cảm ơn, kỳ thực áp lực rất lớn đấy, nghe nói đạo diễn Lữ cùng Lâm Ngưỡng đối với bộ phim này rất để tâm đấy, đến lúc bắt đầu quay phim không biết có thể để cho họ thỏa mãn không nữa.
Có thể, khẳng định có thể. Chương Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nói, Diễn xuất của cô tốt như vậy.
Ừ, thật ra thì ở trong mắt của Chương Nhiễm Nhiễm, phần lớn diễn viên đều có diễn xuất tốt.
Liễu Trạch hấp tấp từ bên kia đi ra, gặp bọn họ đứng ở hành lang, nhíu mày: Làm sao vậy?
Triệu Vân Băng: Chào chị Liễu, không có gì, chỉ là nói chuyện cùng Nhiễm Nhiễm một chút, em nhận được vai Mị Nương rồi.
Vương Thái Cốc cũng cười: Xin lỗi Liễu Trạch, khó có thể nhường nhịn, lại là Vân Băng của chúng tôi thắng.
Mặc dù Vương Thái Cốc là đàn ông đấy, nhưng đối với đối thủ cạnh tranh thì chưa bao giờ khách khí, nhất là Triệu Vân Băng phát triển tốt hơn so với Chương Nhiễm Nhiễm, để cho Liễu Trạch khó khăn có ăn trong hai năm.
Chương Nhiễm Nhiễm cúi đầu, không dám nhìn Liễu Trạch.
Không nghĩ tới Liễu Trạch cũng cười: Vậy sao? Ôi, vậy thì tốt quá, về sau mọi người đều ở một nhóm rồi, lại cùng công ty, có thể chăm sóc lẫn nhau, nghe nói rất nhiều ngoại cảnh đấy, quá vất vả rồi.
Vương Thái Cốc: ...Cái gì?
Triệu Văn Băng trên mặt cũng cười: Cùng nhóm? Nhiễm Nhiễm diễn cái gì vậy? Cô ấy không phải cũng đi thử vai Mị Nương sao?
À, về sau thay đổi rồi. Liễu Trạch cười ha hả mà vỗ vai Chương Nhiễm Nhiễm: Nhiễm Nhiễm rất không chịu thua kém, nhận được vai Bạch Mạt, làm nữ số 2.