Tô San dừng bước, hơi khó hiểu nhìn người đang ngồi trên sô pha:
“Không thân, sao vậy?”
Nghe vậy, Tạ Duyên vẫn không nói gì, chỉ tăng âm lượng của máy tính lên, trong máy tính vang lên một giọng nói:
“Tôi với Tô San đã quen nhau khá lâu rồi, cô ấy là kiểu người chỉ biết bù đầu vào việc đóng phim…”
Giọng nói của Trịnh Đồng vẫn đang phát ra từ chiếc máy tính, Tô San cũng rất bất đắc dĩ. Ngoài việc nói lời thoại khi đóng phim ra, cô nói chuyện với Trịnh Đồng còn không quá năm câu.
“Đó là do người ta tốt bụng nên nói tốt giúp em mà thôi, em và anh ta thật sự không thân một chút nào.”
Cô vẫn phải lên tiếng giải thích.
Tạ Duyên vẫn đang xem video, nghe vậy cũng chỉ nói lại một câu với giọng điệu kì lạ:
“Anh hiểu rồi, người ta tốt bụng.”
Tô San: “……”
Không thèm để ý tới hắn nữa, Tô San lấy quần áo đi vào phòng tắm. Tháng sau Tạ Duyên mới đi ra nước ngoài để đóng phim, khoảng thời gian này hắn cũng chỉ ở nhà, cũng không có lịch trình hay phải tham gia hoạt động gì cả, Tô San cũng hơi sợ hắn sẽ ở đây với mình luôn. Hiện giờ đám phóng viên vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô, rất dễ bị chụp được. Điều mấu chốt là, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn cô lại là người bị mắng.
Tắm xong, lúc ra tới phòng khách thì Tạ Duyên vẫn đang ngồi đó xem kịch bản. chắc là kịch bản của bộ phim sắp tới. Tô San lau khô tóc, sau đó lại đi uống miếng nước, cầm ly nước qua ngồi bên sô pha:
“Ngày hai mươi lăm là sinh nhật của ba em, hôm đó anh có rảnh không?”
Nghe vậy, Tạ Duyên hơi đơ ra, sau đó chậm rãi quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của cô, lông mày hơi động:
“Em muốn đưa anh về nhà ra mắt?”
Bị ánh mắt của hắn nhìn tới làm cô cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao, Tô San đặt ly nước xuống, quay mặt sang chỗ khác không nhìn hắn:
“Em….em chỉ hỏi vậy thôi, cũng không chắc chắn là sẽ đưa anh đi.”
Cô mặc một bộ pijama vàng nhạt, cẳng chân trắng nõn rơi vào trong tầm mắt, vành tai thì đỏ ửng, hai cánh tay thì ôm lấy chiếc gối ôm trên sô pha. Tạ Duyên đặt máy tính bảng qua một bên, ghé người lại gần ôm lấy eo của cô, sau đó liền dần dần đè cô nằm lên sô pha.
“Sinh nhật của ba vợ, tất nhiên là anh phải đi rồi.”
Vừa nói vừa vùi đầu vào bên cổ thơm ngát mùi sữa tắm của cô mà nhẹ nhàng hôn lên.
Tô San đỏ mặt, một tay đưa ra giữ lại cái đầu của hắn đang cọ tới cọ lui:
“Ai là ba vợ của anh, thật là không biết xấu hổ.”
Sao lúc trước cô không phát hiện ra Tạ Duyên là người như thế này nhỉ? Hay là đúng như lời người ta hay nói, đàn ông sau khi khai trai sẽ bắt đầu buông thả bản thân?
“Tạ Duyên.”
Cô bỗng nhiên nhìn hắn với một vẻ mặt rất hiếu kỳ.
Tạ Duyên nghe cô gọi thì hơi ngẩng đầu, nhưng bàn tay to của hắn thì đã lần mò vào trong áo của cô, trên mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm trang.
“Hửm?”
Tô San vừa đưa tay để giữ lại bàn tay đang sờ soạng của hắn, vừa trừng mắt nói:
“Có phải…..anh thích em từ rất sớm hay không?”
Trước kia cô không dám nghĩ tới chuyện này, nhưng tới giờ nghĩ lại thì cô mới phát hiện ra, bắt đầu từ rất sớm thì Tạ Duyên đã đối xử với cô khác với những người khác, nhưng, vì sao anh ấy lại thích một người mới như cô nhỉ?
Đối với ánh mắt tò mò của cô, Tạ Duyên chỉ nhướng mày, giọng nói trầm thấp:
“Em thấy sao?”
Tô San: “…….”
“Em…..uhm…”
Cô trừng mắt thật lớn, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bả vai của hắn, không chống đỡ được, chỉ có thể thừa nhận sự tấn công dồn dập của hắn.
Nhẹ nhàng cắn mút bờ môi mềm mại của cô, bàn tay to lại dần dần vuốt ve da thịt bên trong áo ngủ của cô.
“Tạ Duyên….”
Tô San ngẩng đầu lên cố gắng không để mình vì hôn mà bị ngộp thở, tay giữ lấy đầu của hắn hình như muốn nói gì đó.
Ánh đèn trên trần nhà phủ xuống hình bóng hai người trên sô pha làm không khí càng trở nên mờ ám, Tạ Duyên bắt đầu chuyển xuống cắn xé phần cổ của cô, mãi mới lên tiếng:
“Anh biết là em hiểu hết mà.”
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên ở bên tai, trái tim Tô San đập nhanh điên cuồng, cảm giác nhột nhột ở bên cổ. Cô không kiềm chế được lại đỏ mặt lên, đẩy hắn ra:
“Hôm nay không được, em…em… không tiện…”
Bàn tay của hắn đang đặt trên móc áo nội y sau lưng cô nghe vậy thì đột nhiên cứng đờ, đầu ngẩng lên nhíu mày nhìn cô.
Đối với vẻ mặt phức tạp của hắn, mặt Tô San đỏ đến mức sắp xuất huyết tới nơi. Mặc dù biết đến lúc này đột nhiên bắt hắn phải dừng lại thì sẽ vô cùng khó chịu, nhưng thực sự không còn cách nào khác, hôm nay cô thật sự không tiện. Chỉ có thể nhấc đầu lên hôn một cái lên má hắn, giọng nói mềm mại:
“Em…em thật sự không tiện, vậy hôm nay anh ngủ sô pha đi nhé?”
Không phải là cô không muốn cho Tạ Duyên ngủ trên giường, nhưng nếu hai người nằm cạnh nhau thì hắn sẽ càng khó chịu hơn.
Cau mày một lúc, cuối cùng Tạ Duyên chỉ có thể vùi đầu vào bên cổ của cô hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn trầm khàn:
“Vậy lần sau nhất định em phải bồi thường cho anh.”
Tô San: “……”
Cô có thể bồi thường thế nào chứ? Lúc nào chuyện này cũng đều do hắn định đoạt còn gì!
Cô đỏ mặt, cuối cùng gật gật đầu nhẹ tới mức nhìn thật kỹ mới thấy. Thấy vậy Tạ Duyên lại hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó xuống khỏi sô pha đi nhanh về phía phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, Tô San chỉ có thể đỏ mặt đi lên giường nằm. Thực ra cô cũng thấy mình hơi may mắn, may là hôm nay cô không tiện, nếu chẳng may mà Tạ Duyên vẫn còn nhớ câu nói mấy hôm trước của cô thì ngày mai chắc chắn cô không lết dậy để đi quay phim được mất.
Một lát sau, cô cảm thấy phần nệm bên cạnh bị lún xuống, một bàn tay nóng bỏng lại đặt lên hông của cô, đầu của Tô San vừa quay qua đã bị tay của Tạ Duyên ấn lại vào lồng ngực của hắn, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Ngủ yên không được lộn xộn.”
Thấy hắn cũng đã nhắm mắt lại, Tô San cũng nhắm mắt lại luôn, rúc vào trong ngực của hắn chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngoài trời mưa vẫn rả rích, cho đến tận sáng hôm sau ánh nắng mặt trời buổi sớm mai chiếu tới mới xua đi sự ẩm ướt của một đêm mưa. Bảy giờ sáng Tô San thức dậy. Do mỗi ngày đoàn làm phim bắt đầu công việc khá sớm nên cô cần dậy sớm để tới phim trường để hóa trang, tạo hình, nhưng thấy Tạ Duyên vẫn đang say giấc, cô không đánh thức hắn mà cẩn thận nhẹ nhàng đi đánh răng rửa mặt.
Đến lúc cô ra khỏi cửa khách sạn thì tài xế đã đánh xe tới trước cửa chờ cô, Tiểu Chu ở trong xe cũng đã mua đồ ăn sáng cho cô luôn rồi. Nhìn thấy cô xuống thì không hiểu sao Tiểu Chu cảm thấy hơi chột dạ.
Tô San nhận lấy ly sữa đậu nành, hút hút không nói gì. Khi xe đã bắt đầu chuyển động, Tiểu Chu mới đánh bạo giơ phần tay áo ra, hưng phấn nói:
“Chị Tô, chị xem nè, đây là chữ ký của nam thần a!”
Tô San nhìn thoáng qua một cái, đúng là có thấy một chữ ký của Tạ Duyên trên ống tay áo. Cô thực sự không hiểu nổi tâm lý của mấy fan hâm mộ, theo lý thuyết thì Tiểu Chu mỗi ngày đều đi cùng cô tới phim trường, gặp gỡ nhiều người nổi tiếng như vậy, thì chắc cô ấy phải hiểu rằng thực ra mấy người nổi tiếng thì cũng chẳng khác người thường là bao, nhưng vì sao cô ấy vẫn cứ điên cuồng si mê Tạ Duyên vậy nhỉ?
“Chỉ có một chữ ký mà em đã đưa luôn chìa khóa phòng của chị cho anh ấy?”
Tô San nhìn cô ấy với vẻ hơi buồn bực.
Nghe vậy, Tiểu Chu lập tức xua xua tay giải thích:
“Không phải, không phải, lúc đó em cũng muốn gọi điện thoại để báo chị biết nhưng điện thoại của chị lại tắt máy.”
Tô San: “……”
Thôi được rồi, đúng là chiều hôm qua điện thoại của cô có một lúc bị hết pin tắt nguồn.
Vào trong phim trường, tất cả mọi người đang bận rộn để dựng cảnh. Tô San thấy đạo diễn đang ngồi bên kia ăn sáng liền qua đó nói với ông ấy cho một ngày nghỉ. Dù sao thì ngày hai mươi lăm cô phải về nhà tham dự sinh nhật của ba, hơn nữa cô cũng đang trong khoảng thời gian thương lượng thanh lý hợp đồng với Ánh Sao, nên không thể để chị Lưu nói chuyện với đạo diễn, chỉ có thể tự làm.
Đạo diễn cũng không khó chịu gì, chỉ nói tối hôm đó cô nhớ về sớm để quay mấy cảnh quay đêm. Tô San tất nhiên là gật đầu đồng ý.
Quay lại phòng trang điểm, cô để cho nhà tạo hình làm tóc cho cô. Không biết là Hạ Hoa sử dụng chiêu gì mà toàn bộ những trang tin tức đã đăng tin ý nói cô dựa vào quy tắc ngầm đã xóa hết các bài viết rồi. Nhưng dư luận trên mạng vẫn có nhiều ý kiến trái chiều. Hạ Hoa nói, mấy ngày nữa bộ phim của cô và Giang Dần sẽ bắt đầu phát sóng trên truyền hình, cho nên tiện thể sẽ công bố chuyện cô đã rời khỏi Ánh Sao vào ngay hôm trước khi phát sóng, như thế sẽ vừa giúp loại trừ những đồn đãi mà vừa giúp cho việc tuyên truyền phim truyền hình. Anh ta đúng là luôn biết nắm bắt thời cơ, tận dụng tất cả mọi cơ hội.
Hôm nay sẽ đóng mấy cảnh quay thuộc đoạn đầu của bộ phim, cả cảnh hôn má kia cũng có. Có điều, thường lệ thì 9 giờ rưỡi là sẽ bắt đầu quay, nhưng bởi vì Đinh Nghiên tới trễ nên phải chờ tới 10 giờ.
Cảnh được quay trong một cái hẻm nhỏ, Tô San và Trịnh Đồng đã vào vị trí, chờ các bộ phận khác chuẩn bị xong xuôi thì đạo diễn hô một tiếng:
“Action!”
Khi máy quay từ hướng chín giờ quay tới hai người, tay Tô San cầm một chiếc quạt đã gấp lại, một đầu quạt di chuyển nhẹ nhàng từ trán của Trịnh Đồng dần xuống tới cằm của anh ta, mắt Tô San hơi nheo lại:
“Vị tiên sinh này, ngài lo lắng kéo tiểu nữ tới đây là có ý gì?”
Ngoài hẻm hiện đang có người của chính quyền đang đi lùng bắt, thỉnh thoảng Trịnh Đồng lại hướng ánh mắt ra phía đầu hẻm, hoàn toàn không thèm để ý gì tới cô.
Bờ môi đỏ mọng của Tô San hơi hé mở, chậm rãi ghé mặt lại gần, hờn dỗi nói:
“Kéo người ta tới đây rồi lại không nói lời nào, đám đàn ông thúi các anh đều toàn như vậy.”
“Mau, thử qua bên kia tìm xem!”
Vào lúc này, mấy binh lính tuần tra cầm súng chạy ngang qua đầu hẻm, Trịnh Đồng thấy vậy lập tức nghiêng người ôm eo của Tô San quay lưng về phía đầu hẻm.
Tô San chớp chớp mắt, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng chạm môi lên má phải của anh ta một cái. Ánh mắt của đối phương mang theo vẻ kinh ngạc nhìn cô, cô lại khanh khách cười không ngừng:
“Tôi vừa nhìn là biết vị tiên sinh này là một tay mơ, không có nhiều kinh nghiệm. Không sao, tôi sẽ chỉ cho ngài.”
Ngón tay trắng nõn như ngọc của cô nhẹ nhàng đặt lên ngực Trịnh Đồng, chậm rãi trượt dần xuống…
“Cắt!”
Nghe tiếng hô của đạo diễn, Trịnh Đồng lập tức buông eo của Tô San ra. Tô San cũng hơi gật dầu, xấu hổ đi ra khỏi con hẻm. Bên ngoài các nhân viên đoàn vẫn bận rộn qua lại. Đạo diễn thì ngồi đằng sau máy theo dõi, đứng bên cạnh ông ấy còn có một bóng dáng quen thuộc.
Tim Tô San đập lệch một nhịp, người nào đó có vẻ cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn mình nên cũng hướng tầm mắt nhìn qua. Hai người nhìn nhau, Tô San không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ, lúng túng. Không ngờ hắn lại quang minh chính đại tới phim trường thế này, cuối cùng cô vẫn mang theo vẻ thấy chết không sờn đi qua đó.
Thấy cô tới đây, đạo diễn chậm rãi nói:
“Tô San, ánh mắt của cô không đúng lắm, không đủ quyến rũ mê hoặc, lát nữa phải làm lại thêm một lần nữa.”
Nói xong, lại thấy Tô San vẫn chưa đáp lại, đạo diễn lại cười nhìn Tạ Duyên đứng phía sau:
“Chỉ hôn một chút chắc không sao chứ hả?”
Tạ Duyên đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa gương mặt, nghe vậy thì mắt lại quét về màn hình máy theo dõi, thản nhiên nói:
“Hôn nhiều thì chắc chắn có chuyện.”
Nghe vậy, mặt Tô San lập tức đỏ lên, lại thêm ánh mắt trêu chọc của mấy nhân viên của đoàn làm phim ở xung quanh khiến cô chỉ muốn tìm một khe hở nào đó để chui xuống.
“Nếu cậu vẫn cứ đứng ở đây để xem thì chắc chắn Tô San càng không thể tập trung đóng thành công trong một lần được.”
Đạo diễn cười cười nói với Tạ Duyên với vẻ ý vị sâu xa.
Chỉ là đóng phim mà thôi, Tô San lập tức ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói với đạo diễn:
“Lại làm một lần nữa đi, tôi sẽ chú ý ánh mắt của mình.”
Trên nền lát đá xanh của con hẻm cổ kính hiện vẫn còn những dấu vết của trận mưa đêm hôm qua, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, cô mặc một chiếc sườn xám đỏ rực, phác họa vóc dáng quyến rũ hoàn mỹ của cô. Tạ Duyên nhìn cô, hơi nhíu mày không nói gì.
Còn đạo diễn thì lại không nhịn được nhìn về phía người họ Tạ nào đó đứng bên cạnh hỏi: