Bạch Vũ Ngưng vừa khóc vừa giãy dụa: "Không phải, tôi không có dụ dỗ anh, buông ra, cầu xin anh đấy, Hạ Lan Thác đang ở bên ngoài!
"Vũ Ngưng? Em đang làm gì ở trong đó?" Ngoài cửa, giọng nói của Hạ Lan Thác lại vang lên, trong giọng nói của anh ta mang theo một chút nghi ngờ, "Tần Thú đang ở đó với em sao?"
Chết rồi, phải làm sao đây, anh Thác có nghe thấy những âm thanh đáng xấu hổ mà cô vừa phát ra không.
"Anh thả tôi ra! Anh Thác nghe thấy rồi." Bạch Vũ Ngưng đang đấu tranh gay gắt.
Tần Thú không hề hoảng sợ, chỉ nhếch môi cười tà khí, nói: "Gọi tôi là chồng, tôi sẽ thả em ra."
"Không được!" Nước mắt long lanh trong đôi mắt mơ màng, nhũ hoa sưng to màu đỏ anh đào trên ngực khẽ run lên, nhìn thấy vậy Tần Thú càng cười quỷ dị.
Tần Thú cười nhạo một tiếng: "Nếu em không gọi tôi là chồng, tôi sẽ nói với Hạ Lan Thác rằng em đã quyến rũ tôi."
"Tôi sẽ mở cửa và nói với Hạ Lan Thác là em lẳng lơ và dụ dỗ tôi chơi em, vạch hai chân của em trước mặt anh ta, để anh ta nhìn kỹ nơi đó của em. Cho anh ta thấy rõ ràng những chất lỏng đang tiết ra từ cái động nhỏ co giật và đói khát của em, đến lúc đó em nghĩ anh ấy sẽ tin tôi cưỡng hiếp em hay em quyến rũ tôi? Hử?"
Bạch Vũ Ngưng nhắm mắt lại, thành thật mà nói, cô không hề tin tưởng vào mối quan hệ của mình với bạn trai, vì vậy lời nói của Tần Thú đã đánh trúng tim đen của cô. Anh Lan Thác hẳn là sẽ tin Tần Thú nhiều hơn.
"Nhanh! Gọi chồng ơi đi!" Tần Thú thì thầm một cách xấu xa, "Ngoan nào, chỉ cần em nghe lời chồng, chồng em sẽ che chở em, tuyệt đối sẽ không bao giờ để Hạ Lan Thác phát hiện."