Sau khi đạt được cực khoái, Bạch Vũ Ngưng cũng bình tĩnh lại, hai chân đau nhức, nếu như Tần Thú không ôm eo cô thì cô đã không đứng dậy nổi.
Khi bị người khác chơi đùa đến mức thở hỗn hển bằng giọng nói của bạn trai, Bạch Vũ Ngưng vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
"Vũ Ngưng? Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Hạ Lan Thác bên ngoài cửa càng ngày càng gấp gáp.
Làm sao bây giờ, mình thật bẩn thỉu, anh Thác sẽ không thích mình nữa. Bạch Vũ Ngưng tuyệt vọng đến mức con ngươi mất tập trung, cô ấy gần như sắp khóc.
"Chậc chậc, nhìn em trông thật đáng thương, để anh trai xử lý giúp em."
Cuối cùng, Tần Thú quay đầu lại, nghiêm mặt hét vào cửa, "Tôi tới đây để giúp ŧıểυ Vũ nấu ăn, cô ấy sẽ làm anh ngạc nhiên đấy, vừa rồi cô ấy bị trượt chân thôi, không sao đâu, phòng bếp lộn xộn lắm, cậu đừng vào."
"Vậy sao." Giọng nói của Hạ Lan Thác bình tĩnh, "Không sao thì tốt rồi, hai người nhanh lên đi, đừng làm việc quá sức, mọi người đều đói rồi."
Khi lời nói vừa dứt, bước chân của Hạ Lan Thác đã rời khỏi cửa.
Rốt cuộc Bạch Vũ Nhưng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, động thịt sau khi đạt cao trào vẫn còn tê dại, Tần Thú ở phía sau đẩy mạnh một cái.