An Tĩnh tiến lên nắm lấy vạt áo Thẩm Kình, phát hiện người đàn ông này không thể đứng thẳng, khi tấm chăn dày trên chân rớt xuống, An Tĩnh mới phát hiện chân hắn có vấn đề, nhìn kỹ lại, chân của người đàn ông này gần như đã biến dạng khó trách cô gái ban nãy muốn nói lại thôi.
“Chị An tôi đây cảnh cáo anh, chuyện hôm nay anh phải giấu vào trong lòng đừng tưởng rằng anh là người yếu thế thì tôi sẽ không làm gì được anh, tôi đây luôn có cách làm cho anh uống gió Tây Bắc đấy.”
Thẩm Kình đôi mắt dần tối tăm, gân xanh cũng nổi cả lên.
An Tĩnh đắc ý dào dạt nhìn Thẩm Kình, đoán chắc rằng hắn có muốn cũng không dám đắc tội mình.
“An Tĩnh, đừng để tôi bắt được nhược điểm của cô.” Hắn nói xong liền gọi nhân viên phục vụ, rồi di chuyển xe lăn đi mất, không quay đầu lại.
Người này là ai chứ, khẩu khí thật lớn.
“An Tĩnh, sao cô lại ra đây?” Một người đàn ông mặc tây trang vô cùng chín chắn đang đi tới, trên mặt mang theo một nụ cười mê người, giống như là vầng thái dương soi sáng mọi thứ trên thế gian.
“Anh là...?” An Tĩnh nghi hoặc nhìn người đàn ông tươi đẹp như ánh mặt trời này.
“Tôi? Triệu Vân Nam đây.”
“Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh cậu bây giờ mới xuất hiện sao? Vừa rồi cậu gọi tôi là cái gì? Cậu ngứa da rồi phải không, muốn tôi giãn gân giãn cốt cho hay không, hả!” An Tĩnh hai tay giao nhau, phát ra âm thanh “rắc, rắc ”, vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Triệu Vân Nam.
“Chị An, chị An, tha cho ŧıểυ đệ lần này, tôi không dám nữa.” Triệu Vân Nam phối hợp với An Tĩnh lập tức nhận sai, từ nhỏ hắn đã bị buộc gọi cô là chị An. Thật ra cô còn nhỏ tuổi hơn so với hắn, ôi chao! Ai kêu hắn thích cô chứ.
“ŧıểυ Nam Qua, chị An cuối cùng cũng gặp lại cậu.” An Tĩnh phô bày khí thế của một lão đại.
“Nhiều năm không gặp, chị An gần đây có khỏe không? Có phải bây giờ nên đặc biệt cảm tạ sự xuất hiện của tôi không.”
“Hừ! Cậu còn dám nói, rõ ràng cậu biết là tôi...” An Tĩnh vẻ mặt phẫn hận, nói được một nửa thì ngừng lại.
“Sao vậy?” Triệu Vân Nam quan tâm hỏi.
“Đừng nói nữa. Cậu biết nên làm thế nào rồi chứ!” An Tĩnh uy hiếp nhìn Triệu Vân Nam.
“Biết, biết.” Triệu Vân Nam vẻ mặt hết sức nịnh nọt.
“Được, cứ như vậy đi.” An Tĩnh đứng dậy muốn tạm biệt, lại bị người phục vụ ngăn lại.
“Cô ơi bàn này còn chưa trả tiền đó!” Người phục vụ vẻ mặt mỉm cười nhìn An Tĩnh.
An Tĩnh vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nhìn lại người phục vụ. An Tĩnh ra khỏi tiệm cà phê Hữu Duyên, Tô Ninh vẻ mặt như một người vợ bị bỏ rơi, lẽo đẽo đi theo phía sau.
“Chị An, thế nào rồi?” Tô Ninh nhiều chuyện hỏi.
An Tĩnh ánh mắt sắc bén liếc qua, Tô Ninh lập tức sợ hãi câm miệng.
Hắn uất ức bước đi theo sau lưng An Tĩnh, đột nhiên nghe thấy An Tĩnh gọi hắn.
“Tô Ninh.”
“Dạ có.”
“Có biết Thẩm Kình là ai không?”
“Chị An, chị không nhớ sao?” Tô Ninh nghi hoặc nhìn An Tĩnh, sau đó lại nghĩ nghĩ có lẽ là lão đại nhà mình hoàn toàn không đem lời mình nói để ở trong lòng.
“Chị An, chị còn nhớ cái người cảnh sát bị trả thù hơn một tháng trước không?”
Được Tô Ninh nhắc nhở, An Tĩnh tức khắc nhớ ra, Thẩm Kình, là đội trưởng tổ điều tra khám xét của Cục Cảnh Sát, cách đây một năm hắn đã phá được một vụ mua bán ma túy lớn, sau đó bị người trong giang hồ ghi hận, hơn một tháng trước, bọn chúng đã thuê người đánh gãy hai chân hắn. Lúc ấy khi An Tĩnh nghe kể chuyện này, không hề quan tâm ngược lại còn mắng hắn là một thằng ngốc. Ôi! Sao lại là hắn chứ?
An Tĩnh vẻ mặt uể oải, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên có cảm tình tốt với một người đàn ông, vậy mà lại là đối thủ một mất một còn của mình.
Buổi sáng hôm sau, An Tĩnh đang đánh nhau nhằm giảm bớt sự buồn bực vì không ngủ được, trong nháy mắt xung quanh An Tĩnh ngã xuống phần lớn nhân số, khi cô đang hết sức hăng say thì, có tiếng loa cảnh sát vang lên.