Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của An Tĩnh.
“Người đàn ông của cô đang ở trong tay tôi, không muốn anh ta chết thì, một mình cô đến quán bar Ám Dạ, đừng giở trò, coi chừng cái mạng của anh ta đó.” Nói xong, không đợi An Tĩnh nói chuyện, thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
An Tĩnh vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Kình, nhưng chuông reo mãi mà không có người bắt máy.
Biết Thẩm Kình có khả năng bị bắt cóc, An Tĩnh vô cùng tự trách, cô vội vàng gọi tiếp điện thoại cho Tô Ninh, bảo cậu ta điều tra xem là ai bắt cóc người đàn ông của mình.
Mẹ An bị đưa tới một căn phòng, nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, đôi mắt bà lập tức mở lớn trừng trừng nhìn ông ta.
“Không ngờ chúng ta là gặp mặt trong hoàn cảnh như vậy. Bà có khỏe không? ŧıểυ Tình.” Người đàn ông vẻ mặt dịu dàng nhìn mẹ An.
“Sở Hoài, nếu không phải lần nào cũng là ông bắt cóc tôi tới, thì tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp mặt rồi.” An Tình vẻ mặt ghét bỏ.
“Nếu không phải lần nào bà cũng cự tuyệt, thì sao tôi phải dùng đến phương thức thô lỗ như vậy chứ.” Người đàn ông yêu chiều nhìn An Tình.
“Được rồi bây giờ cũng đã gặp. Tôi đi được chưa.”
“An Tình, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà còn chưa tha thứ cho tôi hay sao?” Sở Hoài vẻ mặt cô đơn nhìn An Tình.
“Đừng nói tha thứ hay không, bây giờ ông đối với tôi mà nói thì chỉ là một người qua đường mà thôi.” An Tình quyết tâm đoạn tuyệt.
“Được, bây giờ tôi sẽ cho bà biết phương pháp để biến một người qua đường thành người nhà.” Nói xong liền tiến đến gần, một tay khóa chặt tay An Tình.
“Sở Hoài, ông là tên khốn kiếp, mau thả tôi ra.” An Tình cố vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi sự khống chế của Sở Hoài.
Nhưng bất kể giãy giụa thế nào cũng đều không thể chạy thoát, ngay lúc bị cởi chỉ còn lại có một lớp quần áo lót thì, đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập.
Sở Hoài chợt dừng lại, trong mắt hiện lên một sự tàn khốc.
“Vào đi.” Sở Hoài vừa nói vừa sửa sang lại quần áo cho hai người.
Một người mặc áo đen đi vào, ghé đến bên tai Sở Hoài, An Tình mơ hồ có thể nghe được chữ quen thuộc trong câu nói.
Sở Hoài nghe xong mới quay sang, nói với An Tình: “Tôi có việc cần xử lý, sẽ quay lại ngay.”
“Khoan đã, có phải cục cưng đã gặp chuyện gì không?” An Tình vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Đừng lo, tôi sẽ quay lại ngay.” Sở Hoài trấn an cảm xúc của An Tình.
- -----------------------
An Tĩnh một mình đến cửa quán bar Ám Dạ, lại nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, bảo cô đến tầng hầm.
Tầng hầm vô cùng im ắng, âm sâu và tối tăm, một người cũng không có, An Tĩnh cẩn thận dò xét từng bước một.
Đi đến cuối tầng hầm, nhìn thấy một người đàn ông bị trói hai tay sau lưng ngồi trên ghế, anh ta cúi đầu, vẻ mặt không rõ, An Tĩnh bước nhanh đi tới.
“Thẩm Kình, anh không sao chứ?” nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua lỗ thông gió, An Tĩnh mơ hồ có thể nhìn thấy sau tai anh ta không có nốt ruồi như Thẩm Kình.
An Tĩnh trong lòng vang lên cảnh báo, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì An Tĩnh chính là bị người ta tạt nước mà tỉnh.
Hai mắt mở mông lung, nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
“Thì ra là anh sao, Lý Văn?”
“Sao? Thấy tôi ở đây bất ngờ lắm à, cô cho rằng tôi sẽ trốn sao? Hừ, nếu không phải tại cô, tôi cũng sẽ không có kết cục này, cho nên tôi phải trở về, tôi phải trả thù cô.”
An Tĩnh không để ý tới sự giận dữ của Lý Văn: “Thẩm Kình đâu?”
“Không ngờ đỉnh đỉnh đại danh nữ sát thủ liều mạng, cũng có lúc ngu xuẩn như vậy, Thẩm Kình còn đang ở Cục Cảnh Sát kìa, còn cô sẽ bị vĩnh viễn nằm lại ở căn phòng này.”
An Tĩnh nghe vậy lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nhưng mà trước đó, tôi phải bắt cô phải chịu đựng tất cả những khổ sở mà tôi đã từng chịu.” Nói xong liền cầm roi quất tới tấp lên người An Tĩnh.