cô lắc đầu: Em no rồi. Uống một ngụm nước ngọt, cô đứng lên, Em muốn lên lầu nghỉ ngơi đây.
Tưởng Xuyên quẳng cây xiên đi, đứng lên theo cô : anh đi cùng em lên.
Ở đây vẫn còn rất nhiều đồ ăn đó, hai người không ăn nữa sao?
Đúng vậy, vẫn còn bao nhiêu nữa kìa!
Tần Đường nói: Mọi người ăn đi.
Mọi người nghĩ hai người vừa trải qua tai nạn, mặc dù không bị thương gì, nhưng cũng là quá đủ, liền nói để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Đợi sau khi hai người sánh vai nhau cùng đi, Tiểu Thành hỏi ngớ nga ngớ ngẩn: Vừa rồi anh nói cùng hả?
Lữ An cười giễu cợt, không nói gì, bọn ngốc này.
Tần Đường đi tới khúc quẹo góc cầu thang, liền kéo tay anh qua nhìn, Còn bị thương ở đâu?
Tưởng Xuyên cúi xuống nhìn cô, trên người.
Chỗ nào trên người?
anh nắm cằm cô, cười nhẹ: Quay về phòng cởi cho em xem. Tần Đường gật đầu: Được.
Tưởng Xuyên nhướn mày, Tần Đường đã đi lên trước, anh nhanh lên.
Tưởng Xuyên nhìn cô một lát, cười đi lên theo, Tần Đường cũng không quan tâm mấy cặp mắt trong sân, tiếp tục rẽ trái, đi tới phòng của anh.
Một đám người trong sân cặp mắt mở to hết cỡ, ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Tình huống gì thế này?
Tưởng Xuyên cũng không nhìn bọn họ, hai bước lớn đi đến trước mặt cô, mở cửa ra.
Hai người đi vào phòng.
..................
Chị Tần Đường vừa mới vào phòng của anh Tưởng hả? Tôi không nhìn nhầm chứ? miệng Tiểu Thành mở to hết cỡ.
Đúng rồi, anh không mù đâu. A Khởi hừ cậu ta, cô ấy thích Tưởng Xuyên, hiển nhiên nhạy cảm hơn bọn họ một chút, mấy hôm trước đã phát hiện Tưởng Xuyên đối xử với Tần Đường khác thường rồi, không ngờ Tần Đường cũng như vậy, cô ấy lướt mắt nhìn, bỗng dưng đụng phải tầm mắt Lộ Toa, đáy mắt Lộ Toa lạnh lẽo, A Khởi sợ hết hồn, cuống quít kinh hồn mà dời ánh mắt qua chỗ khác.
Khuôn mặt Lộ Toa lạnh te, bưng ly bia lên ngửa đầu uống cạn.
Tiểu Bạch đơn thuần nói: Có thể hai người họ có chuyện cần nói thôi.
Mấy cặp mắt trong sân vẫn đang nhìn chăm chú, cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa, trờ về phòng mình lấy đồ đi tắm, tắm xong mang đồ đi cất xong, lại đi tới phòng Tưởng Xuyên, đúng lúc này điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi tới, Tần Đường giờ mới nhớ ra, vào giờ này cô hẳn là xuống máy bay rồi.
Do dự một chút, nghĩ nói làm sao cho được mới nhấn nghe máy.
Mẹ, hôm nay con có việc, không lên máy bay, quên mất không nói với mẹ rồi.
Đầu kia hỏi: Chuyện gì vậy hả?
Tần Đường vừa đi vừa nói: không có gì ạ, mẹ đừng lo mà......bây giờ con vẫn chưa biết lúc nào về được...... cô đẩy cửa ra, Tưởng Xuyên đang dựa người trên ghế nghỉ ngơi, Vâng, trước lúc về con sẽ gọi điện cho mẹ,mẹ đừng lo nữa mà,..... Dạ, con chào mẹ.
Tưởng Xuyên đưa tay ngoắc cô, Tần Đường đi tới: anh đi tắm nhanh lên.
Tiểu Thành bật cười, phát hiện mọi người vẫn không cười, hơi xấu hổ mà kho khan vài tiếng, Gì nhỉ, hai người họ có thể có việc phải bàn luận, mọi người không nên lạ lùng mà.
Lữ An liếc cậu ta một cái: Sao nói nhiều vậy, nướng mấy xâu thịt bò đi.
Tiểu Thành không tình nguyện mà nướng thịt bò, anh Lữ, anh Tưởng và chị Tần Đường hòa hợp rồi, anh không phải ghen tị đó chứ, lâu rồi anh không có bạn gái mà.........
Lữ An: ......
Lữ An một cước đạp lên ghế cậu ta, cả người Tiểu Thành đổ về phía sau, ngã xuống một mông đầy tro bụi, hấp tấp đứng lên phân trần: Là em nói bậy bạ, anh đừng tức giận nhé. Bỗng dưng nhớ ra cái gì, vội vàng nói: anh Tưởng và chị Tần Đường hòa hợp rồi, vậy 87 vạn kia.......còn cần nữa không ? Chắc là không cần nữa rồi nhỉ, kêu anh ra sức làm nhiều hơn chút là được, hi hi hi.....
Lữ An cười: Trước mặt anh Tưởng cậu nói lời này thử xem thế nào?