Sau mấy ngày, trong sự hồi hộp và mong đợi, cuối cùng Phương Niên cũng vào đoàn.
Đoàn làm phim được đặt tại thành phố điện ảnh, bên trong có nhiều cung điện phỏng theo các thời Tần Hán, Đường Tống, Minh Thanh, thỏa mãn nhu cầu đa dạng của đoàn làm phim.
Bộ phim “Dung phi truyện” được quay lần này, mặc dù là một triều đại không có thật trong lịch sử, nhưng bởi vì ŧıểυ thuyết nguyên tác rất hot trên mạng, có một lượng fans hâm mộ rất đông, cho nên trước khi bắt đầu quay đã nhận được đầu tư rất lớn, không chỉ mời được Thạch Nham đích thân làm đa͙σ diễn, mà giám đốc mỹ thuật cũng là bậc thầy hàng đầu trong giới, để cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ của bộ phim.
Người đại diện của Phương Niên, Lâm San ngoài phải dẫn dắt cô, còn phải dẫn dắt nhiều nghệ sĩ khác trong công ty, cho nên lần quay phim này chỉ có trợ lý Tuệ Tuệ đi theo.
Cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp một năm, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng may lanh lợi tài giỏi, đi theo Phương Niên mấy tháng nên quan hệ của hai người cũng không tồi.
Ngày đầu tiên ở khách sạn, Phương Niên tắm rửa xong ngồi trên ghế sofa đọc kịch bản, Tuệ Tuệ vừa sắp xếp quần áo cho cô, vừa không ngừng cảm thán.
“Chị Phương Niên, chị nói xem hôm chị đi thử vai sao em lại ngã bệnh chứ? Nếu biết trước sẽ gặp được nam thần của mình, cho dù có bò em cũng phải bò qua.”
Nam thần mà cô ấy nói, dĩ nhiên là Giang Ngộ.
Thật ra, rất nhiều ngôi sao trong giới này đều xem Giang Ngộ là nam thần và thần tượng của mình.
Không chỉ bởi vì nɠɵạı hình xuất chúng của anh, mà còn vì khả năng diễn xuất điêu luyện, thái độ kinh nghiệp và thành tựu đạt được ngày hôm nay.
Ở tuổi 25, anh đã nhận được danh hiệu ảnh đế đầu tiên trong đời.
Sau đó ngày càng nhận được nhiều giải thưởng.
Giang Ngộ, thật sự là một sự tồn tại đáng để mọi người ngưỡng vọng.
Phương Niên còn đang thất thần, liền nghe Tuệ Tuệ nói tiếp: “Chị Phương Niên, lần này chị đóng vai Lệ phi có rất nhiều cảnh thân mật với nam thần, không chỉ có cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu, chị có hồi hộp không? Kích động không? Trời ơi, em thật sự rất hâm mộ chị.”
Dáng vẻ này của cô ấy, rõ ràng là một fan cuồng.
Phương Niên bật cười, gật đầu đúng như mong muốn của cô ấy: “Hồi hộp, kích động.”
“Thôi đi, chị giả bộ không giống tí nào.”
“Chị nói thật.”
“Em không tin, biểu cảm của chị quá bình thản. Bạn học của em chỉ cần biết tin em có cơ hội gặp được Giang ảnh đế đã kích động cả đêm rồi.”
“Em gặp thì bạn của em kích động gì chứ?”
“Em có thể giúp họ xin chữ ký, chị không muốn xin chữ ký anh ấy à?”
Chữ ký của anh?
Ký ức lập tức trôi dạt về tám năm trước.
Khi đó Giang Ngộ vừa mới tốt nghiệp, tham gia bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Mặc dù anh chỉ đóng vai nam phụ, nhưng hiệu ứng lại rất tốt, thu được một lượng lớn fans.
Năm đó Phương Niên vừa mới lên năm nhất, thừa dịp cuối tuần đến nhà anh ăn chực, nghiêm túc cầm vở muốn xin anh ký tên.
“Đại minh tinh, cho em xin chữ ký, đợi anh nổi tiếng em sẽ mang đi bán lấy tiền.” Cô cười hì hì đưa giấy bút cho anh.
Giang Ngộ nghe vậy khẽ nhướng mày, cười như không cười nhìn cô.
Anh mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen, quần lửng, khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người khác không dám nhìn gần, đặc biệt là đôi mắt kia, bên trong dường như có vô số vì sao đang nhấp nháy.
Trong nháy mắt, trống ngực Phương Niên đập thình thịch, mặt nóng lên, căng thẳng vội vàng bưng ly sữa nóng trên bàn nhấp một ngụm.
“Sữa ngon không?” Giang Ngộ hỏi.
“Ngon.”
“Anh nếm thử.”
Dứt lời, anh bỗng nhiên nghiêng người tới, cánh tay vốn đặt lên tay ghế sofa ôm lấy eo cô, gương mặt đẹp trai cũng phóng đại trước mắt cô.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, Phương Niên vẫn còn nhớ như in cảm giác khi đó.
Môi của anh rất ấm, cũng rất mềm mại, mới hôn chưa được hai cái đã dễ dàng cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi tiến vào.
Trong miệng cô là hương vị thơm ngọt của sữa bò, anh cũng vậy.
Cô mở to hai mắt, nhìn anh nhắm chặt mắt, lông mi rất dài, trong đầu là một khoảng hư không.
Khoảnh khắc này, cô dường như không nghĩ đến bất kỳ điều gì, lại dường như suy nghĩ rất nhiều thứ.
Đến khi hô hấp của cô ngày càng dồn dập, Giang Ngộ mới buông cô ra.
Tiếp theo, anh làm như người không liên quan, cầm lấy giấy bút cô đưa ký tên.
Một trang, hai trang, ba trang… Đến khi anh mau chóng ký xong, cô gái nhỏ vừa bị cướp đi nụ hôn đầu mới lấy can đảm để hỏi anh: “Tại sao anh lại hôn em?”
“Muốn xin chữ ký của anh thì phải trả giá chứ.”
Ồ… Hóa ra là bởi vậy sao?
Cô hơi thất vọng, nhưng lại cảm giác không phải như vậy.
Cũng may rất nhanh, Giang Ngộ đã trả lại quyển vở cho cô.
Cô lật từng trang, đến trang cuối cùng đột nhiên bật cười.
Chữ viết trên giấy phóng khoáng mạnh mẽ, anh viết: Ngày 2 tháng 10 năm 2007, Phương Niên chính thức trở thành bạn gái của Giang Ngộ.
Rõ ràng trong lòng vui vẻ đến nở hoa, nhưng cô lại cố ý nói: “Gì đấy, anh còn chưa hỏi em có đồng ý hay không đâu.”
“Em muốn từ chối?”
Anh bưng ly sữa của cô lên, không ngại bẩn mà nhấp một ngụm.
Dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay kia khiến người ta nhìn muốn nghiến răng nghiến lợi.
“Không muốn.”
Chỉ cứng rắn được ba giây, Phương Niên liền đầu hàng trước anh.
Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối, cô đã thích thầm anh bao nhiêu năm nay, chẳng phải vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này sao?