Mặc dù khi đó anh đã đại bạo nhưng vẫn mạo hiểm việc bị phát hiện đi tới nhà cô, những nơi cô có thể xuất hiện để tìm người.
Nhưng mà, dường như cô đã sớm dự liệu được, tất cả những nơi anh biết đều không tìm được cô.
Đó cũng là lần đầu tiên Giang Ngộ phát hiện thành phố anh từng cho rằng rất nhỏ thế mà lại lớn như vậy.
Người anh thân quen nhất chỉ cần thay đổi số điện thoại là có thể chôn vùi giữa biển người mênh mông, khó tìm tung tích.
Nửa tháng đó, nhà hàng cô thích, cửa hàng quần áo cô thường tới, thậm chí những nơi hai người từng đi du lịch anh đều tới một lần.
Cho tới sau này, mẹ cô lén gọi điện cho anh, anh mới biết được hành tung của cô.
Lần đầu tiên tới là hai giờ sáng một đêm nọ, anh ở dưới lầu đợi cho tới rạng sáng.
Lần thứ hai là sau một trận say rượu, anh ngồi trên xe, tài xế hỏi anh đi đâu, anh lại buột miệng thốt ra địa chỉ nơi này.
Sau đó, anh bắt đầu quen với việc này.
Anh nghĩ cách lấy được chìa khóa, có khi cô ở nơi khác đóng phim, anh sẽ theo thói quen tới đây, nằm trên giường của cô, ôm chăn cảm nhận hơi thở của cô, giống như kẻ biến thái.
Sau khi tin tức cô đùa giỡn đại bài* nổ ra, tất nhiên anh không tin, đầu tiên để người di tra xét trước. Khi đó anh còn chưa có năng lực xả giận cho xô, chỉ có thể âm thầm giải quyết hậu quả.
(*) Bệnh ngôi sao, cậy nổi tiếng mà lên mặt
Nếu không thì với lòng trả thù của mấy người nọ, cô đã sớm không thể lăn lộn trong giới nữa rồi.
Lúc ấy anh từng mơ hồ mong đợi cô sẽ vì vậy mà hối hận đã chia tay với anh, sẽ trở lại bên người anh.
Nhưng ai ngờ, cô có thể cắn răng kiên trì, tình nguyện bị công ty nửa đóng băng hoạt động, nhân khí sụt giảm.
Lần đó anh thật sự đúng là vừa bực vừa lo lắng.
Nhưng bây giờ, đã trải qua lâu như vậy, anh rốt cuộc đã nghĩ thông, ai cúi đầu trước đâu còn quan trọng nữa? Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, ở nơi anh nhìn thấy được là đủ rồi, cuộc đời này anh đã không còn mong gì nữa.
“Anh đến lúc nào vậy?” Thấy anh rất lâu không lên tiếng, Phương Niên không nhịn được lại hỏi.
“Quá nhiều lần, không nhớ rõ.”
Một câu nói ngắn ngủn lại khiến Phương Niên cảm thấy vừa áy náy vừa chua xót.
“Giang Ngộ, thật ra thì…”
Cô vừa định mở miệng, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.
“Đợi lát nữa nói.” Người đàn ông dứt lời liền đứng dậy từ ghế sofa.
Phương Niên cũng sửa sang lại tóc tai quần áo, đứng lên.
Căn hộ của cô nhỏ, quanh năm suốt tháng người tới chỉ có đồng nghiệp cùng công ty và ba mẹ cô.
Tối muộn, cô vốn tưởng là Tuệ Tuệ. Cô ấy đã biết quan hệ giữa cô và Giang Ngộ, tất nhiên không ngại. Ai ngờ người tới là người mới gặp mặt tối hôm qua, đối tượng scandal của cô – Tống Tuyền.
Nhìn người đến, phản ứng đầu tiên của Phương Niên chính là xấu hổ.
Sao cậu ta lại tới? Nhỡ Giang Ngộ hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?
Sau đó cô lại nghĩ, Giang Ngộ bị phát hiện ở chỗ này, làm sao bây giờ?
Đang lúc nôn nóng, Tống Tuyền đã thản nhiên chào hỏi hai người, làm như không hề bất ngờ chút nào khi Giang Ngộ xuất hiện ở đây.
“Thầy Giang, sư tỷ.”
“Tình huống bên ngoài thế nào?” Giang Ngộ hỏi.
“Có mấy phóng viên, đã bị em bỏ lại rồi.”
“Ừm.”
“Hai người…” Phương Niên ngơ ngác nhìn hai người đàn ông quen thuộc trò chuyện, vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Sư tỷ, thầy Giang gọi điện kêu em đến đây, thầy nói hy vọng có thể trao đổi tin tức. Thật xin lỗi, em không biết ngày hôm qua có phóng viên, liên lụy đến chị rồi.”
Sau khi tin tức nổ ra, nói không trách cậu ta là giả, rốt cuộc việc này mang đến phiền toái không nhỏ, hơn nữa họ vừa mới đăng ký kết hôn, Phương Niên không muốn vì việc này mà làm Giang Ngộ không vui.
Nhưng trước mắt thấy đối phương chân thành xin lỗi, cô ngược lại cảm thấy mình quá nhỏ nhen.
“Không có chuyện gì, làm phiền em đi một chuyến.”
“Rót trà cho khách trước đi.” Đột nhiên Giang Ngộ ôn tồn nói một câu.
“Vâng, Tống Tuyền, em ngồi trước đi.”
Được anh nhắc nhở, lúc này Phương Niên mới nhớ ra, vội vào phòng bếp.
Mà người vừa mới vào nhà nháy mắt khẽ biến sắc mặt, trong mắt như suy tư gì.
“Thầy Giang, thầy không ở phim trường à? Sao lại tự mình quay lại?” Tống Tuyền cười hỏi.
Vừa nói vừa quan sát xung quanh.
Tối qua cậu ta muốn lên đây nhưng con gái người ta không mở miệng, cậu ta cũng sợ đường đột.
Chỉ là cậu ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, cảm giác nói không nên lời.
“Chuyện ồn ào quá lớn, tự tôi giám sát mới yên tâm.” Giang Ngộ nói, thản nhiên bưng ly lên nhấp một ngụm trà.
Gia cảnh Tống Tuyền giàu có, từ lúc xuất đa͙σ đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đối mặt với tiền bối tuy ngoài mặt cậu ta khách khí nhưng thực tế không xem trọng mấy người.
Mà Giang Ngộ vừa vặn là một trong số mấy người ít ỏi này.
Người đàn ông này thật sự là một truyền kỳ.
Sự chuyên nghiệp, thiên phú, khiêm tốn của anhđều làm người đi sau không thể không kính nể.
“Sư tỷ có ông chủ tốt như vậy thật là may mắn.” Cậu ta chân thành nói.
Giọng điệu của cậu ta khiến Giang ngộ lặng im buông chén trà, hơi nhướng mày.
“Nói việc chính đi.” Anh nhàn nhạt nói.
----
Tống Tuyền: Tôi thực sự thích sư tỷ, không biết chị ấy có thích tôi không.