Ngày hôm sau, “Dung Phi Truyện” chính thức khai máy.
Các cảnh chính của ngày này đều là về nữ chính Tô Nhược do Tô Yên thủ vai, và hầu hết đều là cảnh cô ấy ở nhà trước khi nhập cung.
Mặc dù Phương Niên không có phần diễn nhưng cô cũng đến hiện trường, một là học tập, hai là nhìn xem, mặc dù không thích Tô Yên, cô cũng không thể không âm thầm chịu phục.
Làm nhân vật nữ chính, Tô Nhược là một ŧıểυ thư khuê các thiện lương, thông minh lại cứng cỏi. Nàng tri thư đạt lễ, tinh thông cầm kì thi họa, mà Tô Yên sau khi hóa trang thay trang phục lập tức biến thành người khác, hòa làm một thể với nhân vật.
Quả nhiên, mấy cảnh quay của cô ta trôi qua nhanh chóng và Thạch Nham biểu thị mình vô cùng hài lòng.
Sau bữa trưa, các diễn viên trang điểm lại và đổi tạo hình, cảnh diễn điểm nhấn của buổi chiều đã đến.
Trong cảnh này, câu chuyện chính là khi Hoàng đế Đại Dận cải trang xuất cung, đi trên phố gặp chuyện ngựa nổi điên, cứu được mọi người và Tô Nhược.
Đoạn phim này cũng là một trong những tình tiết kinh điển của nguyên tác vì đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa nam chính và nữ chính.
Phương Niên và Tuệ Tuệ đứng trong góc, nhìn hoàng đế do Giang Ngộ thủ vai đi ra từ xa, đang làm chuẩn bị.
Nhân viên công tác ở bên cạnh nói nhỏ: "Cảnh nguy hiểm như vậy, thầy Giang sẽ đích thân diễn? Không cần thế thân sao?"
"Tôi nghe nói đa͙σ diễn muốn dùng, dù sao thì an toàn là quan trọng nhất. Nhưng thầy Giang nói rằng cảnh này rất quan trọng, nhất định phải tự thân lên trận."
"Không hổ là ảnh đế, thật sựlà kính nghiệp."
"Không phải sao? Mấy ŧıểυ thịt tươi sống dựa vào nhân khí thật sự nên đến học hỏi."
Phương Niên lúc đầu vốn hơi lo lắng, lúc này nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy bóng dáng con ngựa trên phố dài cách đấy không xa, lông mày hơi nhíu lại, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, Giang Ngộ ở trong đám người dường như đã cảm nhận được điều gì đó, anh đang nói chuyện với phó đa͙σ diễn cũng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô một cái.
Cái nhìn thoáng qua kia, Phương Niên có thể biết rằng anh đang bảo cô đừng lo lắng.
Trong lúc căng thẳng, hiện trường đã nhanh chóng bắt đầu quay.
Phố xá sầm uất, dòng người đông đúc, con ngựa sợ hãi, người phụ nữ mang thai, người đàn ông anh tuấn điều khiển sợi dây, và thiếu nữ kéo người phụ nữ đang ngơ ngác sang một bên, một loạt các hành động bắt đầu nhanh chóng và kết thúc nhanh chóng.
Trong suốt quá trình, người đàn ông mặc áo bào tím hành động một cách quyết đoán và suất khí, vừa kinh tâm động phách lại mỹ cảm vô cùng.
"Tốt lắm, đã qua."
Thạch Nham đứng sau máy quay đã vỗ tay hài lòng, sau đó là những tràng pháo tay từ khán giả.
Trong đám đông, Phương Niên cũng vỗ tay hết mình.
Giang Ngộ của cô thật sự tuyệt vời, trong suốt chặng đường anh đi, nỗ lực của anh có quan hệ trực tiếp với thành quả mà anh nhận được.
Giữa tiếng vỗ tay, thần sắc Giang Ngộ vẫn như thường lệ, dường như đã quen với cảnh tượng như vậy từ lâu.
Anh đưa dây cương cho người làm đa͙σ cụ tại hiện trường, đi đến chỗ ngồi rồi trang điểm lại.
Chuyên viên trang điểm vừa đi lên, trong chốc lát liền vang lên kêu sợ hãi.
“Ôi, tại sao thầy Giang lại bị thương rồi?”
“Bị thương à?”
Tất cả mọi người tại hiện trường đều đồng loạt vây quanh họ.
Phương Niên ở rất xa, muốn chen vào cũng không còn chỗ trống.
“Giang Ngộ, cậu không sao chứ?” Cô nghe thấy Thạch Nham lo lắng hỏi.
Bất kể là vai diễn hay địa vị, Giang Ngộ đều là người quan trọng nhất của bộ phim này.
Nếu anh chấn thương nghiêm trọng, một là sẽ làm trì hoãn tiến độ chung, hai là bọn họ không thể bồi thường nổi.
Trái tim Phương Niên lập tức treo lơ lửng, hận mình không thể chen vào đám người ngay lập tức, lại nghe thấy Giang Ngộ cười khẽ nói: "Không sao, chỉ là không cẩn thận quẹt phải một chút lúc cản ngựa."
“Vậy cậu nhanh đi bôi một ít thuốc rồi về trước nghỉ ngơi."
“Không phải còn cảnh khác sao? Sẵn tiện quay luôn đi.”
Lần này, không chỉ có Phương Niên mà tất cả những người khác đều sửng sốt.
“Thầy Giang, cảnh tiếp theo là anh và Tô Nhược đưa người phụ nữ mang thai bị sợ hãi về nhà, có quay cận cảnh anh.”
“Bởi vì cận cảnh nên vừa lúc bây giờ quay đi.”
Trong khi mọi người nói chuyện, đám đông dần dần giải tán.
Bây giờ Phương Niên cuối cùng đã nhìn thấy rõ.
Chỉ thấy cổ phía bên trái của Giang Ngộ có một vết đỏ, trông như bị rách da mang theo tia máu mơ hồ.
Bởi vì tạo hình của anh là nửa buộc tóc, cho nên vừa rồi bị thương có tóc che lại, bởi vậy mọi người mới không chú ý tới.
Nếu thợ trang điểm không phát hiện ra, cũng không biết anh có ý định một mực chịu đựng mà không nói cho người khác biết hay không.
"Đến đây, ánh sáng và đa͙σ cụ đã sẵn sàng cho phần tiếp theo. Giang Ngộ nói đúng. Bản thân Tiêu Diễn bị thương nhưng vẫn cố đưa người phụ nữ về nhà. Điều này phản ánh hình vị vua nhân từ của hắn ta."
Mặc dù trong kịch bản có thiết lập là hắn có võ nghệ cao cường, dễ dàng cản ngựa cứu người, nhưng mà nhân vật như vậy sẽ hơi nhạt nhẽo.
Thạch Nham nói làm cho mọi người hiểu ra, thế là lại lo chuẩn bị phần việc của mình.
Chuyên gia trang điểm đã tiếp tục trang điểm cho Giang Ngộ, theo yêu cầu của anh cũng không xử lý vết thương.
Phương Niên đứng đó một lúc lâu, quay lại và hỏi Tuệ Tuệ: "Em có biết gần đây có hiệu thuốc nào không?"