“Bởi vì sao?” Giọng nói của Giang Ngộ không nhanh không chậm, tư thế vòng tay giam cô lại cực kỳ bá đa͙σ, dường như hôm nay phải nghe chính miệng cô nói ra đáp án mới chịu bỏ qua.
Phương Niên cúi đầu, cô nhìn xuống đất, mũi chân hai người cách nhau rất gần, thế nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa đến thế.
Hồi lâu sau, cô thì thầm trả lời: “Bởi vì anh rất quyến rũ, em lại đang say rượu. Nhất thời xúc động…”
Vừa nói xong câu này, bầu không khí ngọt ngào mới vừa rồi lập tức biến mất.
Khuôn mặt Giang Ngộ trầm mặc như nước, sườn mặt cứng rắn lạnh lùng, anh buông cánh tay đang chống sau lưng cô ra, vô cùng thất vọng nói: “Tôi phải thay đồ, cô Phương, mời cô ra ngoài.”
Cảm giác trói buộc được giải trừ, nhưng Phương Niên lại không hề cảm thấy dễ chịu.
Trong lòng cô dường như có một tảng đá lớn đè lên, nặng trĩu, khiến cô không thể thở được.
Cô lặng lẽ tránh sang phía sau tủ quần áo, bước về phía cửa phòng.
Giang Ngộ im lặng không nói gì, cũng không nhìn cô lần nữa.
Anh lấy một bộ đồ ngủ mới tinh từ tủ quần áo, đường may cao cấp, thuần một màu đen, là màu mà trước kia Phương Niên thích nhìn thấy anh mặc nhất.
Làn da của anh rất trắng, đường nét rõ ràng, mặc màu đen lên vừa giống như một vị hoàng tử đẹp trai, lại giống như một con ma cà rồng hút máu trong đêm tối, khiến người ta trầm luân.
Giờ phút này, đôi môi của anh mím chặt, đôi mắt rủ xuống mang theo một chút thê lương và thất vọng, không biết anh đang nghĩ gì.
Phương Niên nắm tay nắm cửa, đứng yên tại chỗ vài giây, ngay lúc sắp vặn cửa, cô buông tay ra, xoay người lại lần nữa.
“Giang Ngộ,” cô nhìn anh đang mặc áo ngủ, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi là em nói dối, em hôn anh, thật ra là bởi vì đó là chuyện em muốn làm nhất trong năm năm qua…”
Bàn tay đang cài nút dừng lại, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, hai bàn tay đó đã từng nắm chặt tay cô, đã từng vô số lần tạo ra từng đợt tình triều trên cơ thể cô.
Hiện giờ Phương Niên lo lắng đến nỗi ngón tay run lên nhè nhè, không biết cô lấy dũng khí này từ đâu ra. Có lẽ là vẻ mặt của anh khiến cô cảm thấy, nếu hôm nay cô cứ thế mà rời đi, bọn họ cũng sẽ thật sự kết thúc, sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Cô chỉ thoáng nghĩ đến giả thuyết này một chút đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vậy nên, cô lại bình tỉnh mở miệng: “Chuyện năm năm trước, thật sự xin lỗi, mặc dù em đã tự nói với lòng một khi quyết định thì không được hối hận, thế nhưng em không thể lừa dối chính mình, em rất nhớ anh, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến anh.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của cô đã nghẹn ngào.
Giang Ngộ vẫn đứng yên đó, không có biểu cảm gì.
Tròng mắt của anh đen nhánh, đậm như một loại mực không thể hòa tan.
Phương Niên không biết lúc này anh đang nghĩ gì, có lẽ là niềm vui cuối cùng cũng trả thù thành công, hoặc giả anh vốn dĩ không hề để ý.
Nhưng đối với cô, nói ra hết mọi chuyện cũng là một sự giải thoát.
Chí ít, một ngày nào đó nhớ lại, cô sẽ không vì vậy mà hối tiếc.
Cô cười khẽ, mở cửa lần nữa, bước ra ngoài.
Vừa mới đi được hai bước, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Tuệ Tuệ bên ngoài, cô đã bị một lực mạnh kéo về lần nữa..
“Ầm!”
Cánh cửa bị Giang Ngộ ném mạnh, ngay sau đó, Phương Niên bị anh ép vào cửa.
Bởi vì phải tập múa, hôm nay cô mặc một chiếc quần thể ȶᏂασ màu đen, mềm mại co dãn.
Không ngờ lại thuận tiện cho Giang Ngộ. Anh nhẹ nhàng kéo một cái đã cởi quần cô xuống, sau đó lập tức tiến vào từ phía sau.
Trong khoảnh khắc vật nóng cắm vào, hai người đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Giang Ngộ, anh làm gì vậy?” mặt Phương Niên bị ép sát vào cửa, cố nén đau nhức hỏi anh.
Mặc dù vừa rồi bị anh sờ ngực cô đã có chút cảm giác, thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, lối vào của cô vẫn còn khô, mà gậy thịt của anh lại quá lớn.
“Làm em.”
Giang Ngộ xích lại gần hơn. Sau khi cắn vào cổ cô lập tức bắt đầu mạnh mẽ ra vào.
“Ưm… Bọn họ còn ở bên ngoài…”
Tuy là căn hộ sang trọng, thế nhưng hiệu quả cách âm của cửa phòng cũng không quá tốt, bên ngoài phòng ngủ là phòng khách, động tác vừa rồi của bọn họ đã bị Tuệ Tuệ phát hiện, thế nên hiện giờ, nói không chừng hai người bên ngoài đang chú ý động tĩnh trong này.
“Vậy em kêu nhỏ một chút.” Giọng nói khàn khàn của Giang Ngộ sát bên tai cô, hơi thở nóng rực thổi qua khiến cô có chút ngứa ngáy.
Tuy là bảo cô kêu nhẹ, nhưng động tác của anh lại không hề nhẹ.
Tay Phương Niên chống lên cửa, phần eo bị anh nắm lấy, bờ mông bị ép vểnh lên cao, đón nhận va chạm của anh.
Quần và đồ lót của cô vẫn còn mắc trên chân, cũng chưa kịp cởi xuống, do đó chân cô cũng không thể mở rộng ra.
Hậu quả trực tiếp của tư thế này là ŧıểυ huyệt càng thêm nhạy cảm hơn.
“Ưm… A…”
Cô nghẹn ngào rêи ɾỉ, bởi vì kiềm chế, hoa huyệt càng xoắn lấy gậy thịt chặt hơn.
Triền miên quấn lấy nhau, cô thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên trên thân gậy.
Vừa kêu xong, cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Thế nhưng đã không kịp rồi, ngoài cửa, Tuệ Tuệ lo lắng gõ cửa.
“Chị Phương Niên, có chuyện gì vậy? Chị không sao chứ?”
Phương Niên nghe vậy, cả người lập tức cứng đờ.
Cô và người bên ngoài chỉ cách nhau một cánh cửa. Sơ ý một chút, Tuệ Tuệ sẽ phát hiện bọn họ đang làm gì.
Cô quay đầu lại, rưng rưng nước mắt im lặng cầu xin tên xấu xa này.
Lúc Giang Ngộ tiến vào cơ thể cô, luôn vô cùng gợi cảm và tà mị.
Giờ phút này, trên mặt anh đầy sự thỏa mãn, vẻ thất vọng, lạnh nhạt vừa rồi đã sớm biến mất từ lâu.
Nhận được tín hiệu cầu xin của cô, anh xích lại gần, dán vào tai cô nhỏ giọng nói: “Trước khi bộ phim quay xong, lúc anh muốn em phải đến giúp anh.”
Đôi mắt Phương Niên lập tức mở to, giống như hoảng sợ trước điều kiện vô lý này của anh.
Không đợi cô suy nghĩ, ngoài cửa, Tuệ Tuệ đã lo lắng gọi, “Kevin, sao cửa bên trong không mở ra được? Hai người họ không đánh nhau đấy chứ? Chìa khóa cửa đâu rồi?”
Vật nóng của Giang Ngộ lại tiếp tục di chuyển, nhoáng một cái đâm cô ngã về phía trước.
“Thế nào? Không đồng ý thì chúng ta tiếp tục, làm đến khi bọn họ mở cửa ra.”