Chiêu Ly bĩu môi, nói: "Được rồi, từ chối thì từ chối, không sao, tôi đi trước đây. Có việc gì thì nhớ gọi tôi." Cô làm động tác gọi điện thoại.
"Cô đợi trời sáng rồi hãy đi." Cố Trình nói: "Trời chưa sáng, không an toàn lắm."
"Ồ, vậy là, có fan hâm mộ nửa đêm đi ra từ phòng của ảnh đế, nghi là lộ chuyện tình cảm, như vậy không ổn lắm."
Cố Trình trợn mắt.
Nhưng cuối cùng, cô không đi, đắp chăn, cuộn tròn trên ghế sofa đơn cả đêm.
Thôi Tử cũng không đi, sợ cô chiếm tiện nghi của Cố Trình.
Cố Trình ngủ thiếp đi, anh bắt đầu mơ.
Mơ thấy mình đứng trong một tòa nhà lớn, đối diện với một gác lửng bằng gỗ lộng lẫy, giống như trong phim trường.
Anh lại nhìn mình, trang phục của một thư sinh thời xưa?
Sao lại mơ thấy cảnh này, chứ có phải đóng Tây Sương Ký đâu.
Anh bước đi, tiến về phía tòa nhà hai tầng đó, trên lầu thắp đèn, như thể đang đợi ai đó.
Anh không kìm được mà đẩy cửa, bước lên lầu.
Quả nhiên có người đang đợi anh.
Một mỹ nhân mặc trang phục ŧıểυ thư thời xưa, mắt đượm buồn, nhìn anh mỉm cười.
Người phụ nữ này có thể nói là cực kỳ xinh đẹp nhưng Cố Trình chỉ liếc mắt một cái là mất hứng.
"Cố lang."
Đối phương vội vàng chạy đến: "Cố lang, chàng vừa gặp ta đã muốn đi, chàng thật nhẫn tâm."
"Khi nào ta nói muốn gặp nàng?"
Cố Trình cau mày.
Lúc này anh mới biết tại sao mình không vui, vì đối phương đẹp không giống người thật, đôi mắt và lông mày rất giống với bạch liên hoa trong giới phim ảnh dựa vào anh để nổi tiếng.
"Cố lang. Ta không tin chàng lại nhẫn tâm như vậy. Thật sự muốn vứt bỏ ta sao? Chúng ta đã thề non hẹn biển, tuyệt không chia lìa, ta đã là người của chàng rồi, chàng chẳng lẽ muốn vứt bỏ ta sao?"
Nói rồi, người phụ nữ vừa lau nước mắt vừa cởi thắt lưng.
Cái quái gì thế?
Trong mơ cũng có người tự dâng đến tận cửa?
Với thái độ của người phụ nữ này tám phần là bị bệnh thần kinh, Cố Trình quay người bỏ đi.
Nhưng chân lại không nhúc nhích được.
Nhìn người phụ nữ đối diện cởi sạch sẽ, cầm nến đi tới, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: "Cố lang, ta đẹp không?"
Đẹp cái nỗi gì!
Anh bắt đầu nhìn người phụ nữ cởi quần áo của anh, trông như sắp cưỡng hiếp anh.
Cuối cùng anh cũng nghĩ ra điều gì đó, anh hét lên: "Chiêu Ly!"
Rầm một tiếng, cửa sổ mở ra.
Chiêu Ly ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, mặc một bộ đồ nam gọn gàng, để râu quai nón.
Ngoài cửa là tiếng sấm rền.
Chiêu Ly búng tay về phía người phụ nữ đó, dập tắt ngọn nến trên tay cô ta, kéo anh từ cửa sổ nhảy xuống.
Lúc này đã bắt đầu mưa nhỏ.
Họ nhảy xuống, chạy một lúc nhưng chạy đi chạy lại đều là trong ngôi nhà này.
Chiêu Ly buông anh ra.
"Bộ râu này của cô là sao?" Anh chỉ vào mặt cô.
Chiêu Ly xé bộ râu trên mặt xuống, nói: "Tôi không cải trang thành đàn ông thì có thể vào được không?"
Mưa đã làm ướt tóc và quần áo cô, quần áo bó sát vào người cô, không nói gì khác, đường cong của đôi "Thỏ trắng" kia đặc biệt rõ ràng.
Anh không kìm được mà nhìn thêm một lúc.
Chiêu Ly hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"
"Tôi đang nhìn cái này..."
Nói xong, hai tay anh như bị ma ám sờ lên, còn xoa bóp. Cảm giác thật tuyệt, không giống như được phẫu thuật thẩm mỹ.
"Anh buông tôi ra, đồ dê xồm!" Chiêu Ly đập vào anh bảo anh buông tay. Nhưng hai bàn tay cứ như dính chặt vào ngực cô.
Tiếp theo, đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên như thúc giục.
Anh thở phào nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng, giơ tay nhìn tay mình. Sau đó xuống giường.
Chiêu Ly tỉnh dậy, mơ màng cầm điện thoại chơi.
Anh vừa xuống giường, liền cảm thấy đầu gối hơi đau, anh xắn ống quần lên xem, có một chỗ bầm tím.