Xe dừng lại ở ven đường cũng không phải là chỗ hẻo lánh, thường xuyên có vài ba thân xe khác lướt qua, ánh sáng đèn xe chiếu qua hai thân ảnh mơ hồ lại phi thường rõ ràng trong bóng đêm.
Ngược lại cái đầu nhỏ giữa hai chân anh không ngừng chập trùng, thỉnh thoảng dừng lại hai giây, đầu lưỡi thơm ngọt từ đỉnh quy đầu liếʍ láp xung quanh, phân thân bị một tầng nước long lanh bao phủ, thô tráng như trứng vịt, mỗi một lần đều khiến miệng cô mở đến mức lớn nhất mới có thể miễn cưỡng nuốt vào.
Đỉnh quy đầu nhạy cảm càng tiết ra nhiều dâm dịch, cô nhẹ nhàng hút hết vào trong miệng, hương vị hơi mặn xen lẫn nước bọt ngọt ngào được cô nuốt xuống tất cả, cổ họng hoạt động tạo ra âm thanh nho nhỏ, càng khiến lòng người xáo động.
Người đàn ông ngửa đầu nặng nề “hừ” một tiếng. Tư vị kia quả thực thấm vào tận xương tủy, tầng tầng lớp lớp cảm giác tê dại từ sống lưng truyền lên phía trên, xông thẳng lên đỉnh đầu chia năm xẻ bảy chút lý trí còn sót lại, anh cắn chặt môi, mồ hôi túa ra, cũng không dám cúi đầu nhìn xem cảnh đẹp diễm lệ bên dưới thân kia. Anh sợ bản thân mình không kiềm chế được liền đem người nào đó đè dưới thân làm đến chết.
Người đàn ông nheo mắt, bàn tay to lớn trực tiếp chạm vào phần bên dưới, lòng bàn tay xiết chặt bao phủ mông thịt đầy đặn, từ kẽ ngón tay tràn ra đủ mọi hình dạng mơ hồ khác nhau, được anh tùy ý thưởng thức.
Thanh âm khàn khàn mê người, “Tiếp tục.”
Lòng bàn tay anh tựa như chứa đựng nguồn nhiệt cực lớn, mỗi tấc da thịt trắng nõn của cô đều bị thiêu đốt, người con gái mềm mại nhíu mày, nhẹ than, “Thật nóng.”
Người đàn ông hít thở khó khăn, từng nhịp từng nhịp, rõ ràng tryền đến tai cô.
“Ưm… hừm…”
Hai tay cô vội vàng bám vào chân anh, lực yếu ớt từ chối chỉ trong chốc lát, cuối cùng chống cự không nổi sự công kích ngang ngược của anh, cổ họng trướng lên vì cự vật đè ép ra từng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Nửa ngày sau, khi người đàn ông đã tỉnh táo trở lại, cúi đầu nhìn người con gái ánh mắt ngập nước, ủy khuất nhìn chằm chằm anh.
Tống Đĩnh Ngôn mỉm cười, kéo người con gái ôm ngồi lên chân anh, hôn lên mặt cô, thấp giọng dỗ dành: “Làm đau em sao?”
Tô Anh chẹp miệng, gương mặt tựa sát vào bộ ngực anh, nhẹ giọng oán trách, “Cuống họng đau.”
Nụ hôn nóng bỏng đặt xuống môi cô, sau đó chầm chậm di chuyển đến sau tai, hơi thở nóng lướt qua vành tai trắng trẻo, đôi môi anh hơi hé mở, người con gái một mặt kinh ngạc, lập tức thẹn thùng đánh mạnh vào ngực anh.
Anh hỏi: “Đau mà còn uống hết sao?”
Bên tai là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, gương mặt người nào đó đỏ bừng chôn sâu ở cổ anh, được một lúc gương mặt nhỏ hờn dỗi không chịu được lại ngẩng đâu nhìn anh.
Tô Anh cắn môi, khẽ đẩy vai của anh, “Điện thoại của anh.”
Tống Đĩnh Ngôn bị phá đám khó chịu, cầm lên di động nhìn ba chữ “Cố Khê Viễn” sáng lập lòe trên màn hình điện thoại.
Sắc mặt ai đó lạnh nhạt ấn nút từ chối, rất nhanh đầu bên kia lại tiếp tục gọi tới, kiên trì như muốn thông báo rằng nếu cậu không tiếp thì tôi sẽ gọi đến cùng cho xem.
Anh cảm thấy bất đắc dĩ, thong thả ấn nút nghe, quả nhiên, đầu bên kia truyền tới ồn ào một trận.
Thật lâu, đợi đến khi đầu kia đã an tĩnh trở lại, anh mới thờ ơ nói, “Đang đến rồi” sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Người đàn ông buồn bực bỏ di động xuống, cúi đầu liền bắt gặp bộ dạng người nào đó đang cười trộm, ánh mắt anh trầm xuống, cắn vào vai cô một cái, hơi dùng lực khiến người con gái đau kêu ra tiếng.
“Anh cắn em đau.” Cô cong miệng lên nũng nịu.
Ngón tay người đàn ông đụng lên chóp mũi cô, “Em còn dám nói?”
Bị cô trêu chọc toàn thân sinh khí, còn không thể tùy tâm sở dục ép cô dưới thân chà đạp thành đủ mọi tư thế, quả thực là một khảo nghiệm to lớn đối với ý chí của anh. Nhưng trên thực tế, mọi năng lực kìm chế của anh khi đối mặt với cô đều hoàn toàn mất hiệu lực. Mùi hương trên người cô giống như một loại chất động, một khi thân thể anh lại gần, liền kìm lòng không được càng lún càng sâu, để rồi trở thành cái nghiện tận sâu trong xương tủy.
Người con gái làm ổ trong ngực anh mím môi cười nhỏ, anh lười nhác không muốn nói chuyện, làm hành động trực tiếp đặt xuống một nụ hôn thật sâu khiến cô kém chút nữa đưa cô hôn đến hôn mê.
Đợi cô yếu ớt mở mắt ra, Tống Đĩnh Ngôn ánh mắt chứa đầy lửa tình, bàn tay hung ác xoa bóp mông cô mấy lần, mới trầm giọng nói: “Trở về sẽ trừng trị em thật tốt.”