Cô từ từ thả lỏng cơ thể theo lời hướng dẫn của anh, nhưng người đàn ông phía trên đã nhẫn nhịn đến cực hạn, cho dù cô có cố gắng thả lỏng cơ thể thì vật nam tính thô to của anh vẫn bị kẹp chặt khó có thể tiến về phía trước.
“Thả lỏng thêm chút nữa...” Tưởng Chính Trì cắn răng nói. Mồ hôi nóng chảy ròng ròng trên trán anh, từng chữ dường như phát ra từ kẽ răng.
Dưới sự bành trướng của anh, Nguyễn Nam Tô cảm giác không được thoải mái lắm, nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao, cô muốn từ chối hiển nhiên là không thể nào.
Dù sao anh vừa mới để cô...... Hiện tại cô cũng không thể bảo anh nhẫn nhịn được.
Người đàn ông di chuyển hông, tiếp tục tiến về phía trước, quy đầu khổng lồ như xẻ đôi miếng thịt mềm trong lối vào, anh chỉ có thể đẩy nhẹ từng chút một.
“A...ưm ưm...nhẹ, nhẹ chút...đau...ưm...”
Ý thức trong đầu Nguyễn Nam Tô đã mơ hồ, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ rêи ɾỉ trong tiềm thức.
Lúc vật nam tính thô to của người đàn ông đi vào được một nửa, cô cảm giác cơ thể mình sắp bị xé rách.
Không chịu nổi tiếng thét của cô, anh lại cúi đầu chiếm lấy môi cô, vói lưỡi vào trong cái miệng nhỏ mềm mại của cô, bịt kín tất cả tiếng rêи ɾỉ của cô.
Nguyễn Nam Tô bị anh chặn môi không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể ‘ưm a” trong miệng.
Hai người hôn nhau say đắm đến khi cô thả lỏng cảnh giác, Tưởng Chính Trì đột nhiên ưỡn lưng về phía trước, mạnh mẽ đẩy toàn bộ vật nam tính vào trong.
Quy đầu tròn trịa đâm thẳng đến chỗ sâu nhất trong động hoa, đồ vật thô cứng gần như xuyên qua toàn bộ thân thể cô.
Cô há to miệng muốn hít thở chút không khí, lại thuận tiện cho người đàn ông đưa lưỡi sâu vào khoang miệng cô đùa giỡn khuấy động.
Sau khi đẩy vật nam tính vào, Tưởng Chính Trì cũng không sốt ruột rút ra mà dừng lại bên trong một lát, quy đầu màu đỏ tím chống vào vách thịt non nớt của cô.
Nơi đã lâu không được lấp đầy lại bị kéo căng đến cực điểm, Nguyễn Nam Tô cảm giác bụng dưới dâng lên một cơn đau nhức dữ dội.
Đặc biệt là khi vách thịt luôn khép chặt bị anh bành trướng thế này, cảm giác tê dại giống như bị điện giật, khiến người ta không ngừng run rẩy.
Khóe mắt đỏ hoa của cô chẳng mấy chốc lại ứa ra nước mắt, cơ thể vốn đã mềm thành vũng nước thỉnh thoảng lại co giật, trong miệng tràn ra tiếng nức nở trầm thấp.
Tưởng Chính Trì cảm nhận được sự siết chặt của cô, anh dừng lại một lát rồi mới tiếp tục đẩy về phía trước.
Đường hầm khép kín bị quy đầu tròn trịa mạnh mẽ đẩy ra, Nguyễn Nam Tô cảm giác được mỗi một tấc thần kinh trong cơ thể mình đều đang run rẩy.