“Pháp luật không quy định nghĩa vụ vợ chồng gì, nhưng lại quy định về tội cưỡng gian trong hôn nhân.” Nguyễn Nam Tô nhíu mày, ý chán ghét rõ ràng, “Chỉ cần tôi không muốn thì anh sẽ thuộc loại cưỡng gian.”
Chu Thần Diệp đâu thèm để ý đến mấy câu uy hiếp này của cô, anh ta sốt sắng lên hôn lên môi cô.
“Tô Tô.” Hai đôi môi chạm nhau, Chu Thần Diệp lại dịu dàng gọi tên cô, “Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, em muốn gì tôi đều cho em cả, được không?”
Nói xong, bàn tay to len vào vạt áo cô, chuẩn xác bắt được bộ ngực sữa no đủ của cô.
Cả người Nguyễn Nam Tô run rẩy, nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt.
Chu Thần Diệp cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi chui vào trong công thành đoạt đất, hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay xoa bóp ngực của cô, một tay xé rách quần áo của cô.
Anh ta rất hiếm khi kiên nhẫn, nhưng bình thường còn làm vài màn dạo đầu, thế mà lần này anh ta thậm chí còn không định làm điều đó, rõ ràng chỉ là đang phát tiết.
Nguyễn Nam Tô cảm nhận được bàn tay anh ta đang chen vào giữa hai chân mình.
Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, khi anh ta kéo qυầи ɭóŧ của mình phóng thích vật nam tính cực đại kia thì cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ghé vào bên giường nôn ra.
Nhưng trong dạ dày không có gì, vì thế chỉ có thể nôn khan.
Chu Thần Diệp không ngờ cô sẽ buồn nôn, không dám tin nhìn cô chằm chằm: “Nguyễn Nam Tô ——”
Anh ta dùng sức xoay mặt cô lại, muốn cô nhìn thẳng vào mình, nhưng cô lại nhắm mắt lại.
Đúng là ngay cả nhìn thêm một lần cũng không hề muốn.
Lúc rời đi, cửa phòng ngủ bị đóng sập đến rung trời.
Nguyễn Nam Tô bị giày vò đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nằm xuống ngủ thẳng đến tối.
Bởi vì không uống thuốc kịp thời nên buổi tối cô lại sốt, thế là hơn mười một giờ đêm lại gặp được Tưởng Chính Trì.
Người nọ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Lại không uống thuốc đúng giờ phải không?”
“Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh rồi.” Nguyễn Nam Tô thấp giọng trả lời.
Phiền thì không có phiền gì, chỉ là thấy cơ thể gầy yếu của cô bị giày vò thành như vậy, Tưởng Chính Trì nhìn quả thật có chút… đau lòng.
Anh chích kim tiêm cho cô, lại dặn dò: “Cơ thể là của cô, bị bệnh không ai chịu tội thay cho cô đâu, nên đừng cậy mạnh.”
Nguyễn Nam Tô khàn giọng nói được.
Một lát sau, Chu Thần Diệp tới hỏi thăm tình hình, bị Tưởng Chính Trì kéo ra ngoài.
Hai người đi tới cuối hành lang thì đứng lại, Tưởng Chính Trì mở cửa sổ, để mặc gió lạnh thổi vào trong: “Thần Diệp, giải quyết vấn đề có rất nhiều cách, không nhất thiết phải ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa. Huống chi nhìn thấy cô ấy như vậy, trong lòng cậu dễ chịu lắm sao?”
Chu Thần Diệp móc điếu thuốc ra châm lửa rồi hít một hơi, lúc này mới lên tiếng: “Cô ấy là vợ của tôi, không cần người khác quan tâm.”
Tưởng Chính Trì bị anh ta chặn họng, nhất thời không nói tiếp được.
Là bạn thân đã nhiều năm, anh biết rõ tính tình Chu Thần Diệp thế nào, nói một không nói hai, cường thế đã quen.
Cho nên có một số việc người khác khuyên chỉ vô dụng, anh ta hoàn toàn không nghe lọt tai.
Cuộc nói chuyện cứ thế tan rã trong không vui.
Lần này Nguyễn Nam Tô ngoan ngoãn chờ tiêm xong, Tưởng Chính Trì giúp cô rút kim, lại dặn dò cô vài câu cần chú ý rồi mới rời đi.
Chu Thần Diệp tiễn anh về rồi trở lại phòng ngủ, không nói một lời nằm trên giường.
Đêm nay hai người đưa lưng về phía nhau mà ngủ, bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, anh ta rời giường đến công ty. Sau khi Nguyễn Nam Tô tỉnh lại thì không còn quan tâm đến động thái của anh ta nữa, việc đầu tiên cô làm là đến cửa hàng mua điện thoại di động và thẻ sim mới.
Có điều, Chu Thần Diệp đề phòng cô bỏ nhà trốn đi lần nữa nên đã phân phó cho dì Đồng, mặc kệ cô đi tới nơi nào cũng phải đi theo một tấc không rời.