Giọng của Nguyễn Nam Tô đã khàn đặc, cổ họng khó chịu như lửa đốt.
Tưởng Chính Trì đẩy người về phía trước, phần quy đầu cứng ngắc lại chống lên cửa động của cô. Cơ thể cô run lên dưới sự va chạm của anh, giữa hai chân tê dại, tiếng rêи ɾỉ gợi tình liên tục phát ra: “Ưm....ưm.... ha...”
Người đàn ông dùng một tay giữ lấy eo cô, mượn lực đẩy mạnh về phía trước, quy đầu trơn nhẵn loáng cái đã chen vào trong, kéo căng phần thịt non bên trong đến tối đa.
“A——”
Nguyễn Nam Tô bị đau không khỏi thét lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện muốn trốn về phía sau, nhưng lại bị anh siết chặt eo, dùng sức đẩy mình về phía trước.
Vật nam tính nóng bỏng đã đi vào được một nửa, động hoa của cô càng lúc càng co chặt, gần như muốn kẹp chặt lấy anh không cho anh cử động.
Tưởng Chính Trì nghiến răng, đầu ngón tay tiếp tục xoa miết nhụy hoa của cô, muốn giúp cô thả lỏng.
“Ưm...ha....đừng... dừng lại.... sâu quá....”
Nguyễn Nam Tô khóc nức nở gào thét, cảm thấy nơi riêng tư của mình càng lúc càng tê dại theo động tác thúc vào của anh, cho dù chỉ một cử động nhỏ nhất cũng khiến cô có cảm giác bị xé rách.
Tưởng Chính Trì thoáng ngừng lại, cố nén kiên nhẫn hỏi: “Em đau không?”
“Có... có chút.. ưm....”
“Vậy anh nhẹ lại một chút.”
Đã làm đến nước này rồi, muốn anh kết thúc là không thể nào, nhượng bộ lớn nhất là thả chậm tốc độ và nhẹ lại một chút.
Anh từ từ đẩy nửa phần còn lại vào trong, nhưng động tác chậm chạp như vậy cũng không khiến Nguyễn Nam Tô dễ chịu hơn, ngược lại càng khiến cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác cơ thể bị xâm nhập từng chút một.
Cô không chịu nổi sự tra tấn này, lại vặn vẹo eo bắt đầu giãy dụa.
Nào biết rằng lúc này mà cô càng vùng vẫy thì lại càng khơi dậy ham muốn tàn sát bừa bãi trong xương cốt của người đàn ông.
Tưởng Chính Trì rũ mắt nhìn cô chằm chằm, thu hết từng biểu cảm trên khuôn mặt của cô vào mắt, gân xanh trên vật nam tính căng phồng như muốn nứt ra, bắt đầu đau nhức, điên cuồng kêu gào muốn chui thẳng vào trong.
Đầu óc Nguyễn Nam Tô trống rỗng, mọi tiếng la hét đều mắc kẹt trong cổ họng, cái bụng phẳng lì nhô lên một đoạn, co giật không ngừng.
Hai tay Tưởng Chính Trì vẫn giữ chặt eo cô, anh dừng lại một lát để hưởng thụ sự đàn hồi rồi tranh thủ rút ra lúc cô không mυ"ŧ chặt nữa.
Sau đó anh tăng tốc, bắt đầu chạy nước rút.
“Ưm...ha... chậm thôi... sâu quá....a....”
Nguyễn Nam Tô vừa khóc vừa la, không ngừng vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn, nhưng thắt lưng đã bị anh siết chặt, không nhúc nhích được.
Tưởng Chính Trì hoàn toàn khống chế thân thể cô, mỗi lần ấn cô vào vật nam tính của mình anh đều ưỡn mạnh thắt lưng về phía trước, dùng cách này để cho mình đi vào sâu hơn.
Nguyễn Nam Tô la hét không ngừng, thật sự có cảm giác cơ thể sắp bị hỏng đến nơi. Cuối cùng, ngay cả chút đau đớn còn sót lại cũng biến mất, chỉ còn lại cơn sảng khoái vô tận.