Tôi bỗng dưng dừng lại, làm sao có thể thất lễ được!
Từ lần đó sau khi kết thúc buổi lễ, mỗi một bước đi của tôi, cũng đều được tỉ mỉ sắp đặt và giám sát.
Tôi chẳng khác nào một con vật nhỏ được nuôi dưỡng, mặc cho người tôi dắt mũi dẫn đi, bước vào một cái lồng vô cùng hoa lệ, không hề hay biết gì, chỉ mặc sức hưởng thụ tình nồng ý mật chưa bao giờ có. Dần dần, móng vuốt bén nhọn cùng sự cảnh giác khi xưa chẳng còn, hơn nữa, cuối cùng sẽ bị hủy diệt toàn bộ ý chí chiến đấu.
Không phải cứ liều mạng giữ gìn, thì những thứ luôn được coi như trân bảo đều có thể giữ lại vẹn nguyên, không hề sứt mẻ.
Tựa như, cũng không phải cố gắng không để tâm, thì những sự thật không cách nào đối mặt kia có thể bị xóa sạch không lưu lại dấu vết.
Cho dù như thế nào, điều tôi muốn muốn nhất bây giờ, là trả lại cho tôi một thế giới rõ ràng chân thật!
Không cho phép mình chần chờ thêm nữa, tôi làm dấu tay "Không" cực kỳ nặng nề: "Không cần người ngoài! Ngay bây giờ, bọn em đi ra ngoài!"
Úc An Thừa chống lên cửa xe, còn chưa kịp giơ tay ra hiệu, đã lập tức ho khan, anh không thể không lấy tay che miệng.
Tôi vội vàng lật túi tìm khăn tay, kéo lung tung một hồi, tập giấy lúc nãy bị tôi nhét loạn vào túi bung ra, rơi xuống chân An Thừa.
Tôi đang muốn vươn tay nhặt, anh đã cúi thấp người cầm mấy trang giấy lên.
Anh chỉ liếc mắt nhìn, không biết đã nhìn thấy chữ gì, đột nhiên cả người bất động như bị điểm huyệt, ngay cả cơn ho khan cũng bị nén lại trong lồng ngực.
"Anh An Thừa, là cái gì vậy? Người phụ nữ này đang giấu diếm cái gì thế?" Huệ Điềm Nhi như thể đánh hơi được cái gì, nôn nóng chạy tới trước mặt Úc An Thừa.
Úc An Thừa đẩy cô tôi ra, đưa tay bỏ hết tập giấy vào trong túi, nặng nề ho khan vài tiếng, ánh mắt giống như cánh rừng âm u giữa trời chiều nặng nề ảm đạm: "Em, muốn biết tất cả, đúng không?"
Chắc anh đã nhìn ra manh mối từ nội dung trên tờ giấy, mối nghi ngờ trong lòng tôi cũng đã không còn chỗ che giấu, tôi cắn răng gật đầu một cái: "Dạ!"
Ngón tay đang chống cửa xe của anh siết thật chặt, dường như muốn kéo cả chiếc xe đi, trông anh mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng nhắm hai mắt lại, giống như hạ quyết tâm:
"Được, bây giờ chúng ta cùng đi."
Có lẽ là bởi vì tinh thần của tôi không tốt, ngồi trên xe mà bé con trong bụng động đậy liên tục, tôi lo lắng ôm chặt lấy bụng, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi bé con.
Úc An Thừa vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lấy mu bàn tay che miệng ho nhẹ, qua một lúc lâu mới xoay đầu lại, nhè nhẹ đặt tay lên trên bụng của tôi.
Dường như anh cũng cảm thấy sự lo lắng của nhóc con, áy náy làm dấu với tôi: "Em bé đang tức giận? Mấy ngày nay anh không ở cùng với mẹ con em?"
Tôi không biết làm như thế nào mới có thể khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, đành không yên lòng gật đầu: "Có thể là vậy."
Anh khẽ vuốt cái bụng đã nhô lên cao của tôi, vừa tiếc nuối lại tự trách: "Thật muốn, nói với bé con một tiếng xin lỗi."
Rõ ràng là bất lực, nhưng mà ánh mắt của anh lại như là bản thân đã làm sai điều gì, tôi nhìn thấy mà trong lòng bất giác lại đau đớn.
Anh cũng giống như bất kỳ một người cha nào đang mong đợi con trai của mình chào đời, thực sự muốn có thể nhanh nhanh chóng chóng bước vào thế giới nhận thức của con mình, để lại ấn tượng trong trí nhớ những tháng năm đầu đời của bé con, nhưng mà, trừ những vuốt ve nhẹ nhàng, anh lại không có cách nào trao đổi được thêm điều gì với con nữa.
Mỗi lần nhìn thấy tôi và bảo bối trong bụng ca hát nói chuyện, trong mắt của anh, luôn có nỗi buồn cùng sự áy náy khó che giấu.
Tôi yêu bé con cỡ nào, thì anh cũng yêu nhiều như thế.
Anh thương tiếc vuốt ve thằng bé, rồi bàn đang ở bụng của tôi lại từ từ phủ lên gương mặt của tôi, đầu ngón tay đặt trên đôi mắt tôi nhẹ nhàng vuốt ve một cái, nhíu nhíu mày: "Sao hai vành mắt lại đen thế này, buổi chiều không ngủ sao?"
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật mệt chết đi, nhưng trong đầu tôi chẳng khác nào sợi dây bị kéo căng, chỉ hơi chạm vào là có thể đứt, tôi chỉ mê man một chút, chứ khó có thể ngủ say.
"Em và em bé cùng ngủ một lát có được hay không?" Anh vòng tay tôi ôm vào trong ngực, để cho đầu của tôi gối lên đùi anh, cúi đầu mỉm cười: "Nhắm mắt lại."
Tôi hiểu rõ bản thân mình hạ quyết tâm này không hề dễ dàng, đứa con của tôi và anh mới chỉ ở trong bụng tôi chưa tới một nửa thời gian, mà chuyện tôi muốn đối mặt, rất có khả năng sẽ là chuyện mà không phải một mình tôi có thể chịu đựng được, nhưng mà tôi cũng không có cách nào chịu được những dối trá và lừa gạt hết lần này tới lần khác nữa.
Vậy mà, khi vùi mình trong lồng ngực tràn ngập hơi thở sạch sẽ an nhàn của anh, trong lòng tôi đột nhiên mãnh liệt dâng lên ý nghĩ buông tha chuyện này.
Anh thực sự đã che chở tôi quá mức tỉ mỉ, quá mức chân thành, rõ ràng đến mức trong nháy mắt có thể khiến cho tôi quên hết tất cả những hoang mang và nghi ngờ.
Coi như đã từng có một người như vậy, coi như anh đã từng làm chuyện như vậy, thì có thể làm gì? Tất cả đều đã là chuyện trong quá khứ, ít nhất thì bây giờ, anh thật sự yêu tôi, yêu đứa bé này.
Một câu "Dừng xe" đã lên tới đầu môi, trong đầu tôi đấu tranh giãy giụa muốn nói ra rồi lại không nói được, tựa như có cái gai nghẹn ở cổ họng, đâm vào máu thịt, dù nuốt xuống hay phun ra, đều làm đau thấu tâm gan.
Điện thoại trong túi quần Úc An Thừa rung lên, ở ngay bên tai của tôi, không phải tiếng động rất lớn, nhưng lại làm cho tôi giật mình.
Anh móc điện thoại ra xem một chút, có lẽ tin nhắn không dài lắm, anh chỉ nhìn một hồi liền bắt đầu gõ chữ hồi âm.
Nhất định là trợ lý Đông, bởi vì trao đổi bằng tin nhắn với Úc An Thừa, chỉ có tôi và trợ lý Đông, bình thường Úc Quảng Đình đều trực tiếp gọi cho trợ lý Đông để chuyển lời cho anh.
Vì nghiên cứu chế tạo rượu mới, trợ lý Đông, còn có cả một đoàn đội của Úc thị đang ở Đàm Hồ cách nhà cũ họ Úc không xa, nếu như bây giờ thông báo cho họ, có khả năng học còn đến đảo giữa hồ trước cả chúng tôi.
Trong lòng tôi run lên một cái.
Thiếu chút nữa đã quên, có rất nhiều chuyện, đối với người nhà họ Úc mà nói thì nhất định chính là việc dễ dàng, không cần tốn nhiều sức, nhưng đã có hai người vì tôi mà vô cớ chịu liên lụy. Vậy mà khi chân tướng rốt cuộc đã sắp đến gần, tại sao tôi có thể cứ ích kỷ không truy cứu như vậy được chứ!
Hô hấp không khỏi trở nên gấp gáp, tôi nhìn thẳng vào Úc An Thừa.
Dường như anh cảm giác được cái gì, ngón tay đang gõ chữ bỗng dừng lại, tựa như nói đùa giải thích cho tôi:
"Len lén chạy ra ngoài bị lão Đông phát hiện rồi, phải nhớ là anh bỏ bê công việc đấy."
Tôi níu chặt vạt áo của anh, đầu bất giác ngẩng lên: "Anh nói cho anh ấy biết chúng ta muốn đi đâu rồi ạ?"
Anh không trả lời ngay, nhìn tôi thật sâu một cái, giống như nhìn ra tôi đang lo lắng cái gì, trầm ngâm một lát rồi khóa di động, ném sang một bên: "Không dài dòng với anh ta nữa."
Tôi giống như là người vừa leo núi, một chút sức lực còn lại đã cạn kiệt, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Úc An Thừa cúi đầu suy nghĩ, vỗ vỗ lưng của tôi, vẫn là vẻ mặt kiên nhẫn như vậy: "Một lát thôi, có được không?"
Tôi lắc đầu, làm sao mà tôi có thể ngủ được.
Anh không đành lòng vén những sợi tóc rối của tôi ra sau tai, chần chờ một chút, rốt cuộc khó khăn làm dấu tay:
"Thật xin lỗi em, có rất nhiều việc, vẫn không nói cho em biết."
Như vậy, là sự thật.
Giống như là có một thanh đao cùn đặt ở cổ họng, từ từ cứa đứt, còn chưa đau, cũng đã ngạt thở.
Tôi không tự chủ được nắm chặt tay thành quyền đặt giữa hai hàm răng, nếu như không làm như vậy để kiềm chế, toàn thân của tôi sẽ phát run.
Úc An Thừa hốt hoảng nắm tay của tôi, lòng bàn tay của anh cũng giống tôi, đều bị mồ hôi làm ướt, chỉ là của tôi thì nóng ẩm, của anh lại lạnh lẽo, tựa như đã ngâm trong nước lạnh rất lâu, tôi giật mình một cái, hàm răng siết chặt, mạnh mẽ cắn lên mu bàn tay.
Anh vội vàng kéo tay của tôi ra khỏi miệng, giữ thật chặt, siết chặt đến mức, tôi thậm chí còn có thể cảm thấy mạch máu ở đầu ngón tay giật giật.
Tôi lại cũng không cách nào kiềm chế, cả người ở trong ngực anh cũng thấy run lên, nhưng không có hơi sức để vùng ra.
Anh như đang đối diện với một đứa trẻ nóng nảy bất an, nghiêng người tới bế tôi ngồi lên đùi anh, một cánh tay vòng dưới cổ của tôi, một tay khác cẩn thận vòng ra phía sau lưng tôi, vuốt ve dọc theo sống lưng, hết lần này tới lần khác.
Tôi vô cùng lưu luyến cảm giác này, chính là những chiếc vuốt ve êm ái dường như không biết mệt mỏi như này.
Sự hoảng sợ cùng với lưu luyến quyện vào nhau, không cách nào phân chia, cũng không cách nào thoát ra được, tôi đưa tay ra, chỉ muốn quên đi cái hiện thực bị rút gân lột da tàn nhẫn này, không để ý gì nữa, chỉ ôm chặt anh trong ngực của mình thôi.
Xe ngừng lại, giọng nói của Huệ Điềm Nhi mang theo sự hưng phấn gấp gáp: "Đến rồi, xuống xe đi!"
Tôi rút tay trở về, vỗ vỗ gương mặt, dùng hết tất cả hơi sức thoát ra khỏi ngực anh.
Vừa xuống xe đã ngay lập tức cảm nhận được cơn gió lạnh thổi tới, thời tiết cuối thu, bên hồ gió lại lớn, tôi vòng tay ôm lấy mình theo bản năng.
Úc An Thừa cởi áo khoác choàng lên người tôi, nghĩ đến lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, tôi vội vàng muốn cởi áo ra, thế nhưng anh lại ôm chặt cả người tôi trong chiếc áo, làm dấu tay với tôi: "Đừng làm cho em bé cảm lạnh."
Tôi do dự: "Nhưng anh. . . . . ."
Anh cười cười: "Anh mặc nhiều."
Quả thực, cho dù là lúc thời tiết nóng nhất, hầu như anh cũng mặc nhiều hơn người thường một chiếc áo, nhưng cho dù là như vậy, thì thân nhiệt của anh vẫn luôn lạnh hơn người bình thường, không có sự ấm áp.
Tôi còn đang chần chờ, anh đã không cho tôi từ chối thêm nữa, ngón tay thon gầy cẩn thận giúp tôi cài từng nút áo.
Vẫn là chỗ cũ, mặt trời đã xuống được một nửa, một chiếc thuyền nhỏ trên bờ phập phồng, nước hồ gợn sóng lăn tăn, dưới những tia nắng cuối ngày, như tấm lụa sa tanh được gắn từng hàng châu sáng bóng lấp lánh, trải dài vô tận.
Huệ Điềm Nhi thiết tha chạy đến trước mặt Úc An Thừa làm dấu tay: "Chúng ta chèo thuyền giống như khi còn bé được không?"
Úc An Thừa lập tức khoát khoát tay, thật giống như là muốn cô ta gọi người chuyên chèo thuyền tới đây, ánh mắt Huệ Điềm Nhi tối sầm lại, bất đắc dĩ quay lại xe cầm điện thoại.
"Chờ một lát, chúng ta để cho người. . . . . ." Úc An Thừa còn chưa có làm xong dấu tay lại đột nhiên che ngực ho kịch liệt.
Tôi lật tìm trong túi của anh: "Thuốc của anh ở đây không?"
Hơi thở của anh suy yếu, mặc cho tôi tự lần tìm trên người của anh, anh chỉ yên lặng bất động nhìn tôi, chờ tôi lấy được thuốc đưa ra trước mặt anh, ánh mắt của anh vẫn dán lên trên mặt tôi như cũ.
Ngược chiều ánh sáng, trên gương mặt của anh tôi chỉ thấy một mảnh u ám, chỉ có ánh sáng xanh lờ mờ lóe lên, không hề che giấu tình cảm thương yêu và cả sự bất đắc dĩ, dường như đã biến thành sợi tơ dài quấn quanh người tôi.
"Trên xe có nước không? Em đi lấy giúp anh. . . . . ." Tôi hốt hoảng khua tay.
Anh đột nhiên vươn tay, vững vàng đặt ở trên vai của tôi, hai hàng lông lông mi dày rung động thật nhanh, giống như là có quá nhiều điều không cam lòng tích tụ ở trong đó:
"Anh thật sự hối hận, khi đó, tại sao lại muốn buông tay!"
Buông tay? Buông tay ai? Cô gái có nốt ruồi ở mi tâm kia sao?
Lòng của tôi trùng xuống, quả thực, khi đó nếu như anh không có buông tay, thì trong sinh mạng của anh, cũng sẽ hoàn toàn không có tôi xuất hiện, anh cũng không cần vì một thế thân lấy giả làm thật, mà hao hết tâm lực.
Mà tôi, chẳng qua cũng vẫn chỉ là một cô nữ sinh nghèo vượt khó được Úc thị quyên góp tiền, mang tâm tình đội ơn đội đức như con sâu con kiến cực khổ dốc sức làm việc, ở trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này, vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà tính toán chi li.
Nhưng ít ra, chúng tôi đều không cần, vì một đoạn tình cảm sai lầm mà đau triệt nội tâm.
Tôi lại cũng không có chút khí lực nào để đáp lại anh, gần như là tuyệt vọng nhìn theo sợi dây thừng bị người chèo thuyền vội vã chạy tới cởi ra, cả người như đã chết lặng, được Úc An Thừa đỡ, bước lên thuyền.
Thân thuyền lắc lư, không còn nhìn được bóng hình in lên làn nước nữa, cảm giác choáng váng tựa như khi mới mang thai, tôi chỉ còn cảm nhận được người bên cạnh mình, từ đầu đến cuối đều cẩn thận đỡ vai tôi, không dám buông tay chút nào.