Anh vẫn ngồi xổm ở mép giường, ánh mắt chuyển từ môi lên khuôn mặt của tôi.
Tôi say ngà ngà mông lung lộ ra một nụ cười quyến rũ:
"Đoạt được người đàn ông của cô ta, nói không chừng, tôi sẽ không oán hận như vậy nữa."
Đột nhiên anh chống mép giường đứng lên.
Chắc sau đó sẽ xấu hổ đạp cửa đi ra ngoài, tôi đã chuẩn bị cười to chế giễu anh một trận, thế nhưng đột nhiên anh lại đứng ở đầu giường cúi người xuống.
Tay của anh chống ngay hai bên mặt của tôi, vừa vặn giống như một cây cung giữ chặt lấy tôi, cả người tôi bị bao bọc trong cái bóng của anh.
Tôi giật mình, sống lưng lạnh lẽo giống như có một con rắn nhỏ đang bò, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ: "Anh thật sự muốn hiến thân à, để chuộc tội cho người phụ nữ của anh à?"
Mặt của anh hoàn toàn che đi ánh đèn ở đầu giường, không nhìn ra biểu cảm, tôi cảm thấy trên mặt bỗng nhiên lạnh đi, ngón tay thon dài của anh trượt lên trên mặt tôi!
Toàn thân tôi co lại, cắn chặt môi không để cho mình kêu lên.
Ngón tay anh vẫn chuyển động, êm ái mà dịu dàng, giống như gió vỗ về chơi đùa.
Rất kỳ lạ, tôi không ngở trong cái hít thở không thông đó là một sự khẩn trương.
Loại cảm giác đó, và cảm giác lúc người đàn ông có chòm râu dê đụng vào tôi như đối mặt với vực sâu sợ hãi, hoàn toàn khác nhau. Dường như vô cùng dịu dàng và thương tiếc, thế nhưng, khiến tôi có chút quyến luyến.
Mặt của anh từ từ nghiêng xuống, càng ngày càng gần.
Hơi thở của anh cũng trong trẻo, sạch sẽ, hoàn toàn khác với sự vẩn đục trong trí nhớ.
Tuy nhiên tôi đã căng thẳng giống như xác chết, không có ý thức để tránh né.
Lúc anh sắp đến gần môi của tôi thì đột nhiên dừng lại một chút, đầu hơi ngửa về phía sau, hình như đang nhìn kỹ nét mặt của tôi.
Giọng của tôi yếu ớt run rẩy: "Tới đi, thế nào? Muốn tránh à?"
Không biết có phải chọc giận anh hay không, đột nhiên anh giữ chặt tay của tôi, đôi môi nóng rực chợt dán chặt trên môi của tôi, trong phút chốc nhiệt độ xuyên thẳng qua xương sống của tôi, tôi mở to hai mắt, cả người đẩy lên giống như con tôm vậy.
Tôi vẫn kháng cự lại hành vi thân mật quá mức, dù là Nhạc Xuyên, cũng chỉ là hôn qua má của tôi, hoặc là chạm vào môi tôi như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng anh lại hôn sâu, dường như hôn và dây dưa bằng môi thôi không thỏa mãn, hơn nữa đầu lưỡi mềm mại nóng rực đang liếm trên đôi môi của tôi, dinh dính lướt qua răng của tôi, lại không an phận giữa hàm răng của tôi, tìm kiếm vào sâu hơn nữa.
Không phải là tôi không muốn tự bảo vệ, nhưng trong cổ họng không thể đè nén mà “ưm” một tiếng, dễ dàng hé mở đôi môi cho anh vào sâu hơn.
Giống như được khai thông, môi của anh quyện vào nóng rực và ồ ạt như dòng nước lũ mạnh mẽ, chiếm lấy môi lưỡi tôi đầy khí thế, dâng tràn lên không thể ngăn chặn, dường như có thể đánh thẳng một mạch đến trái tim tôi, gào thét qua mỗi một mạch máu và thần kinh của tôi, ngang ngược bao phủ toàn bộ thần trí của tôi.
Không biết từ lúc nào đầu lưỡi của tôi và anh đã hòa quyện với nhau, hai bên quấn lấy khuấy động như tầng sóng lớn, tôi đã bị cuốn vào làn sóng đó, tinh thần tan rã không còn phân biệt được phương hướng.
Môi của anh lưu luyến dính vào môi tôi, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên xương quai xanh của tôi, lần mò tìm kiếm giống như đánh trên phím đàn, trên ngực truyền tới một luồng hơi nóng, đột nhiên tôi run rẩy dữ dội!
Ngực của tôi, có một mảng dấu vết ma quỷ nhìn thấy mà giật mình.
Sau khi bàn tay xấu xa kia cố sức xoa nắn trên ngực của tôi, đã đâm tàn thuốc nóng rực vào bộ ngực vẫn chưa dậy thì của tôi, trong phút chốc vùng da trắng nõn mềm mại đó bị in ra những vết thương màu đỏ thẳm, cả một mảng vết thương không chảy máu, từ từ lở loét mưng mủ, cuối cùng để lại một vết sẹo không thể nào phai mờ......
"A --"
Vết thương trên ngực trở nên nóng hầm hập, cái cảm giác bị phỏng nóng rát khiến cho tôi hoảng sợ, không nhịn được nên kêu lên thành tiếng, tránh thoát, tôi chỉ muốn trốn thoát, dùng hết sức mạnh cơ thể hung hăng đẩy cái người đang bao phủ ở trên người tôi xuống!
Tôi liều mạng níu lấy ngực, mặc dù nơi đó hoàn toàn không bị tổn hại gì, mà tôi lại có cảm giác nhục nhã kinh hoàng giống như bản thân mình xé rách ra trần trụi, tôi nhắm mắt co rúc người lại thật chặt, run rẩy giống như một con thú bị giật mình tỉnh giấc giữa giấc ngủ đông, bất lực không biết làm thế nào để đối mặt với thế giới lạnh lẽo ở bên ngoài.
Một tiếng kêu đau đớn làm cho tôi không tự chủ mở mắt ra, Úc An Thừa dựa vào cái tủ sát tường định đứng lên, nhưng vừa đứng lên lại ngồi xuống.
Trái tim tôi nhảy rộn lên, một cảm giác sợ hãi nặng nề bao phủ tôi, thân thể anh như vậy, lỡ như ngã bị thương thì sao tôi gánh nỗi trách nhiệm đây!
Cũng may, anh cố gắng bám vào cái tủ để đứng lên, ngẩng đầu lên ánh mắt lại nhìn về phía tôi, tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Bước chân nặng nề, anh hít thở cũng không đều, từ từ bước đến gần tôi, lúc tay anh sắp chạm vào tôi, tôi cố gắng mở mắt ra.
Trên mặt anh là vẻ mờ mịt khó hiểu, dường như vô cùng lo lắng ân cần, tay anh đang muốn đưa lên trán của tôi.
Tôi không thể nào tiếp nhận một lần nữa, vừa co rúm lại lui về phía sau vừa gào lên: "Tránh ra! Đừng đụng vào tôi! Tránh ra!"
Anh thu tay về giống như bị điện giật vậy, chân vẫn đang thử dò xét tính bước về phía trước.
Tay tôi run run chỉ ra cửa: "Đi ra ngoài đi!"
Anh giật mình ngay tại chỗ giống như gặp phải một đòn cảnh cáo, đột nhiên lộ ra một nụ cười tự giễu, trong phút chốc toàn bộ nhiệt độ trong ánh mắt đều tiêu tan hết.
Anh nhanh chóng quay đầu lại, giống như cuối cùng cũng được giải thoát, bước chân lảo đảo đi thẳng ra ngoài.
Suýt chút nữa là tự chuốc lấy tai họa đau thương, bài học kinh nghiệm để tôi không dám tùy tiện trêu chọc Úc An Thừa nữa, mà anh cũng lẩn tránh triệt để, liên tục mấy ngày đến cơm tối cũng không về ăn, cũng may vợ chồng Úc Quãng Đình đã đi Mĩ công tác, cũng không có ai hỏi tới.
Thời tiết có hơi bức bối, buổi tối tắm xong tôi thay bộ áo ngủ màu trắng vào trong sân hóng mát.
Không có trăng sao, gió thổi ào ào qua hoa cỏ trong sân, thổi bộ áo ngủ rộng rãi của tôi bay phần phật, cảm giác bồng bềnh giống như bộ váy đang khiêu vũ vậy.
Ngẩn ngơ nhớ lại khi còn bé ở trong sân nhà, ở một góc xó xỉnh của khu dân cư bình thường trong thành phố, thời tiết buổi tối cũng oi bức như thế này, ba mẹ sẽ dời cái ghế ra sân uống trà nói chuyện phiếm, mà thú tiêu khiển yêu thích nhất của họ chính là xem con gái của họ khoe khoang về những điệu múa mới.
Bây giờ cái sân này, mặc dù được xây dựng tinh xảo đẹp đẽ, nhưng cô đơn vắng vẻ không có một chút cảm giác gia đình.
Càng không có một người có thể thật sự làm bạn, che chở yêu thương tôi như người trong nhà.
"Ba, con nhảy một điệu múa cho ba xem nha, hôm nay con hơi cô đơn."Tôi lấy điện thoại di động ra, chọn phần âm nhạc, mở bài hát “Người đẹp mơ mộng” (*) với giai điệu thong thả nhưng đau thương.
Người đẹp mơ mộng hãy mau mau tỉnh lại,
Ánh sao và giọt sương đang lặng lẽ chờ đợi,
Tiếng động xôn xao ban ngày đã dần biến mất,
Ánh trăng bàng bạc tỏa ra sáng rỡ.
Người đẹp mơ mộng, nữ hoàng trong bài hát của tôi,
Tiếng hát dịu dàng làm cho em thoải mái;
Mọi chuyện đã xong không còn bận rộn nữa,
Người đẹp mơ mộng mau mau tỉnh lại!
......
(*) Bài hát beautiful dreamer
Đây là bài múa đơn duy nhất của tôi, cũng là bài tôi luyện tập vất vả nhất, điệu nhảy mang lại cảm giác thành tựu nhất, tôi từng biểu diễn nhiều lần ở trường học và những hoạt động quan trọng của thành phố, điệu nhảy này có yêu cầu rất khắt khe đối với tình cảm biểu đạt và kỹ xảo, bây giờ tôi vẫn còn nhớ cô giáo dạy múa xinh đẹp của nhà thiếu niên đã nhấn mạnh hết lần này đến lần khác: "Tân Nghiên, trong điệu nhảy này, con phải vừa biểu hiện ra cảm xúc đau buồn, còn phải làm cho mọi người thấy ước mơ và hi vọng của con."
Tôi cởi giày hóp bụng hít vào, chân trần bắt đầu múa điệu đầu tiên, cơ thể phập phồng khép mở phù hợp với âm nhạc, cánh tay lặng lẽ phác họa trong không khí.
Nhưng mà, ba à, con chỉ nhảy ra vẻ đau thương, nhảy không ra ước mơ và hi vọng.
Gió càng lúc càng lớn, liên tiếp từng đợt, mái tóc dài của tôi tung bay, làn váy cũng tung bay trong gió giống như đôi cánh chim dịu dàng.
Một tiếng sấm vang lên nặng nề, giống như đang lăn đến từ phía xa xa, tôi như con bị gãy cánh, động tác chim bay đột nhiên ngừng lại.
Nhưng vẫn tránh không kịp một tia chớp, trong dư quang của khóe mắt, có một bóng dáng cao gầy ở chỗ bức tường hoa điêu khắc trong sân.
Tôi bị sợ đến mức ôm đầu chạy vọt vào trong phòng khách, nhảy lên trên ghế sofa vùi đầu vào giữa hai đầu gối, lắp ba lắp bắp an ủi mình:
"Đừng khẩn trương, sẽ trôi qua rất nhanh thôi, không có chuyện gì lớn......"
Một trận sấm vang lên rất gần, giống như đang bổ vào đầu tôi vậy, tôi cố lắc đầu, khống chế không được, cơ thể run rẩy lăn xuống từ trên ghế sofa.
Lúc này cửa lại mở ra, bước chân của Úc An Thừa hơi chần chừ chỗ cửa ra vào, rồi đi thẳng về phía tôi.
Tôi không muốn để cho anh nhìn thấy mình suy yếu và nhếch nhác, thê thảm không ra gì như vậy, kéo cơ thể đã mất kiểm soát của mình vội vàng chạy lên lầu.
Vừa mới mở cửa phòng sách ra thì một tia sấm sét nhá lên, tôi nhào tới ghế sofa, vùi mặt vào đó và che tai lại, hận không thể lập tức sinh ra cái vỏ để chui vào.
Nhưng không thể nào che nổi ánh sáng chớp lóe và tiếng sấm ầm ầm vô tận, dường như tôi lại thấy cái bàn tay kia, đang cầm đầu thuốc đỏ tươi đâm vào tôi, tôi móc cổ họng của mình, kêu cũng không kêu được......
Đây là ác mộng trong trí nhớ, đã mọc rể trong lòng tôi, khi sấm sét vang dội trong đêm, sẽ quấn chặt lấy tôi, sinh trưởng nảy nở giống như thực vật ăn thịt người vậy, khiến tôi lâm vào cảnh hít thở không thông, không thể nào tránh thoát được, giống như sắp chết vậy.
Đột nhiên gian phòng hoàn toàn sáng choang, tôi càng liều chết nhắm chặt đôi mắt lại, lại cảm giác có người vỗ nhè nhẹ lên bả vai của tôi, cả người tôi lập tức bắn ra, hoảng hốt co ro ở một góc ghế sofa.
Tay Úc An Thừa dừng lại giữa không trung, rõ ràng cũng bị tôi làm cho giật mình, anh không tiến gần thêm nữa, chỉ vội vàng làm một dấu tay mà tôi nhìn không hiểu.
Tôi mất đi khả năng phản ứng, chỉ biết là liều mạng lắc đầu.
Anh làm dấu tay lần nữa, hình như đang nhắc tôi thả lỏng một chút, lại lấy ra máy tính cầm tay mà lâu rồi không thấy đưa đến trước mặt tôi:
"Em làm sao vậy?"
Tôi không muốn trả lời cũng không biết trả lời thế nào.
Nhiều năm như vậy, mỗi lần sợ hãi đều cố ý trốn tránh người khác, một mình chống đỡ, bởi vì đây là bí mật nhục nhã nhất của tôi.
Nhưng mà anh vẫn hỏi tiếp: "Xảy ra chuyện gì rồi sao? Không thoải mái? Hay là sợ hãi?"
Tôi có thể nói thế nào đây! Tôi không cần bất cứ ai quan tâm! Tôi nhét nắm tay đang nắm chặt gần như co rút vào trong miệng, không để cho mình sụp đổ đến khóc lên.
Hàm răng cắn càng lúc càng chặt, tôi chính là muốn đau đớn như vậy đấy.
Mu bàn tay đau đớn, thì những nổi đau khác mới có thể dời đi.
Nhưng Úc An Thừa không hiểu, lần đầu tiên tôi nghe tiếng kêu của anh.
Anh bước đến níu cánh tay của tôi, dùng sức kéo tay tôi ra khỏi miệng.
Sự tiếp cận của anh làm cho tôi thêm hoảng sợ, tôi đã không còn hơi sức, nhưng vẫn giãy giụa theo bản năng, thế nhưng bây giờ tôi không thể đẩy anh ra.
Anh tóm lấy cánh tay xô đẩy liên tục của tôi, đột nhiên ôm chặt tôi vào trong lòng, xiết chặt lại, xiết chặt lại giống như muốn trói buộc tôi lại, không bao giờ buông ra nữa.
Tôi bám vào người anh, vẫn không an phận muốn vọt ra, đột nhiên trên lưng cảm thấy một hồi vuốt ve nhẹ nhàng và chậm rãi.
Tay của anh dùng lực và tốc độ nhịp nhàng nhất, khẽ vuốt ve phía sau lưng tôi từ trên xuống dưới, từng cái, từng cái, kiên nhẫn mà tỉ mỉ, giống như muốn khai thông từ từ tất cả những khẩn trương căng thẳng tinh thần của tôi.
Từ trước đến giờ, tôi vẫn cứng rắn đối diện với thế giới này, vẫn không hy vọng xa vời người khác có thể mang đến cho tôi sự vỗ về êm ái như vậy.
Nhưng mà cảm giác như vậy, hóa ra có thể ăn mòn ý thức của con người hơn cả rượu nữa, có lẽ thật sự quá mệt mỏi, sức lực cuối cùng của tôi đã tiêu tan theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng ấm áp và thoải mái này, đầu tôi không tự chủ mềm oặt dựa vào trên vai anh.
Trong lúc mông lung, rốt cuộc cũng bắt được một chút cảm giác dựa dẫm, dường như đang thôi thúc sự tham lam khao khát trong lòng tôi.