Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên

Chương 26 - Trở về nhà

Trước Sau

break
(Phát cẩu lương ở Đường gia / Đường Cẩm thời niên thiếu)

Đường Cẩm kéo ống tay áo Tề Ngộ, nén cười nói: "Sao cả người em đơ như khúc gỗ vậy, đến cửa nhà rồi còn căng thẳng làm gì nữa chứ?"

Đêm Trừ Tịch, vốn đã lên kế hoạch trước là hai người sẽ gặp người lớn của hai nhà để thưa chuyện đàng hoàng, nên quyết định ăn bữa cơm gia đình ở nhà của Đường Cẩm, rồi lại đi nhà họ Tần đón giao thừa với mấy người lớn.

Mọi việc trong nhà cha mẹ Đường Cẩm sớm đã giao hết lại cho cậu con trai trưởng, giờ đang chu du thế giới, hiện tại chắc còn đi ngắm cực quang ở đâu đó quanh Bắc Âu.

Sáng sớm Tề Ngộ đã chuẩn bị chọn quần áo phụ kiện, Đường Cẩm mắt mở trừng trừng nhìn người yêu liên tiếp thay đổi hơn mười bộ đồ tây mà vẫn còn do dự, đành phải đích thân chọn cho hắn một bộ đồ mang phong cách thoải mái ngày thường.

Sau khi đến nơi và xuống xe rồi, Đường Cẩm lấy ra từ trong cốp sau quà biếu tết cho anh hai và chị dâu, Tề Ngộ chủ động đi tới một tay lôi ra mấy hộp lớn, đồng thời một tay còn rảnh vẫn không ngừng vuốt vuốt trên màn hình điện thoại.

Đường Cẩm tò mò tiến tới, "Em không căng thẳng à? Còn làm gì đó?"

"Căng thẳng chứ " Đầu của anh và Tề Ngộ kề sát vào nhau, cùng nhìn vào màn hình điện thoại, cười nói, "Cho nên chả phải em cần tìm 'liều thuốc bổ' sao? "

Đường Cẩm tập trung nhìn vào, hiện trên màn hình là một đoạn video chỉ có mười mấy giây, giờ vẫn chưa ấn 'play', mà hình ngoài hóa ra lại là khoảnh khác lúc anh mặc bộ đồ ngủ liền thân hình con gấu mèo.

Đường Cẩm suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ không nổi anh mặc bộ này vào lúc này, không khỏi nghi ngờ nói: "Em quay lúc nào vậy?"

"Chính là hôm anh uống say đó " hắn đem Đường Cẩm say rượu cõng về tới nhà, đút cho uống canh giải rượu, dùng khăn lông nóng lau sạch toàn thân, tắm rửa thơm tho xong rồi mới thay đồ ngủ cho anh, kết quả thu được chiến lợi phẩm ngoài ý muốn là cái clip này.

Đường Cẩm chỉ nhớ tới khúc hát trên đường, còn sau đó không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi được Tề Ngộ cõng về nhà, nghe xong lời đáp của Tề Ngộ hiển nhiên sẽ hứng thú, con mắt lóe sáng như sao nói: "Mở ra nhanh lên đi để anh xem xem em quay lại cảnh gì nào."

Tề Ngộ đắc ý nói: "Đương nhiên là những khoảnh khắc ngàn vàng có một không hai rồi."

Hắn ấn nút play, hình ảnh video ban đầu hơi rung, có thể thấy cảnh Đường Cẩm đang nằm ì ở trên giường chơi với đầu ngón tay của mình, ngay sau đó màn hình càng ngày càng gần, giọng nói của Tề Ngộ cũng từ trong điện thoại di động truyền đến, " Bạn nhỏ nhà ai đây mà không chịu ngủ lại nằm chơi ngón tay thế này? "

Trong hình Đường Cẩm còn đang say vẫn vui vẻ đấu hai ngón tay với nhau, xoay người theo tiếng động, mặt đối mặt với màn hình, vui vẻ nói: "Là Đường Đường! "

Tuy là nhìn không thấy Tề Ngộ, nhưng chỉ nghe giọng của Tề Ngộ cũng đã có thể đoán được người đang đứng quay phim đang phải nhịn cười đến đau cả ruột, "Đường Đường là của ai ấy nhỉ?"

Đường Cẩm chưa hề tỉnh rượu trả lời vang dội với giọng nói lanh lảnh, "Là Đường Đường của anh Ngộ đó! "

Trong video truyền đến tiếng hít vào rất rõ của Tề Ngộ, sau đó màn ảnh đột nhiên rung lắc một hồi, hình ảnh hơi ngừng.

Đường Cẩm thấy chưa thỏa mãn, khá có chút tiếc nuối nháy mắt mấy cái, "Không có clip sau đó à? "

"Không có, không có. " Tề Ngộ có chút lúng túng sờ mũi một cái, hắn cũng không thể thành thật thú nhận là xúc động quá nên bị chảy máu mũi được?

Đường Cẩm cười hắn, "Cái này mà liều thuốc bổ gì chứ?"

"Anh không hiểu đâu. " Tề Ngộ cất điện thoại di động, hôn nhẹ chóp mũi Đường Cẩm, "Bởi vì vừa nghĩ tới đáng yêu trong video này vốn chỉ dành riêng cho em, lòng em đã thấy hứng khởi, không còn căng thẳng gì nữa."

Đường Cẩm cười muốn ngất ở trên vai Tề Ngộ, "Sáng nay em ăn đường nhiều quá hả? "

Tề Ngộ nghiêm mặt nói: "Hồi nãy em mới hôn anh đó, chả phải là đã ăn đường rồi sao. "

Đường Cẩm thân mật bóp mặt của hắn, cười nói: "Nếu em có bản lĩnh tới vậy thì chút nữa gặp mặt anh hai của anh cũng phải khéo ăn nói giống như bây giờ đấy."

--

Đường Cẩm bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ ông anh mình mới sáng đã đứng canh ở cửa chờ bọn họ về nhà, nếu không... tại sao anh vừa mới gõ cửa một cái còn chưa gõ xong hết, Đường Phong đã mở cửa ra đứng ngay trước mặt bọn họ rồi?

Đường Cẩm thuận tay đang ở thế tính gõ cửa lẫn hai mà đập vào vai Đường Phong, nét mặt thả lỏng nói: "Qua năm mới may mắn nhé, anh hai" mặc dù biết Đường Phong chắc cũng biết Tề Ngộ rồi, Đường Cẩm vẫn cứ giới thiệu một chút, "Đây là Tề Ngộ, bạn trai em."

Tề Ngộ ráng hết sức khống chế được khóe miệng của mình, để không để lộ ra hắn đang muốn cười toét hết cả miệng. Hắn vẫn duy trì một nụ cười đắc ý, đem vật trong tay đưa cho Đường Phong, "Anh Phong, năm mới vui vẻ."

"Ừm..., cậu cũng vậy. " Đường Phong vốn có thói quen không để lộ vui buồn có rất ít biểu cảm dư thừa, anh cũng chỉ cố điều khiển giọng đáp lại nghe sao cho ôn hòa, nhận quà rồi nghiêng người mời Đường Cẩm và Tề Ngộ vào nhà.

Căn nhà tổ của Đường gia để lại cho cha mẹ của Đường Phong, bây giờ anh đang ở một căn biệt thự nhỏ hai tầng lầu mua ở nhà.

Đường Phong đem áo khoác Đường Cẩm cởi ra treo qua một bên, quan sát thật kỹ cậu em trai mấy tháng đã không được gặp, vừa sợ kỳ lại vui mừng phát hiện ra lần này Đường Cẩm anh nhìn thấy đã lên cân một chút so với lần trước.

Đường Cẩm cố ý nói: "Anh à anh nhìn xem em có gầy đi miếng nào không! "

Tề Ngộ bị câu nói giỡn của Đường Cẩm chọc cho lòng ngứa ngáy, nắm chặt ngón tay giật giật, miễn cưỡng ở lòng bàn tay Đường Cẩm vẽ một trái tim.

Ở phương diện này Đường Cẩm chuyên nghiệp ôm lấy khóe môi trả lại cho hắn một hình vẽ trái tim đúng chuẩn, Tề Ngộ bị chọc đến mặt đỏ ửng.

Đường Phong đối với hành động lén lút của hai người hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cau mày nói: "Cứ coi như có thêm chút da thịt đi thì vẫn quá gầy, một ngày ba bữa phải ăn cho đầy đủ đúng giờ, còn dạ dày của em nữa... "

Mắt thấy Đường Phong lại muốn bắt đầu lải nhải bên tai, Đường Cẩm nhanh lảng sang chuyện khác: "Gần sang năm mới rồi, đừng la em nữa, chị dâu em đâu? " Đường Phong còn chưa trả lời, Bạch Khiết đã từ trong phòng bếp đang cầm xẻng lật nhô đầu ra, cười khúc khích bắt chuyện với anh, "ŧıểυ Cẩm."

Ánh mắt Đường Cẩm sáng lên, đi tới vòng tay ôm nhẹ cô một hồi: "Chị dâu à em nhớ chị muốn chết"

Bạch Khiết vội vội vàng vàng buông cái xẻng xuống, vỗ vỗ sau lưng của Đường Cẩm, khẽ nói: "Chị cũng nhớ em" ánh mắt của cô lướt qua bả vai Đường Cẩm nhìn về phía Tề Ngộ, mang theo một vẻ dò xét.

Nụ cười Tề Ngộ vẫn không đổi, đứng thẳng người mặc cô quan sát, "Em chào chị dâu ạ. "



Bằng ấn tượng ban đầu Bạch Khiết đánh giá hắn khá tốt, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt đã trở nên nhu hòa, "Chào em. Đừng có ngại gì nhé, cứ xem như đây là nhà mình vậy."

Lòng bàn tay Tề Ngộ có ra ít mồ hôi, nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, cười gật đầu lên tiếng trả lời.

Đường Cẩm lúc này sớm đã tự tay tháo tạp dề của Bạch Khiết, đẩy cô ra khỏi ngoài phòng bếp, "Chị dâu à không cần cứ phải bận rộn trong bếp đâu, chị ra ngoài ngồi chơi với anh hai đi, chỗ này giao cho hai đứa em là được. "

"Hai đứa em?" Bạch Khiết nghi ngờ nhìn anh, trình độ của Đường Cẩm thì cô biết, trình nấu cơm cũng không có gì quá xuất sắc. Còn như Tề Ngộ, anh chàng này nhìn vô đâu thể nào là người biết nấu cơm được.

Tề Ngộ ở trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Khiết vừa đeo tạp dề vào vừa nói: "Em biết nấu cơm, Đường Đường ở lại giúp em một tay. "

"Đúng thế, nên chị ra ngồi chờ với anh hai đi, nhanh lắm. "

Bạch Khiết thấy thực sự không nói lại được Đường Cẩm, cũng đành phải để lại bếp cho hai người bọn họ, đi phòng khách dọn lại cái bàn.

--

Mắt thấy Đường Phong đã nhìn qua phía nhà bếp tới lần thứ tám, Bạch Khiết rốt cục không nhịn được nói: "Nếu anh không yên tâm thì qua đó xem. "

Đường Phong nghe vậy vội cúi đầu uống nước giả vờ không biết, "Anh có gì mà phải lo chứ?"

Bạch Khiết cảm thấy bộ dạng rõ ràng muốn đi lại còn cứ chối đây đẩy của anh thật dễ thương , không khỏi cười nắm tay anh, "Là em lo nên muốn đi xem, chồng đi theo em nhé?"

Đường Phong nhìn hai tay đan vào nhau, gương mặt lúc nào cũng lạnh lẽo hiện lên nét tình cảm ấm áp, tâm tình của anh vui sướиɠ mà lắc lắc ngón tay đan vào nhau, mở miệng nói: "Ừ"

Hai người lặng yên không một tiếng động đi tới cửa phòng bếp, chứng kiến được cảnh Đường Cẩm nghiêng người đối diện họ, đang làm bộ xả nước để rửa rau.

Đường Phong bình luận: "Tư thế được lắm, rất có tâm."

Bạch Khiết tán thành gật đầu.

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ đã phát hiện tình hình cũng không như họ tưởng.

Tề Ngộ bắt đầu xắt thức ăn, Đường Cẩm ở bên cạnh rửa rau.

Tề Ngộ đang bỏ dầu chờ sôi rồi, Đường Cẩm vẫn ở đó rửa rau.

Tề Ngộ đã hai tay hai bếp làm xong hai món chiên xào bày ra rồi, Đường Cẩm còn đứng ở đó rửa đống đồ kia.

Bạch Khiết và Đường Phong liếc nhau, từ trong mắt của đối phương thấy được sự bó tay y hệt nhau.

Đường Cẩm rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, điều kiện tiên quyết là không liên quan đến nấu nướng. Nhưng vẫn luôn rất có hứng thú với chuyện nấu nướng, sau khi tự trải nghiệm bếp núc xong mới từ từ dừng lại.

Bạch Khiết nhìn thấy Đường Cẩm lấy một loại tốc độ rửa rau mà lúc rửa xong chắc mọi người cũng chết đói hết rồi, giờ rửa xong mới vớt ra khỏi chậu nước, đẩy tới trước mặt Tề Ngộ nói gì đó. Chỉ nhìn vào nét mặt thì rõ ràng Đường Cẩm không ý thức được tốc độ của mình có vấn đề gì.

Tề Ngộ cười nghe anh nói xong, động tác khéo léo xoay nồi trút đồ ăn lên mâm nhìn sao cho thật ngon miệng, nhân tiện vòi nước còn đang chảy mà rửa một tay, tay kia thì xắn tay áo lên tới tận khuỷu tay.

Rất khó tưởng tượng trên cổ tay người đàn ông này thế mà lại đang đeo một cái cột tóc hình quả dâu màu xanh không hợp với khí chất từ người hắn chút nào.

Tề Ngộ đi tới phía sau Đường Cẩm, đem mái tóc dài của anh búi lại thành búi nhỏ ở sau gọt, cột tóc màu xanh được giấu trong mái tóc màu hạt dẻ là, tăng thêm vài phần trẻ con.

Sau đó Tề Ngộ ôm chặt vào hông của Đường Cẩm hôn nhẹ gò má của anh, "Đường Đường giỏi quá."

Đường Phong nghe rõ những lời này, mí mắt trợn trắng lên, cuối cùng anh cũng hiểu rõ căn nguyên vì sao Đường Cẩm không chỉ có chút tự hào với tốc độ rửa rau như con rùa bò của mình, còn đánh giá quá cao khả năng nấu nướng của mình.

Có người nói xạo không chớp mắt.

Ngược lại Bạch Khiết thấy một màn như vậy lấy tay đặt lên môi cười khẽ một tiếng, "Khen ŧıểυ Cẩm hay lắm, em nhìn ŧıểυ Cẩm cũng lâu lắm rồi chưa từng vui như vậy. "

Đường Phong lặng thinh trong phút chốc, khóe miệng cũng vẽ lên một độ cong nhu hòa, nói nhỏ: "Em nói cũng phải."

Em trai anh vui vẻ là được rồi, loại chuyện nhỏ này dụ dỗ thì cứ dụ dỗ thôi.

Cậu Hai nhà họ Đường từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, được đút cho ăn toàn món ăn. Tài nấu nướng của Tề Ngộ có thể khiến cho Đường Cẩm khen không dứt miệng, hẳn nhiên cũng thu được nhiều lời khen từ hai anh chị.

Đường gia không có cái luật trong lúc ăn không được nói, trong TV đang chiếu chương trình rộn ràng đón giao thừa, Đường Cẩm nói chêm mấy câu chọc cười, ba người tự nhiên cười phối hợp với anh, một bữa cơm này cực kỳ náo nhiệt.

Sau khi cơm nước no nê, Đường Cẩm cầm chén đũa ném tới máy rửa bát trong phòng bếp, đến khi Đường Cẩm đặt lại chén đĩa đã rửa sạch sẽ vào chỗ cũ, Bạch Khiết và Tề Ngộ đã dọn dẹp sạch sẽ đống chiến trường trên bàn rồi.

Nhìn thấy Tề Ngộ đứng ở trước bàn cơm không động đậy, Đường Cẩm đi tới tò mò hỏi: "Em đứng đây làm gì vậy? "

Tề Ngộ chỉ chỉ ngay phía trước của mình, Đường Cẩm nhìn theo ánh mắt của hắn, dễ dàng thấy được một bên tường trong phòng làm việc của Đường Phong, trên tường treo đầy giấy khen.

"Đó là giấy khen của anh à? "

Đường Cẩm nói: "Anh cũng không biết. "

Nhiều năm rồi anh không có trở về, quả thực cũng không biết gì chuyện căn phòng này đã thay đổi ra sao.

"Anh, chúng em có thể vào phòng làm việc của anh được không? "

Đường Phong lúc này đang ngắm Bạch Khiết pha trà một cách hết sức chăm chú, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên chỉ phất phất tay ra hiệu cho bọn họ, "Đừng đụng vào máy tính thôi, còn lại thì sao cũng được."



"Dạ."

Đường Cẩm lôi kéo Tề Ngộ đến gần mặt tường này, xem kỹ mấy cái, vui vẻ nói: "Thật đúng là giấy khen trước kia của anh, không nghĩ anh trai anh giữ lại tất cả" còn treo lên trên tường nữa chứ.

Tề Ngộ không nói một lời, nghiêm túc nhìn từng cái một

Mấy giấy khen ở trước là về hội họa, còn dư lại hai phần ba hầu như đều là về piano, từ giải thưởng cho nhi đồng đến thiếu niên, cuối cùng đến cấp thành niên, trong đó đủ có giải thưởng toàn quốc được đánh giá cao.

Tề Ngộ nắm tay Đường Cẩm, hỏi: "Anh chơi piano tốt như vậy, sao trước giờ chưa bao giờ thấy anh chơi đàn?"

Đường Cẩm nét mặt tự nhiên, giọng nói tùy ý nói: "Bởi do anh bận vẽ thôi, âm nhạc với vẽ tranh không thể đều cùng làm được."

Tề Ngộ quay đầu nhìn giấy khen khắp tường, những giấy khen liên quan tới piano còn nhiều hơn về hội họa.

Điều này làm cho hắn thấy hơi phân vân, chỉ là do bận vẽ mà thôi sao... ?

Đường Cẩm không chút nào cảm thấy được nghi hoặc của Tề Ngộ, anh xoay người nhảy lên ngồi ở trên bàn làm việc của Đường Phong, cặp chân rũ xuống đang đung đưa qua lại trong không khí, "Ngộ Ca, không phải chúng ta cũng nên chuẩn bị đến nhà em rồi? "

Tề Ngộ bị anh nhắc cho nhớ, giơ cổ tay lên xem giờ, quá tám giờ rưỡi rồi.

Hắn gật gật đầu nói: "Đúng là phải đi rồi, ông già nhà em cứ đúng mười giờ là đi ngủ, đi trễ hơn chắc không gặp được."

Nhà Đường Phong ở phía Tây, mà nhà họ Tần phía Đông, lái xe đi đường chắc cũng mất nửa giờ.

Đường Cẩm từ trên bàn nhảy xuống, "Để anh lên lầu thay bộ khác, chờ anh thay xong chúng ta đi ngay."

"Ừm, nhớ mặc cho ấm chút. "

"Biết biết. "

Nghe được Đường Cẩm kéo dài giọng ra đáp lại, Tề Ngộ không khỏi cười lắc đầu, xoay người tiếp tục nhìn đống giấy khen của Đường Cẩm.

Chúng đều vàng lóng lánh, tất cả lớn nhỏ bày ra ở trên tường, cứ như ẩn chứa một Đường Cẩm hắn còn chưa từng được gặp.

Tề Ngộ dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng miết lên tên của Đường Cẩm, một loại cảm giác tự hào từ đáy lòng của hắn tự nhiên sinh ra.

Người ưu tú đến thế lại chính là Đường Đường của hắn.

Giữa lúc Tề Ngộ tiến lên trước đang chuẩn bị nghiên cứu thêm một chút, giọng nói của Đường Cẩm từ lầu hai truyền đến, "Anh hai ơi --, cái kính gọng tròn mạ vàng của em mấy năm trước em để lại ở nhà đâu rồi?"

Đường Phong đặt chén trà xuống, vừa chạy lên lầu vừa trả lời: "Không có ở trong tủ đầu giường sao? "

"Em tìm rồi, không có. "

Tề Ngộ đi ra phòng làm việc, nhìn thấy bóng lưng của Đường Phong đã lên tới lầu hai, đang chuẩn bị cùng đi lên xem một chút, thì Bạch Khiết còn ngồi ở phòng khác gọi hắn lại muốn bắt chuyện.

"ŧıểυ Ngộ," Bạch Khiết đưa cho hắn một ly trà, cười nói: "Xem ra em nhỏ hơn chị không ít tuổi, chị gọi em như vậy có sao không?"

"Cảm ơn chị" Tề Ngộ tự tay tiếp nhận chén trà kia, gật đầu nói: "Chị dâu đương nhiên có thể gọi em như vậy."

Bạch Khiết cười cười, "ŧıểυ Cẩm đôi lúc tính tình cũng không tốt lắm, chị hy vọng em có thể bao dung với nó nhiều một chút."

"Không có đâu ạ." Tề Ngộ lắc đầu, phủ nhận nói, "Tính cách của Đường Đường rất tốt. "

Bạch Khiết hiển nhiên không nghĩ tới Tề Ngộ sẽ trả lời câu nói của cô như vậy, không khỏi giật mình mà nháy mắt mấy cái, cuối cùng cười khúc khích ra tiếng, cười đến tựa vào trên ghế sa lon ở sau, nghĩ đến cách thức hai người ở chung và bầu không khí người bên ngoài không chen nổi vào giữa, Bạch Khiết không kìm được lời khen: "Hai đứa rất xứng đôi. "

Ánh mắt của cô rơi vào trên ti vi, cũng không có tiêu cự, ngược lại rơi vào hồi ức của những chuyện trước kia, giọng nói mang đầy xúc động: "Thời điểm lần đầu tiên chị được gặp ŧıểυ Cẩm, nó đã lớn giống như bây giờ rồi."

Mười năm trước, cô chỉ có hai mươi tám tuổi, tài chính nhà họ Bạch liên tiếp xảy ra vấn đề, nhà họ Đường mới vừa đổi chủ thế cục bất ổn, là trưởng nữ nhà họ Bạch, một cách tự nhiên Bạch Khiết trở thành người được chọn cho đám cưới mang tính chính trị này.

Cô nhất định phải kéo theo hành lý nặng nề mà đi đến nhà họ Đường, tòa nhà tổ cổ xưa của họ Đường tọa lạc tại nửa trên sườn núi, chiếm diện tích rất lớn, so với chỗ cho người ở thì giống một địa điểm du lịch hơn, chỉ nhìn sơ qua bên ngoài sẽ thấy lối kiến trúc theo trường phái Châu Âu và cách phối màu lạnh lẽo làm cho Bạch Khiết chùn bước. Chỗ này quá trống trải, giống như tòa thành của bà hoàng hậu xấu xa trong truyện cổ tích, không có một chút gì là tia ấm từ hơi người.

Mà Đường Cẩm mười tám tuổi đã đứng ở cửa của một tòa kiến trúc khổng lồ như vậy để đợi cô.

Bạch Khiết vuốt ve cái ly, nhìn Tề Ngộ tiếp tục nói: "Ngày đó tuyết trên mặt đất còn chưa vượt được cổ chân của chị, lúc đó trên mặt ŧıểυ Cẩm vẫn mang nét thơ ngây, như một búp bê bằng bông mà đứng đón chị. Có thể là nó chờ chị lâu quá nên sinh nhàm chán, còn dùng cành cây khô vây quanh tòa nhà cổ mà vẽ cả một sân hình mấy con thú nhỏ trong phim hoạt hình."

Thật giống như chúng đang chờ chung với cậu.

Bạch Khiết có thể nhìn thấy thiếu niên cóng đến khuôn mặt đỏ lên, còn cảm động hơn, hiện tại quả là không biết nên đối mặt với cậu thế nào.

Cô và Đường Phong không có tình cảm với nhau, Đường Phong không muốn cưới cô, còn cô cũng không muốn trở thành vợ của Đường Phong, phải mang tiếng là dựa hơi chồng. Hai bên cũng chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ.

"Lúc đó ŧıểυ Cẩm thấy được chị, lập tức ném xuống cành cây trong tay, cao hứng bừng bừng đi đến giúp chị xách hành lý." động tác Bạch Khiết chậm rãi nháy mắt một cái, "Nó gọi chị là chị Bạch. "

Ánh mắt của thiếu niên so với tuyết trắng càng thêm trong trẻo rõ ràng.

Không hề dùng từ 'chị dâu' như để nhắc nhở thân phận của cô, cũng không phải là 'Bạch ŧıểυ thư' khách khí xa cách .

Bạch Khiết lấy tay vén tóc mai dài ra sau tai, trong mắt lộ ra ý cười chân thành, "Lúc đó chị đã nghĩ,về sau nhất định chị sẽ yêu thương cậu bé này như em ruột của mình. "
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc