Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên

Chương 21 - Bắt gian tại trận

Trước Sau

break
"Ngộ Ca, em đây bắn mấy lần rồi" Đường Cẩm đem sức nặng của cả người mình hoàn toàn đè ép lên trên người Tề Ngộ, một bên vừa đưa tay ra sục c* cho Tề Ngộ, một bên vừa thô bạo nắc mạnh vào mông.

Tề Ngộ không những phải chổng mông chịu bị đâm vào, còn phải chống đỡ cân nặng của cả hai, gân xanh trên cánh tay nổi lên, đầu óc trống rỗng. Con c*c của Đường Cẩm đục vào trong lối vào của hắn một đường rất sâu, nhiệt độ nóng bỏng in vào nơi mềm mại của hắn, Tề Ngộ theo từng cú nắc của Đường Cẩm phát ra từng tiếng tan vỡ khàn khàn rêи ɾỉ, con ciu phía trước đã bắn đến không thể bắn thêm được nữa vẫn chảy ra dịch nhờn tí tách tí tách.

Tề Ngộ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên sướиɠ thì đúng là sướиɠ thật, nhưng đau nhức cũng thật là rất đau, Đường Cẩm càng nắc vào, lỗ hậu của hắn phản ứng lại càng lớn, cái chỗ nho nhỏ ấy bị đυ. đến vừa đỏ vừa sưng, nước dâm văng khắp nơi.

Huyệt thịt mềm mại chen chúc vào từ bốn phương tám hướng, bao vây thật chặt con c*c của Đường Cẩm ở bên trong, người đàn ông trên giường bị cᏂị©Ꮒ đến nhừ ra, giống như con cá mắc cạn mà co rúm người giật giật, thịt ruột đang run run mang đến sự hưởng thụ rất lớn cho Đường Cẩm.

Theo một lần nữa nắc lút cán vào, Đường Cẩm cuối cùng cũng chờ được đến cảm giác lên đỉnh, anh chống lên trên bắp chân Tề Ngộ, bàn chân hắn khó nhịn mà cuộn tròn lại ma sát vào.

Hai tay của Đường Cẩm bóp vào vòng eo của Tề Ngộ, ghé vào trên vai Tề Ngộ nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Tiếng rêи ɾỉ của anh còn lâu mới to như tiếng của Tề Ngộ, nhưng Tề Ngộ nghe được trong tai lại có vẻ vừa dâm vừa quyến rũ, thậm chí hắn còn cố gắng hạ giọng mình xuống, chỉ để tóm lấy người ở trên, khiến anh ghé vào lỗ tai của hắn để nghe được tiếng rên rất nhỏ đầy thỏa mãn.

"A... " Đường Cẩm liên tục thúc vào mấy chục lần, cắn lỗ tai Tề Ngộ phát ra một tiếng kêu rên rõ nét, mới đặt ở chỗ sâu nhất trong huyệt đa͙σ của Tề Ngộ mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Anh bắn hết xong liền rút c* ra, đem người đàn ông ở mép giường còn đang lơ lửng nửa người trên không mà kéo về trên giường.

Tề Ngộ bị cᏂị©Ꮒ xong còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, trong mắt hiện lên ánh lệ, hai mắt không có tiêu cự, cứ nhìn chằm chằm mặt của Đường Cẩm. Đường Cẩm lấy tay nắm lấy cằm Tề Ngộ, ngón tay gãi gãi nhè nhẹ, thưởng thức vẻ mặt của hắn trong chốc lát, cười nói: "Mặt em bị anh cᏂị©Ꮒ nát xong giờ nhìn đẹp lắm."

Chân mày nhíu thật chặt, đầu lưỡi hơi hé mở, có vẻ gợi cảm do mới được thoả mãn xong.

Ngay cả mắt Tề Ngộ cũng không thèm chớp lấy một cái, ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào trên mặt của Đường Cẩm. Da Đường Cẩm rất trắng, như tỏa ra mùi sữa tươi, sáng bóng nhẵn nhụi sờ vào non mềm, gương mặt đỏ bừng lên vì tìиɧ ɖu͙© lan ra ở trên mặt càng thêm rõ ràng, muốn sắc tình bao nhiêu là có bấy nhiêu. Thế mà bản thân Đường Cẩm vẫn cứ luôn không tự ý thức được chút nào, mỗi lần làm xong lại rất thích đùa giỡn với hắn.

Tề Ngộ nghĩ thầm, rõ ràng mình mới là kẻ được lời mà.

Đường Cẩm nằm úp sấp trên người Tề Ngộ cọ cọ một chút, mới đứng dậy kéo ra hai chân của hắn kiểm tra lỗ đít, phát hiện ra lỗ đít của Tề Ngộ có khả năng hồi phục thật là kinh người, bị kéo căng lâu như thế mà vẫn chưa bị đυ. đến không thể khép lại, ngược lại còn đã đóng chặt vào rồi, giữ hết lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ Đường Cẩm đã bắn vào trong không cho thoát ra.

Thú tính của Đường Cẩm lại nổi lên, bóp nắn đầu vυ" của Tề Ngộ rồi dùng quy đầu đã mềm xuống đặt ngay lỗ đít của Tề Ngộ để ma sát, "Mát-xa bằng ciu đã xìu rồi thì có cảm xác gì không?"

Tề Ngộ bây giờ đã hoàn toàn xác định rằng Đường Cẩm trước giờ đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của bản thân mình lúc mới làʍ t̠ìиɦ xong. Gương mặt tuấn tú của bạn trai đã đỏ bừng lên, nói chuyện bằng giọng mũi, dùng dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống mà cạ cạ và hắn, thằng đàn ông nào chịu cho nổi!

Tề Ngộ hết chịu nổi với trò này của Đường Cẩm, hai chân cứng cắp mạnh mẽ quấn vào vòng eo hơi gầy đang lộ ra của Đường Cẩm, dùng sức ở eo ếch mà nâng lên. Tên đàn ông vốn đang nằm ở dưới, giờ dựa vào ưu thế về thể lực đem Đường Cẩm đè lại dưới người mình.

Con c*c đã mềm xuống thuận thế hướng trong huyệt chen được đầu khấc vào.

"A... ! " kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần này không thể coi thường, Đường Cẩm chỉ cảm thấy nửa người dưới của mình đang thoải mái giống như được ngâm vào trong suối nước nóng, anh nhắm chặt hai mắt lại, vội vã quay đầu cắn góc chăn, phòng ngừa mình lại phát ra quá nhiều tiếng rên la gây mất mặt.

Tề Ngộ lúc này lại hưng phấn khủng khiếp, bừng bừng khí thế tự tay nhét lại con ciu của Đường Cẩm vào sau đít mình thêm một khúc nữa, rồi mới giơ cao thẳng tắp phần eo, cưỡi ở trên người Đường Cẩm, bắt đầu lúc lắc cặp mông đầy phóng đãng, nếu lắng nghe ở phía dưới sẽ nghe được tiếng nước lép bép phát ra.

"Đường Đường, " Tề Ngộ lần mò sờ mặt của Đường Cẩm, "sướиɠ không? Em có làm anh sướиɠ chứ?"

Đường Cẩm bị hắn nói mấy lần rốt cục chịu buông ra góc chăn đang cắn vào, trong tròng mắt đang mở ra kia đúng là hơi nước tràn ngập, nhìn muốn rụng tim.

"Ngộ Ca em chết chắc rồi!" Đường Cẩm giả vờ như mình tủi thân oan ức lắm mà tố cáo hắn, "Ngày đầu tiên mới chính thức quen nhau đã ăn hiếp bạn trai là người ta khóc, lời em mới hứa sẽ cưng chiều anh vứt đi đâu rồi?"

Đường Cẩm vừa ưỡn lưng đâm vào vừa mắng hắn: "Cái đồ dối trá này!" chỉ là ý cười trong mắt thế nào cũng không giấu được.

Tề Ngộ phối hợp cúi người hôn anh, "Em đâu có ăn hiếp anh đâu, em đang 'yêu' anh mà." Hắn kéo tay Đường Cẩm để sờ vào chỗ hai người đang 'kết nối', hậu huyệt khẽ co khẽ rút, nếp uốn lúc ẩn lúc hiện.

"Chỗ này chính là nơi gắn bó với nhịp tim của em đó. "

Đường Cẩm bị mấy lời yêu thương sến súa bậy bạ của hắn chọc cười, phát lòng độ lượng mà nằm im trên giường không lộn xộn nữa, thuận theo động tác của Tề Ngộ mặc cho hắn chơi thú nhún, lâu lâu lại phát ra vài tiếng rêи ɾỉ mang chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Tề Ngộ.

Bầu không khí dần dần trở nên say đắm, hai người đều nứng trở lại rồi. Tề Ngộ đang chuẩn bị xoay người làm thêm một hiệp nữa, lại bị Đường Cẩm dùng tay ra dấu cản lại, "Ngộ Ca, em có nghe thấy tiếng gì hay không?"

"Tiếng gì cơ? " Tề Ngộ dừng động tác lại, nhíu mày lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, quả thực nghe được tiếng bước chân ở ngoài.

Tề Ngộ hoảng hồn hỏi: "Còn ai có chìa khoá nhà của anh nữa?"

Đường Cẩm có chút lúng túng sờ mũi một cái, thử dò xét nói: "Trác... Trình? " tối hôm qua anh có kêu Trác Trình hôm nay đến thu dọn đồ đạc.



Tề Ngộ ngẩn người, từ trên người Đường Cẩm đứng dậy đi tới bên cửa, mở hé cửa ra một chút để nhìn ra bên ngoài, "...Móa nó"

Tề Ngộ không chỉ thấy được Trác Trình, còn thấy cả Thẩm Nhất Địch.

Hắn lần mò chỗ khóa cửa hồi lâu, đột nhiên ngạc nhiên hỏi: "Đường Cẩm anh không khóa cửa phòng ngủ hả?"

"Bị hư rồi mà lười sửa." Đường Cẩm thuận miệng trả lời hắn, đứng dậy ngồi ở trên giường đi qua để ý tới Tề Ngộ, "Em còn chưa chịu nhanh qua đây mặc quần áo lại nữa, Ngộ Ca của anh à, nãy giờ em còn đang lộ hàng kìa."

Những lời này như làm Tề Ngộ chợt tỉnh lại, hắn vội vội vàng vàng đi tới chỗ Đường Cẩm sửa sang lại quần áo xong, kéo khóa kéo lên đội mũ vào, bảo đảm che chắn cho Đường Cẩm đến kín mít rồi, cuối cùng vẫn thấy rầu rĩ với gương mặt còn đang ửng hồng của Đường Cảm.

Mặt của bạn trai mình giờ đang thế này, làm sao có thể để cho thằng nào khác nhìn được chứ?

Đường Cẩm lại nhắc Tề Ngộ mặc quần áo vào thêm lần nữa, đối phương lại vẫn như đang thất thần không có phản ứng gì, Đường Cẩm cũng đành hết cách mà nhìn quét qua khắp phòng một lần, cuối cùng nhìn thấy được cái quần của Tề Ngộ đang nằm ở cuối giường.

Nửa người trên để trần cũng không sao! Nhưng quần thì vẫn phải mặc vào.

Đường Cẩm leo đến cuối giường, đầu ngón tay vừa mới chạm đến ống quần, đã nghe được từ cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó cổ chân của anh đột nhiên bị Tề Ngộ túm lấy, Đường Cẩm còn chưa kịp lên tiếng chửi thề miếng nào, cả người đang ở cuối giường đã bị Tề Ngộ kéo trở lại về chỗ, gấp rút đắp chăn lên người anh.

Đường Cẩm nghe tiếng chốt cửa đang chuyển động, trong não chỉ còn lại có một suy nghĩ duy nhất, mình bây giờ đang mặc kín mít, thế nhưng Tề Ngộ đến cái quần cũng chưa tròng vào!

Nghĩ tới đây, Đường Cẩm trở tay nắm lấy cổ tay Tề Ngộ, mượn lực phía dưới xoay ngược lại tư thế của hai người, đem chăn đắp kín lên người Tề Ngộ, không lộ ra lấy một sợi tóc, mà Đường Cẩm vừa vặn ngồi đè xuống ngay vòng eo của hắn.

Cửa pòng ngủ được mở ra, một cơn gió lạnh từ phòng khách thổi tới, Đường Cẩm không khỏi rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.

Trác Trình còn đang giữ nguyên tư thế nắm chuôi cửa, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Quần áo của Đường Cẩm vẫn gọn gàng sạch sẽ, nhưng trên mặt vẫn còn một lớp phiếm hồng mỏng, vẻ mặt lười biếng, lại càng chưa đề cập đến cái đùm lớn bị chăn che lại ở trên giường và cái mùi trong phòng này.

Có mù mới không biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây.

Mà Đường Cẩm chỉ tùy ý liếc mắt nhìn Trác Trình, đã dùng dáng vẻ nhàn nhã tự tay mò qua cuối giường nhét quần tây vào trong chăn, vẫn không quên vỗ vỗ mấy cái "Mặc vào nhanh lên! Đừng có ưỡn ẹo ở trong chăn nữa! "

Thần sắc vốn đã tiều tụy của Trác Trình trong nháy mắt nhìn còn thê thảm hơn, anh ta đứng không vững, đầu nhức bưng bưng. Nếu tối hôm qua lúc Đường Cẩm nói lời chia tay anh ta còn có thể xem như đó là lời nói không nghiêm túc, thì một màn tối nay này chính là giọt nước tràn ly rồi.

Phẫn nộ, không cam lòng, bi thương... Đủ thứ cảm xúc tiêu cực chớp mắt đã xông lên buồng tim của anh ta, Trác Trình không thể tin được trợn to mắt nhìn Đường Cẩm, như mất hết sức mà lui lại mấy bước, chật vật ngồi sụp xuống đất.

Đường Cẩm đối với một màn này vờ như không thấy, chỉ hơi nâng phần eo lên, để tiện cho Tề Ngộ mặc quần áo vào trong lớp chăn kia.

"Học trưởng, làm sao vậy? "

Đường Cẩm nghe được âm sắc hơi có vẻ trong trẻo lạnh lùng này chỉ cảm thấy rất quen tai, ngay sau đó một bóng người quen thuộc đã nhanh chóng xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ, nhấc người Trác Trình lên.

Là Thẩm Nhất Địch.

Thái dương của Đường Cẩm giật giật lên hơi có chút đau đầu, sao ai cũng vội đến trong hôm nay vậy?

Thẩm Nhất Địch vốn không có sức mấy, Trác Trình thì cứ như đã bị hút mất linh hồn biến thành con rối cứng ngắc ngồi yên tại chỗ, Thẩm Nhất Địch hoàn toàn không thể nhấc nổi anh ta lên trong chốc lát.

Cậu ta chuyển hướng qua Đường Cẩm muốn mở miệng nhờ anh giúp phụ một tay, nhưng nhìn lên mới thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trong phòng này.

Giường chiếu xốc xếch và một cái bọc lớn ở trên giường.

Thẩm Nhất Địch trong nháy mắt đã hiểu ngay nguyên nhân sao Trác Trình lại thất thố đến như vậy--

Đường Cẩm lại ăn vụng bên ngoài!

Cậu ta không còn cách nào ức chế được sự phẫn nộ xông lên đầu, không để ý đến can ngăn của Trác Trình, thần sắc luôn luôn lãnh đạm giờ lại có vẻ rất dữ tợn, hai tay ở bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, phóng vọt như lao muốn bay qua chỗ Đường Cẩm.

Giữa Đường Cẩm và Trác Trình đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Nhất Địch hiển nhiên đã biết quá rõ rồi. Tối hôm qua Trác Trình khóc gọi điện cho cậu ta, Thẩm Nhất Địch còn đang trấn an anh ta Đường Cẩm chỉ là nói lẫy một chút một thôi. Mà vào lúc này đây hình ảnh hiện ra quả thật đã khiến cho người ta thấy rõ thực tế là như thế nào rồi!



"Đường Cẩm! Anh quên hồi trước anh từng hứa gì sao!? "

Đường Cẩm là thật không nghĩ tới Thẩm Nhất Địch dám ra tay với anh, động tác của anh nhanh chóng từ trên giường bắn lên, giơ tay lên đã hóa giải được lực của Thẩm Nhất Địch, thuận thế đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, ngồi trên giường cao mà nhìn xuống về phía dưới cậu ta, tức giận mắng: "Cậu nổi điên chi vậy! Tôi ngủ với bạn trai cậu chắc?"

Thẩm Nhất Địch hiển nhiên không nghĩ tới Đường Cẩm vừa đối mặt đã có thể không cần tốn nhiều sức cũng đánh ngã được cậu ta, nhìn thần sắc bình tĩnh của Đường Cẩm, ánh mắt đang dại ra của cậu ta chuyển thành rất dữ dằn. Cậu ta hít sâu một hơi, chuyển đổi mục tiêu đánh tới phía trên giường, đôi tay nắm lấy cái chăn muốn lật tung nó lên!

"Giờ tôi còn đang muốn nhìn xem người mà anh đang giấu dưới chăn nhìn mặt mũi cao thấp ra sao đây!"

"Mie nó!" Đường Cẩm mới vừa muốn ngăn cản, lại chẳng biết từ lúc nào Trác Trình đã đến gần ôm eo ếch nào. Trác Trình căm hận nhìn hướng của Thẩm Nhất Địch, ánh mắt kia hận không thể đem người trong chăn băm thành tám mảnh.

Cảm giác khó chịu do bị anh ta ôm làm cho cơ thể Đường Cẩm trong nháy mắt thành cứng ngắt, vẻn vẹn trong thời gian nháy mắt, cả cái chăn đã bị Thẩm Nhất Địch hất mạnh rơi xuống trên mặt đất, hình dáng người ở bên trong hoàn toàn lộ ra giữa ba đôi mắt khác nhau.

Đường Cẩm ngừng thở, chỉ sợ Ngộ Ca của anh còn chưa mặc xong quần đã bị xốc chăn làm lộ ra nửa người dưới để trần.

Mà lúc này Thẩm Nhất Địch hai tay còn đang nắm chăn sớm đã ngây ngốc đứng lặng tại chỗ. Biểu cảm trên mặt của cậu ta đã gần như hoàn toàn tan vỡ, nửa há miệng, tiếng nói khô khốc, môi khép khép mở mở mấy lần cũng chưa thành công phát ra một chút âm thanh nào, giống như đã đánh mất khả năng ngôn ngữ thông thường.

Tề Ngộ đứng dậy ngồi ở trên giường gài cho chắc thắt lưng vào, hơi thoáng liếc mắt nhìn Thẩm Nhất Địch, cười lạnh nói: "Lá gan của cậu cũng lớn quá nhỉ."

Thẩm Nhất Địch giống như bị giội cả thau nước đá lên đầu, hơi lạnh thấu xương từ đóng băng từ trên đỉnh đầu kéo tới đầu ngón chân, ánh mắt nhìn về phía Tề Ngộ lại càng mang theo sợ hãi rõ ràng, bản năng xu lợi tị hại làm cho cậu ta không ngừng lui về phía sau được, lại bị vấp vào cái chăn mà ngã xuống trên đất, cổ tay bị vặn xoắn thành một góc độ kinh người mà đặt ở trên sàn nhà.

Thẩm Nhất Địch căn bản không dám đối diện cùng Tề Ngộ, cúi đầu tách khỏi tầm mắt của hắn, rung giọng nói: "Tề, Tề tổng... "

Từ sau khi Tề Ngộ đề cập chuyện chia tay với cậu ta rồi, lập tức đã chặt đứt tất cả các tài nguyên từng cho cậu ta. Thẩm Nhất Địch còn chưa kịp phản ứng, những thay đổi ùn ùn kéo đến đã như giáng một gậy vào đầu của cậu ta.

Đường Cẩm nhìn thấy phản ứng của Thẩm Nhất Địch, có nhiều hứng thú mà nháy mắt mấy cái.

Tề Ngộ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ liếc qua Thẩm Nhất Địch vấp té xuống đất, hai bước đã đi tới bên người Đường Cẩm, tầm mắt lạnh lùng thẳng thừng nhìn Trác Trình khiêu khích. Tề Ngộ chỉ đứng yên trong chốc lát, mãi đến khi Trác Trình bị hắn nhìn tới run lên, lúc này Tề Ngộ mới đột nhiên cười phì một tiếng, nắm lấy cổ tay Trác Trình đang vòng qua ngang hông của Đường Cẩm, hạ lực xuống rất lớn làm cho trong nháy mắt Trác Trình tái nhợt sắc mặt, thậm chí anh ta có thể nghe được tiếng đầu khớp xương phát ra, như vỡ vụn do không chịu nổi lực nặng.

Tề Ngộ lôi anh ta quăng về phía Thẩm Nhất Địch, lạnh lùng nói: "Cút qua chỗ khác đi." sau đó duỗi một cái cánh tay, đem Đường Cẩm vững vàng ôm vòng vào trong lồng ngực mình.

Đường Cẩm chạm được vào nhiệt độ cơ thể quen thuộc, như con mèo được vuốt lông trong nháy mắt thả lỏng thân thể, vẻ mặt kinh ngạc mà sờ nắn mặt của Tề Ngộ, "Em từng làm chuyện gì ác lắm hay sao? Tại sao hai đứa nó ai cũng sợ em hết vậy?"

Chả bù với anh, Trác Trình dám dữ với anh, Thẩm Nhất Địch dám ra tay với anh, lẽ nào do mặt của anh nhìn hiền lành quá à? Đường Cẩm ngẫm lại còn thấy hơi uất ức, buồn buồn cắn một cái trên mặt của Tề Ngộ.

"Em không có làm gì hết đó." Tề Ngộ ở trước mặt Đường Cẩm kiên định giữ gìn hình tượng của mình, bị cắn một cái cũng không giận, còn cười tủm tỉm hôn nhẹ Đường Cẩm mà nói ra điều kiện của hắn, "Về sau anh hôn em một cái đi, em sẽ giúp anh đi dọa nạt người khác."

Yêu đương rồi ai cũng rơi mất não, Đường Cẩm thế mà lại thật sự cò kè mặc cả với hắn, "Bạn trai có được giảm giá hay không? "

"Theo em thì.... Bạn trai còn phải hôn hai cái. "

Tề Ngộ luôn có thể chọc cười được Đường Cẩm.

Đường Cẩm vốn dễ bị chọc cười nên lại buồn cười mà nhào vào trong lòng Tề Ngộ, Tề Ngộ phối hợp ôm anh vào.

Hai người vô cùng thân thiết không coi ai ra gì, mỗi một hành động đều ăn khớp với nhau, ánh mắt luôn giao nhau, đều như đang đâm từng nhát một vào trong tim Trác Trình.

Cơn phẫn nộ do Đường Cẩm có người khác lại bị xâm chiếm bởi nỗi đau đớn đang bóp nghẹt anh ta.

Trác Trình đột nhiên hiểu ra được rằng, thì ra lúc trước dù là khi anh ta phát hiện Đường Cẩm nɠɵạı tình ở ngoài nên dứt khoát kiên quyết ra tay, hoặc là sau đó lại vô số lần uy hiếp đòi chia tay, đều là do vì anh ta chắc chắn rồi Đường Cẩm sẽ đi theo phía sau mình.

Anh ta có thể làm ra bất cứ một quyết định nào mà không cần biết hậu quả và tổn thương lớn tới đâu, đều là bởi vì Đường Cẩm luôn không chấp với tính tình của mình, nếu đổi lại có lẽ Đường Cẩm đã cho anh ta độ dung túng lớn nhất có thể.

Mà bây giờ Đường Cẩm đã thu lại sự dung túng kia, dưới sự bảo bọc của người khác nay anh đã tìm được tính tình phóng khoáng không màng đến đại cục như trước kia. Trở về thành nguyên bản đầy đủ nhất chân thật nhất của bản thân anh, tìm được một 'chốn về' tốt hơn.

Trác Trình nhìn chằm chằm hai người trước mặt mà không dám chớp mắt, anh ta sợ nếu mình nhắm mắt xong rồi mở mắt lại, lại vẫn thấy Đường Cẩm và Tề Ngộ vẫn như cũ đang ôm nhau mà cười cười nói nói.

Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu thoát khỏi viền mắt, rơi thẳng tắp ở trên mặt đất.

Hai mắt của Trác Trình nhắm thật chặt, như hít thở không thông mà ngẩng cao đầu lên há miệng thật lớn hút không khí vào.

Đây không phải là mơ. Giờ đây anh ta đã cảm nhận được rõ ràng, là Đường Cẩm không cần anh ta nữa.
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc