Đường Cẩm từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tề Ngộ dựa vào đầu giường, ánh mắt sáng quắc mà dõi theo anh. Bắp thịt nơi cánh tay Tề Ngộ có hơi siết lại, đây là biểu hiện cho sự căng thẳng, mãi đến khi xác thực đã nhìn thấy Đường Cẩm, Tề Ngộ mới thở phào một cái thật mạnh, chui trở về chăn vỗ vỗ lên cái chăn, "Em cứ tưởng anh nhân lúc em ngủ mà đi mất chứ."
Trên người Đường Cẩm mang theo một luồng hơi lạnh, cơ thể chui trong chăn cũng có chút lạnh cóng, anh hướng về bên người Tề Ngộ, tiện tay tắt đèn ngủ, tự tay sờ vào mặt của Tề Ngộ, nói lầm bầm: "Lúc này mới hai giờ sáng mà, anh muốn đi cũng đi không được."
Cậu chỉ muốn đi qua phòng tắm giải tỏa cho bàng quang thôi.
"Anh đánh thức em dậy à?"
Tay của Đường Cẩm vô cùng lạnh, Tề Ngộ cảm giác mình giống như đụng vào một khối đá lạnh, không khống chế được co rúm người lại. Đường Cẩm cũng nhận ra rồi, cuống quýt liền muốn rụt tay về, lại bị Tề Ngộ chặn lại nắm chặt tay vào.
Tề Ngộ nói: "Không có ồn gì cả, chất lượng giấc ngủ của em tốt vô cùng. "
Đường Cẩm im lặng nở nụ cười, ngón tay ở lòng bàn tay Tề Ngộ ám muội vẽ nên các vòng tròn.
Tề Ngộ vội vã siết chặt tay anh, giọng có chút bất đắc dĩ, "ŧıểυ tổ tông của em ơi anh đừng làm rộn nữa, ngủ không đủ còn chưa chịu nằm xuống, anh làm em 'lên' rồi thì có chịu trách nhiệm được không? "
Đường Cẩm bây giờ đúng là không có đủ sức để chịu trách nhiệm, anh đang ngơ ngơ ngác ngác buồn ngủ rũ rượi, nếu muốn làm thật chỉ có cách anh nằm im để mặc Tề Ngộ chơi thú nhún trên người anh.
Nghĩ lại trước đây cảnh đau khổ từng trải qua lúc bị Tề Ngộ chơi thú nhún. 'ŧıểυ tổ tông' vốn không sợ trời không sợ đất luôn được sung sướиɠ nhất cũng phải thấy hơi sợ anh trai Ngộ này, chỉ còn cách ở trong lòng Tề Ngộ đàng hoàng nằm ngoan nửa ngày, phút cuối cùng vẫn là không nhịn được hừ hừ nói: "Tay của em không có thịt, sờ vào không đã. "
Tề Ngộ sớm đã nhắm mắt lại rồi nghe thấy vậy, rất có sức hành động, đem tay của Đường Cẩm ấn vào trên khuôn ngực nở nang của mình, giọng khàn khàn nói: "Chỗ này thì đã làm anh hài lòng chưa?"
Đường Cẩm cọ cọ vào cổ Tề Ngộ trong bóng đêm, giống như một con thú nhỏ đang muốn thể hiện sự thân thiết, dùng hành động trả lời câu hỏi của Tề Ngộ.
"Thoả mãn rồi thì ngủ đi. " Tề Ngộ ôm eo Đường Cẩm, hai người liền dựa gần hơn, dưới chăn đôi chân dài quấn quýt lại với nhau
Tề Ngộ xoa xoa bờ mông cong cong săn chắc của Đường Cẩm, uy hiếp nói: "Về sau còn thức đêm ngủ trễ gây đau đầu, em tét đít anh thật đó. "
Đường Cẩm đã rất buồn ngủ rồi, lại vẫn quật cường trả lời hắn, "Em mà đánh anh mấy cái, em mới là người xót đó. . . "
Tề Ngộ cứng họng ngay, đúng là hắn sẽ thấy xót.
Đánh hay phạt gì cũng không được, mắng hay chửi cũng không được, nếu như Đường Cẩm vẫn cứ ngày đêm điên đảo thế này, ăn uống không theo quy luật như thế thì còn đến mức nào nữa?
Tề Ngộ vừa suy nghĩ đủ thứ mà não quay vòng vòng, vừa một tay đang nhẹ nhàng vỗ vào lưng Đường Cẩm, đúng kiểu đang dỗ cho em bé chìm vào giấc ngủ.
Hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng xuất sắc.
Đường Cẩm sau này mà còn không chú ý thân thể nữa, sẽ bế người lên trên giường, ép nằm đó chơi thú nhún, sau khi chơi xong, lại bẻ chân luân phiên b*scu một lần, không tin đến lúc đó ảnh sẽ không chịu thua.
"Đệch. " Tề Ngộ hình như cảm giác phần thân dưới mình dường như có chút phản ứng, tức thì buồn cười, nhẹ giọng nói: "Đường Cẩm. "
Hắn gọi một lần mà không ai đáp lại, nín thở tỉ mỉ cảm nhận một chút, phát hiện người trong ngực hơi thở đều đều, đúng là đã ngủ.
Đường Cẩm đang ngủ say, sờ ở trên ngực Tề Ngộ tay có lúc bóp vài cái, môi vẫn đang mấp máy, Tề Ngộ cảm thấy động tác này của anh không hiểu sao nhìn rất giống em bé được cho ti, dễ thương kinh khủng.
Do nguyên nhân công việc quá bận rộn, Tề Ngộ dưỡng thành thói quen bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ngủ bù, có thể ngủ trong một khoảng thời gian ngắn cũng có thể tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng đến lần này hắn lại vẫn cứ nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích ngây người tới một tiếng đồng hồ, sợ cứ cựa quậy người sẽ ảnh hưởng tới Đường Cẩm, cơ thể đã căng lên, thế mà không thấy có một chút buồn ngủ nào.
Vừa mới nhắc nhở Đường Cẩm phải chú ý mà ngủ đủ giấc, kết quả bản thân mình lập tức mất ngủ.
Tề Ngộ thở dài một hơi, ôm Đường Cẩm tận tâm tận lực làm đúng chức trách của một cái lò sưởi, nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng đến hừng đông
"Ngộ Ca. . . "
Tề Ngộ bị giữa bóng tối lại đột nhiên có một tiếng phát ra càng hoảng sợ, lập tức mới phản ứng kịp đây là giọng của Đường Cẩm, hắn vỗ vỗ vào sau lưng của Đường Cẩm như để trấn an anh, "Sao lại tỉnh rồi? Ác mộng à?"
Đường Cẩm hiển nhiên còn mơ hồ, tay theo bản năng nhéo nhéo vào nốt ruồi son trong lòng bàn tay, Tề Ngộ không kịp đề phòng giật mình, tức khắc cảm giác càng thêm thanh tỉnh.
"Không có nằm mơ. " Đường Cẩm lẩm bẩm, chĩa mái tóc loạn như gà bới vào lòng hắn "Ngộ Ca à có phải em ngủ không được hay không?"
Tề Ngộ phủ định nói: "Đâu có, em ngủ mới tỉnh dậy "
"Nói điêu." Mắt của Đường Cẩm còn chưa mở, dáng vẻ nhìn kiểu lúc nào cũng có thể thiếp đi, hơi nóng khi nói chuyện phun ở trên ngực Tề Ngộ, "Mất ngủ. . . Vậy có muốn nghe một khúc hát ru hay không? Anh sẽ hát cho em nghe một đoạn ngắn. "
". . . Không cần. " Tề Ngộ kềm chế ham muốn được nghe Đường Cẩm ngân nga một bài, vươn một cánh tay ra dịch dịch góc chăn cho anh, "Nào nhanh ngủ đi, mai em nghe cũng được."
"Vậy em không thấy buồn chán à? " Đường Cẩm từ giữa gối đầu nghiêng qua gương mặt một bên, mở một con mắt nhìn hắn.
Người mất ngủ người không chỉ phải chịu đựng sự uể oải khó chịu trong người, cũng sẽ bị sự vắng vẻ hiu quạnh trong đêm tối trong trẻo nhưng lạnh lùng tấn công.
"Sẽ không. " Tề Ngộ kiên nhẫn trả lời anh, ánh mắt trong lúc lơ đãng lướt qua Đường Cẩm nhìn về phía ngoài cửa sổ, lập tức dừng lại một chút.
"Đường Cẩm, " Tề Ngộ nói, "Đêm nay tuyết rơi. "
Đây là đêm tuyết rơi đầu tiên trong năm.
Hoa tuyết bay xuống bị ngọn đèn ngoài phòng dính vào sắc vàng, điểm thêm cho phần đầu nhọn màu xanh, như là đang mang đến hạnh phúc yên vui giữa gian phòng.
Nói vậy sáng mai nhất định ở ngoài toàn bộ sẽ trắng xóa.
Ba giờ sáng, cả thành phố rơi vào ngủ say, lúc yên tĩnh thế này mới nghe được tiếng thở của hai người.
Đường Cẩm nhắm mắt lại, lục lọi hai tay trong chăn, làm nũng nói: "Muốn nắm tay cơ. " bây giờ thì anh không chê tay Tề Ngộ toàn xương không nữa.
Ý thức Đường Cẩm không tỉnh táo lắm, sờ soạng cả buổi cũng không tìm được tay Tề Ngộ, giùng giằng rồi trợn mắt.
Tề Ngộ cuống quít dùng bàn tay đang ôm sau lưng Đường Cẩm vỗ về anh, một tay khác nắm vào hai móng vuốt nhỏ đang sờ loạn của Đường Cẩm, đặt ở bên môi hôn một cái, "Để em nắm."
Đường Cẩm thoải mái nằm trong lòng Tề Ngộ, đột nhiên khẽ ngâm nga một điệu hát ru nhỏ
Âm điệu du dương réo rắt, giống như nước xuân chảy sau khi tuyết tan. Ngay cả hoa tuyết ngoài cửa sổ cũng như mang theo cả yên tĩnh và an bình, như đang bay bay theo tiếng nhạc vang lên.
Đường Cẩm từ từ nhắm hai mắt bắt đầu lủi lủi người lên, môi vừa vặn dính vào ở chỗ cần cổ của Tề Ngộ, anh mở miệng nhỏ, giọng hát nghe hơi mơ hồ lại ngập tràn ôn nhu và thanh thản.
* "Alle volte nasce proprio lì, dove il cielo vola sui ghiacciai. "
"Quando un aogno non si ferma più. "
"E tu non ti addormenti mai. " . . .
(Dịch tạm: Đôi khi nó bắt đầu vào ngay lúc này, khi mà những ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời. Khi một giấc mơ chưa từng dừng lại. Và bạn chưa bao giờ muốn rơi vào giấc ngủ.)
Ngôn ngữ xa lạ theo lời ngân nga của Đường Cẩm chậm rãi thành nhịp điệu, chảy vào bên tai Tề Ngộ.
Tề Ngộ nắm chặt tay Đường Cẩm, trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh ý thức từng bước phai dần, mãi đến khi Đường Cẩm đã hoàn toàn ngủ, khúc hát ru mới hát đến phân nửa đã phải ngừng, Tề Ngộ mới nhích người lên trước, hôn lên trán Đường Cẩm những nụ hôn liên tiếp nhẹ như lông vũ.
Hắn không còn cảm thấy mùa đông lạnh lẽo nữa, năm nay đã có 'bé cưng' của mình, một mùa đông càng thêm ấm áp.