Anh Chồng “Chính Chuyên” Nay Đã Vùng Lên

Chương 11 - Đau lòng (này là tình huống có hai chồng?)

Trước Sau

break
Bạch Khiết đem Đường Cẩm đưa tới cửa "Không độ" đã bị Đường Cẩm đuổi trở về. Đường Cẩm ý bảo anh tùy tiện ngủ đại trên cái ghế nào đó ở chỗ này là cũng được rồi, không tính lại về nhà.

Bạch Khiết đành buộc lòng phải quay đầu xe trở về lo cho Đường Phong.

Quả thực Không Độ đã xảy ra chuyện. Cánh cửa xưa náo nhiệt nhốn nháo bây giờ đang đóng chặt lại. Đám đông tụm năm tụm bảy vây quanh Không Độ xem náo nhiệt, 'Phí Điểm' đối diện lại như muốn chọc cho tức chết đối thủ trước giờ, việc kinh doanh vẫn rất phát đạt tấp nập như trước.

Sau khi Đường Cẩm tìm được cửa đã mở khóa vào trong, vòng qua hành lang khúc chiết quanh co, thấy được cảnh tượng trong phòng khách lầu một.

Vài khách hàng khiếp bình thường vẫn chi tiền ở đây hoảng sợ mà lui ở một bên, một người mặc đồng phục an ninh nhân viên đang cùng một nhóm người khác nói chuyện với nhau.

Đường Cẩm đánh giá gương mặt của kẻ đứng đầu nhóm gây rối vỗn có mấy phần tương tự với Tạ Nhị Ba, đoán ra người này sợ không ai khác chính là thằng con riêng của nhà họ Tạ, thừa dịp Tạ Miểu trở về thành phố B chạy tới khiêu khích.

Thành phố B là một trong những thành thị phát triển nhất cả nước, nơi có bốn đại gia tộc đã chiếm đóng trăm năm, mà Đường gia và Bạch gia cũng giống như một gia đình thường thôi, không có nhiều ân ân oán oán mà các nhà đại gia hay có, cả gia đình lớn đều êm ấm khiến người ta nhìn vào ước ao. Tần gia và Tạ gia thì loạn kinh khủng, Tần gia đời con nối dõi mỏng manh, đến đời Đường Cẩm những người trực hệ chỉ có hai người, điều này sẽ đưa đến nhiều cuộc nội đấu trong Tần gia. Mà Tạ gia lại hoàn toàn ngược lại, gia chủ hiện nay trời sinh tính phong lưu, con trai lưu lạc bên ngoài có thể gom thành đội bóng, anh em trai chị em gái của Tạ Miểu nhiều đến mức Đường Cẩm cũng không nhớ được.

Nếu người này muốn đến chọc tức Tạ Miểu, vậy khẳng định không có gì để nói. Một ngày nào nếu có người gặp chuyện không may, Không Độ có thể trực tiếp bị đóng cửa.

Đường Cẩm nhìn quét một vòng không có nhìn thấy Trác Trình lầu một, anh tách ra tầm mắt của mọi người, lặng lẽ đi tới lầu hai, từng cửa một của các phòng riêng đều bị khóa chặt. Đường Cẩm quẹo góc, vừa lúc đối mắt với một cặp mắt hết nhìn đông tới nhìn tây vừa ló đầu từ cửa một phòng ra.

Người nọ vừa thấy anh, vội vội vàng vàng lùi đầu về, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Đường Cẩm vừa bực mình vừa buồn cười, người nọ là một trong những tên bạn của Trác Trình, tên gì anh đã quên, vừa rồi đoán là quá sợ người lầu dưới đi lên kiểm tra phòng, đến anh cũng không nhận ra.

Đường Cẩm đi tới cửa phòng riêng, nếu bạn Trác Trình ở chỗ này như vậy Trác Trình cũng đang ở đây.

Lúc này Đường Cẩm cũng không có tâm tình vui vẻ gì, hai người này gọi anh đến giúp đỡ, cũng không nói cho anh đang ở trong phòng nào, còn phải bắt Đường Cẩm tự đi tìm. Lúc này cơn đau đầu dâng lên, liên đới đến hốc mắt cũng thấy vừa đau vừa căng trướng.

Đường Cẩm giẫm đạp cửa, "Mở cửa ra! "

Giữa lúc Đường Cẩm chờ đến bực, đang muốn cho cái cửa này một cú đá văng, Trác Trình rốt cục cũng khoan thai tới chậm rãi mở cửa cho anh.

Dáng vẻ của Trác Trình chật vật, cơ mà không nhìn ra có bị thương ngoài da ở đâu.

Anh ta mở toang cửa phòng ra, trong phòng còn có bảy tám cái người khác đang ở đó. Đường Cẩm đang muốn mở miệng nói cái gì, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng nổ tung 'ầm'. Đường Cẩm biến sắc, từ trên lan can nhìn xuống, chỉ thấy đội trưởng an ninh của Không Độ một cước đem đứa con riêng của Tạ gia kia đạp bay xa cả mét. Bình rượu đổ xuống đầy đất, trong nháy mắt những mảnh vỡ thủy tinh bay ngang.

"Má nó! " Đường Cẩm thầm mắng một tiếng thằng con riêng kia thế nào cũng bị đánh, quay đầu nói thật nhanh: "Chạy từ cửa sau, mở cửa dưới lầu, mang theo mấy học sinh ở phía dưới kia, chạy! Nhanh lên một chút! "

Trác Trình lôi kéo Thẩm Nhất Địch chạy ra xa mấy bước, quay đầu nhìn Đường Cẩm đang bước lớn đi theo phía sau mới hơi hơi thấy yên tâm. Đoàn người vội vã chạy xuống lầu mang theo mấy vị khách bị lạc đàn. May mắn chính là thế cục vẫn còn ở trong phạm vi khống chế của đội bảo vệ, tạm thời chưa có người vô tội bị thương.

Đường Cẩm đi bọc ở sau cùng của nhóm người, thỉnh thoảng lại đẩy ra vài tên côn đồ bị đánh bay, âm thanh quyền cước qua lại vang lên bên tai không dứt. Tiếng mấy tên đàn ông chửi bới thô tục hỗn tạp vang lên thật chói tai, mùi thuốc lá mùi rượu mùi mồ hôi của đàn ông trộn lẫn với nhau trong không khí.

Huyệt thái dương của Đường Cẩm đập thình thịch muốn nhảy lên, mới đầu chỉ là làm đau dạ dày giờ truyền đến cảm giác nôn mửa từng đợt, cho dù đang mang kính mắt thì trước mắt cũng lúc mờ lúc rõ, cước bộ không tự chủ được mà chậm lại.

"Đường Cẩm! "

Đường Cẩm nghe tiếng kêu hoảng sợ của Trác Trình, ngẩng đầu nhìn đến biểu tình của đối phương sợ hãi đến vặn vẹo, chỉ cảm thấy phía sau một cơn gió mạnh kéo tới, bằng bản năng anh nghiêng đầu lắc mình về phía trước, rào rào một tiếng, Đường Cẩm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái chỗ mới nãy hắn vừa đứng đây giờ là đống bình rượu bị đập bể nát. Không biết là kết quả do tuột tay hung khí lúc hai phe đang đánh lộn hay thế nào, giở trò ném mạnh bình một phát, rượu nho như màu máu đỏ tươi chảy đầy đất.

Đường Cẩm không nghi ngờ chút nào, nếu như không phải mới vừa rồi anh có phản ứng nhanh, bình rượu này có thể rơi thẳng xuống đập vào đầu anh.

Trác Trình thấy nguy hiểm đã qua, trái tim như muốn nhảy lên tới cổ giờ mới có thể thả về lại trong lồng ngực. Thấy Đường Cẩm đứng tại chỗ, đường cong ở hàm căng ra thành một độ cong nguội lạnh, không khỏi tự tay túm vào ống tay áo của Đường Cẩm, "Tự nhiên anh đờ ra làm gì, chạy mau đi!"

Đường Cẩm cúi đầu liếc mắt nhìn Trác Trình đầy vô cảm, xoay người đối mặt với chiến trường hỗn loạn mà cởi hẳn áo khoác ngoài màu đen, đưa nó ném cho Trác Trình.

Hiện tại anh chỉ mặc một áo len mỏng màu đen, mặc dù lạnh nhưng được cái người nhẹ nhõm.



"Trác Trình, " Đường Cẩm nói, "Cầm áo của anh mang ra ngoài đi."

Trên áo khoác ngoài còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Đường Cẩm, Trác Trình nhìn về vóc người thon dài mảnh khảnh của Đường Cẩm ở phía trước, cuống cuồng nói: "Đường Cẩm! Anh đừng có manh động!"

"Anh không hề manh động. " Đường Cẩm kéo ống quần lên, kiểm tra chỗ cẳng chân bị mấy mảnh vụn của thủy tinh dính vào cào ra những vết máu xước thật nhỏ, trên thân thể khó chịu, trong lòng đang bực bội đã một mạch hóa thành cơn tức giận xông lên óc.

Anh giống như nham thạch nóng chảy sôi trào ở dưới lớp băng.

"Anh đang tâm trạng không tốt, muốn bắt mấy người này làm bia đỡ đạn."

--

Trác Trình ôm áo của Đường Cẩm chạy đến, Thẩm Nhất Địch nhìn thấy anh ta, khuôn mặt vốn vẫn đang lo lắng rốt cục cũng giãn ra.

"Anh làm sao thế?"

"Anh không sao." Trác Trình thở phì phò mở điện thoại di động của Đường Cẩm ra, "Nhưng Đường Cẩm vẫn còn ở bên trong, anh phải tìm người tới giúp anh ấy. "

Bản thân anh ta thì không được, nếu đánh nhau chỉ có thể chạy trối chết.

Điện thoại của Đường Cẩm chưa bao giờ có lockscreen, anh chỉ bỏ thêm mật khẩu trong các ứng dụng như Wechat, còn các chức năng khác của điện thoại có thể tùy tiện dùng.

Trác Trình mở ra danh bạ điện thoại quét qua từng số một, lại phải gạt bỏ từng số, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trác Trình lúc này mới chợt kinh ngạc phát hiện, Đường Cẩm vốn được sinh ra và lớn lên ở thành phố B, bây giờ lẻ loi một mình đi theo hắn tới thành phố G này, nên đâu còn bạn bè gì nữa? Trừ mình ra, ở nơi đây anh ấy còn có thể dựa vào ai chứ?

"Học trưởng. . . " Thẩm Nhất Địch lo âu nhìn Trác Trình.

Trác Trình liếʍ liếʍ vết máu môi dưới bị mình cắn vào, an ủi: "Anh không sao. "

Hắn mở ra quá khứ cuộc gọi, ánh mắt ở một số điện thoại ba ngày trước bỗng nhiên dừng ở đó vài giây. Tề Ngộ thì anh ta có biết, một người bạn nhỏ tuổi hơn, nếu so với Đường Cẩm thì nhỏ hơn ba tuổi, mặc dù không hiểu vì sao Đường Cẩm lưu lại tên là 'Anh trai Tề Ngộ', nhưng cũng chỉ có thể là người này.

Thẩm Nhất Địch ở một bên nhìn thấy Trác Trình mở màn hình số liên lạc của Tề Ngộ lên, ngăn cản nói: "Điện thoại của Tề Ngộ em gọi không được."

Cậu ta móc ra điện thoại vốn đã hết pin của mình, "Nãy giờ em gọi anh ấy mãi, vậy mà vẫn không chịu bắt máy. . . "

Thẩm Nhất Địch nói còn chưa dứt lời, tiếng chuông gọi điện vang lên vẻn vẹn một tiếng, giọng nói của Tề Ngộ đã từ trong ống nghe truyền đến, "Đường Cẩm? "

Thẩm Nhất Địch nhìn Trác Trình thần sắc kích động nói rõ tình huống với Tề Ngộ, đối phương chỉ mới nghe được Đường Cẩm ở chỗ này đã cúp điện thoại 'cạch' một tiếng. Thẩm Nhất Địch vô ý thức tìm kiếm điện thoại di động của mình nãy giờ gọi đến cháy máy hết pin, trong lòng hiện lên một tia khác thường.

Có chỗ nào không đúng lắm thì phải.

--

Lúc Trác Trình tìm được Đường Cẩm, đối phương đang ngồi ở trên ghế sa lon trong một phòng riêng, lần này cảnh sát tới rất nhanh, mới chỉ đấu võ mấy phút mà thôi, trận ẩu đả này đã bị cảnh sát chạy tới dẹp loạn.

Trác Trình đi tới bên người Đường Cẩm, đem áo khoác ngoài của anh đặt ở trên ghế sa lon, hỏi: "Anh không bị thương chứ?"

Đường Cẩm khoanh tay ngồi, mắt cũng không mở to lên, một lát sau rốt cục ừ một tiếng, "Không có. "

"Vậy là tốt rồi. "

Trác Trình nói xong lại không biết nói gì, bầu không khí lập tức có chút xấu hổ. Trác Trình mò lấy chai dầu hồng hoa trong túi, "Anh đánh lộn cũng giỏi thật, ŧıểυ D ở phía sau vẫn bị đánh một gậy."



Giờ này Đường Cẩm ở trước mắt đều là sao Kim, ẩu đả một hồi qua đi, cũng không có làm anh trút giận được hết những bức bối trong lòng, sự khó chịu trong thân thể ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

"Nếu nhớ nhung Thẩm Nhất Địch thì cứ đi tìm cậu ta, nói với anh làm gì, không có việc gì thì đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt anh. Em thấy thích, anh chỉ thấy bực. "

"Đường Cẩm!" Trác Trình sắc mặt trắng nhợt, "Anh nghĩ sao mà lại nói như thế? "

Đường Cẩm hít sâu một hơi, uể oải nói: "Tính anh là vậy đó, chịu không nổi thì cút đi. "

"Trước đây em đã cút rồi, là anh muốn em quay lại. Giờ anh còn muốn em cút đi lần nữa? "

Đường Cẩm trợn mắt nhìn hắn, lúc này cặp mắt xinh đẹp của anh toàn là tia máu

Trác Trình trong bụng đau xót, "Anh có thể sửa đổi một chút tính xấu của anh hay không, nếu không... Ai chịu nổi anh chứ. " nói xong đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Ngón tay thon dài của Đường Cẩm nhẹ nhàng gõ vào tay vịn sô pha, mở miệng nói: "Trác Trình, em có cảm giác được không rằng giữa chúng ta có một vấn đề lớn."

Nghe được Đường Cẩm giọng khàn khàn mà hỏi câu này, Trác Trình dừng bước lại, anh ta đột nhiên cảm thấy một sự bất an to lớn bóp nghẹt trái tim của mình, "Sao, vấn đề gì? "

Đường Cẩm bình tĩnh nhìn Trác Trình vài giây, Trác Trình gắng gượng nhìn lại anh.

Tóc mái của Đường Cẩm giấu ở trong bóng tối khuôn mặt nhìn không rõ lắm, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, cầm lấy chai nước suối trên bàn ném vào Trác Trình, "Biến đi!"

Trác Trình lui lại mấy bước, căm giận đá một cước vào cái chai nhựa, xoay người cũng không quay đầu mà rời đi.

Anh ta mới vừa xuống đến lầu một, đâm đầu vào một bóng người cao to đang đi đến, tốc độ vội vã có vẻ như là chạy tiếng vào, cả hai bên chưa từng nhìn con đường phía trước, mũi Trác Trình bỗng nhiên đụng vào trên vai người này, bị đụng phải mông chạm đất trên bậc thang, mũi sưng ê ẩm, lập tức nước mắt đã lấp đầy viền mắt.

Người này chỉ thấp giọng nói một câu xin lỗi, đã né ra, một bước ba bậc thang đi lên lầu.

Trác Trình lại quay đầu nhìn, bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất ở trong hành lang.

Lầu hai chỉ có một mình Đường Cẩm.

Trác Trình ý thức được điểm ấy, đang muốn quay trở lại nhìn, lại nghĩ tới trên lưng Thẩm Nhất Địch còn có vết thương, mà Đường Cẩm mới lên cơn giận với anh ta, thái độ thích sao cũng được giống như lúc bọn họ mới vừa cùng một chỗ, một lần nhẫn tâm xoay người đi ra Không Độ.

Ở lầu hai Đường Cẩm lúc này đang một tay cầm chai cồn i-ốt khó khăn hướng đến cái tay kia của mình. Trên mu bàn tay trái của anh có rất nhiều vết thương lớn nhỏ do quẹt vào, bị anh giấu đi hết, lúc đi vào Trác Trình cũng không nhìn thấy.

Còn chưa kịp đổ xuống, chai cồn trong tay đã bị giựt mất.

Đường Cẩm đang muốn cáu nhặng lên, ngẩng đầu nhìn thấy người đến lại ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: "Tề Ngộ? "

Tề Ngộ mặc đồ tây giày da, áo sơmi màu đen đóng quần, cà- vạt vẫn còn thắt rất chỉnh tề, áo vest treo trên cánh tay, giống như một người đàn ông thành đạt giỏi giang đang phải dự họp một hội nghị quan trọng nào đó.

Chỉ có sắc mặt vô cùng khó coi.

Đường Cẩm thầm nghĩ, mặt gì mà nhìn như ăn phải c*t vậy, không có nhã nhặn chút nào.

"Tay anh là bị làm sao đó? Nếu em không đến có phải anh chuẩn bị trực tiếp đổ chai cồn lên da hay không!?" Tề Ngộ vẫn đang thở gấp chưa kịp bình ổn hơi thở, đã trực tiếp ngồi xổm trước mặt Đường Cẩm nắm tay trái của anh quan sát thật kỹ càng, càng nhìn càng khó chịu. Bên trong một cái túi ở trên bàn lôi ra hai cây tăm bông, chấm cồn i-ốt vào thay anh chà lau vết thương, giọng nói vô cùng nghiêm khắc, động tác lại nhẹ nhàng như đang xử lý thứ đồ vật mong manh dễ vỡ.

"Đường Cẩm, anh không thấy đau à? Sao anh không biết đau lòng vì bản thân anh cơ chứ? "

[ Lời tác giả: ]

Tôi đặc biệt thích Đường Đường (′ 0 no *), xin hãy để em giai Tề tiếp nhận tính tình đáng yêu hơi thất thường của Đường Đường
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc