Bạch Ký Minh ngủ một giấc dài hiếm thấy. Liêu Duy Tín ra ngoài bận chút việc, lúc về đã hơn hai giờ chiều, cậu vẫn chưa dậy. Liêu Duy Tín sợ cậu đói, gọi một suất cháo thịt nạc với trứng muối, dặn người ta nấu nhừ một chút, dỗ dành đánh thức Bạch Ký Minh, đút cho cậu từng thìa một, được hơn nửa bát rồi đỡ cậu vào phòng vệ sinh, cuối cùng lại đặt cậu lên giường ngủ tiếp.
Tối đến Bạch Ký Minh lại dậy, nhưng vẫn chưa tỉnh táo lắm, cứ nằm ì trên lưng Liêu Duy Tín. Mới ăn một được một ít, nói vài ba câu, chưa đầy chín giờ đã lại ngủ tiếp.
Đến tận sáng hôm sau, Bạch Ký Minh mới hoàn toàn tỉnh táo. Ánh nắng hắt qua rèm cửa, cho thấy ngoài trời đã sáng, chắc tầm bảy tám giờ. Quay sang, Liêu Duy Tín đang duỗi chân duỗi tay ngủ bên cạnh. Chăn đắp kín mít, chỉ hở mỗi cái mặt.
Bạch Ký Minh nằm nghiêng về phía Liêu Duy Tín. Nhìn cái đầu hơi lệch sang một bên của anh, dáng ngủ như một đứa trẻ. Bạch Ký Minh mỉm cười, bất giác đưa ngón tay chạm vào vầng trán rộng của anh, dần dần di chuyển xuống lông mi, sống mũi. Bạch Ký Minh liếm môi, hôn nhẹ lên trán anh. Sự đụng chạm ấm áp đó làm cậu đột nhiên cảm thấy con người đang nằm kế bên này không phải là mơ. Sự cô đơn lẻ loi mấy ngày nay, cả nỗi nhớ nhung vô tận, giống như lớp bụi phủ lâu ngày trong đáy tim, bị cơn gió ấm áp thổi bay không để lại dấu tích.
Bạch Ký Minh một tay chống cằm, tay kia lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào môi anh, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt. Ngón tay di chuyển xuống dưới, vẽ mấy vòng tròn quanh yết hầu anh, sau đó từ từ chui vào trong chăn.
Liêu Duy Tín tóm gọn ngón tay nghịch ngợm kia, trợn mắt hừ cậu: “Dậy rồi hả? Khỏe lại rồi? Rảnh rỗi quá phải không?”. Bạch Ký Minh không nói gì cười híp mắt, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Đó là một nụ hôn nồng cháy triền miên, không cần lời nói, tất cả nhớ nhung, lo lắng, an ủi, vui sướng hòa tan trong một nụ hôn.
Khi nụ hôn kết thúc, hai người im lặng nhìn nhau, có thể nhìn thấy nỗi khao khát trong ánh mắt đối phương.
Liêu Duy Tín kề môi lên vành tai cậu, vừa hôn vừa hỏi khẽ: “Có nhớ anh không?”.
Cơn nhột làm Bạch Ký Minh co rúm lại, nép sát vào Liêu Duy Tín hơn. “ừm”, cậu khẽ đáp lại, giọng nói mềm nhũn, nghe như đang làm nũng hơn là trả lời.
Liêu Duy Tín cười, miệng lẩm bẩm: “Đồ xấu xa, xấu xa...”. Anh lật người Bạch Ký Minh, để cậu nằm sấp trên giường. Anh nói: “Không được động đậy, ngoan chút nào”, sau đó âu yếm vành tai cậu.
Bạch Ký Minh co hai tay, đặt ở hai bên đầu. Cậu nhắm mắt, cảm nhận đôi môi ẩm ướt mềm mại của Liêu Duy Tín, đang nhẹ nhàng chạm vào cổ mình. Bàn tay anh chậm rãi vuốt ve cơ thể cậu.
Đó là chỗ nhạy cảm của Bạch Ký Minh, cậu buột miệng rên lên một tiếng, toàn thân cong lên. Bạch Ký Minh giật mình, cả người không tự chủ run lên nhè nhẹ. Cảm giác ấm áp sau lưng lan dần xuống dưới khoái cảm dâng lên như thủy triều, cuốn phăng chút lý trí còn sót lại của Bạch Ký Minh. Cậu khổ sở cựa quậy khiến Liêu Duy Tín cảm nhận rõ ràng sự ham muốn của người yêu.
Sự hòa hợp quen thuộc lâu ngày mới có được, khiến hai người đồng thanh thở hắt một tiếng. Liêu Duy Tín tiếp tục ôm cậu, thì thào trong cơn say: “Ký Minh... Ký Minh... anh yêu em...”.
Tỉnh dậy từ cơn mê muội gần như bất tận, Bạch Ký Minh phát hiện Liêu Duy Tín vẫn đang đè lên người mình, đầu anh gối lên vai cậu, miệng không ngừng thở dốc. Bạch Ký Minh không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh.
Liêu Duy Tín nhướn người, ngón tay ấn mũi cậu, cười nói: “Chủ động dụ dỗ người ta, nhiệt tình quá đấy”.
“Ai nha!” Liêu Duy Tín trợn mắt, dài giọng kêu, “Mới đó đã trở mặt rồi, lúc nãy dùng đến anh sao không đuổi anh xuống? Hứ, sớm biết thế này thì phải mặc kệ em, để em bí bách chết luôn”.
“Đây không gọi là trở mặt, mà là qua cầu rút ván.” Bạch Ký Minh cười hì hì.
Liêu Duy Tín lườm cậu, buông tay một cái, toàn thân nằm đè lên người cậu. Bạch Ký Minh kêu một tiếng, nổi giận: “Anh định đè chết em thật hả?”.
Liêu Duy Tín nhắm mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ: “Dễ chịu thật, đúng là nằm trên vẫn sướng nhất”.
Bạch Ký Minh bĩu môi, không thèm nói nữa. Liêu Duy Tín ti hí một mắt, nhìn cậu, cười nói: “Sao không nói gì nữa? Đang đợi em rút ván đây”. Bạch Ký Minh bực bội càu nhàu: “Bị đè bẹp rồi...”.
Liêu Duy Tín giật mình nói: “Thì ra là thế”. Giơ một ngón tay vừa chọc vừa sờ cơ thể cậu, Bạch Ký Minh cố nhịn không hé răng. Liêu Duy Tín làm bộ băn khoăn hỏi: “Con lợn này bao tiền một cân nhỉ? Hơi gầy, sớm biết thế phải cho ăn nhiều một chút, chỉ ngủ mà không ăn cũng không ổn, sờ chẳng thích tẹo nào. Ồ, bên dưới còn đỡ, chỉ không biết...”.
Bạch Ký Minh không đợi anh nói hết, giơ chân đạp anh xuống đất luôn.
Đến khi hai người nghĩ tới chuyện chính phải làm, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong đã mười một giờ hơn. Liêu Duy Tín lôi Bạch Ký Minh ra bãi đồ xe, bắt đầu hành trình ra mắt bố mẹ Liêu Duy Tín.
Bạch Ký Minh đang loay hoay cài dây an toàn thì Liêu
Duy Tín chìa di động ra: “Gọi cho bố mẹ em, đừng để họ lo lắng”.
“Lo lắng cái gì chứ, có phải trẻ con nữa đâu, không cần.” Bạch Ký Minh xị mặt.
“Bảo em gọi thì cứ gọi đi, sao lại không hiểu chuyện thế nhỉ?” Lần này Liêu Duy Tín không chiều cậu, tự mình ấn số, “Tối qua anh đã gọi cho bố em rồi, cứ theo tính khí của em thì chuyện còn tệ hơn. - A lô, vâng, là chú ạ, cháu là Duy Tín đây. Ký Minh đang ngồi bên cạnh cháu, chú đợi một chút ạ...”. Đưa di động cho Bạch Ký Minh xong, anh bắt đầu khởi động xe.
Bạch Ký Minh cầm lấy điện thoại, vâng dạ vài tiếng, lại là những câu dặn dò quen thuộc: “Đến nhà người ta đừng tùy tiện quá, phải ý tứ một chút, nhớ mặc áo ấm, đừng để bị cảm lạnh”. Khó khăn lắm bố cậu mới chịu cúp máy, Bạch Ký Minh ném di động sang một bên.
Liêu Duy Tín thấy cậu ngồi không thì tiếp tục dặn dò: “Sau này mồi tuần phải gọi về nhà một lần, hằng năm đến ngày của Bố, ngày của Mẹ đều phải về nhà. Cuối tháng phải nhớ gửi thuốc bổ về nhà, mồi năm đưa bố mẹ đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện. Làm con phải ra dáng con một chút, rõ chưa?”. Bạch Ký Minh ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, đừng tới nhà anh vội, em còn chưa mua quà biếu bố mẹ anh”. Mặc dù cậu không thích tiệc tùng, cho dù không hiểu đối nhân xử thế cũng biết rằng tay không đến ra mắt bố mẹ người yêu thì không hay ho gì.
Liêu Duy Tín cười: “Đợi em nhớ ra thì đã đến Tết Công gô. Quà anh mua sẵn rồi, rượu và thuốc lá ở ghế sau, chốc em cầm vào nhà, có lòng là được, bố mẹ anh không chấp nhặt đâu”.
Bạch Ký Minh giờ mới yên tâm, cười hì hì xoa đầu Liêu Duy Tín: “ừm, chồng thật lợi hại”.
“Biến ngay.” Liêu Duy Tín không chút cảm kích, “Anh là cún con nhà em chắc”.