Trong biển người bao la anh có thể cảm nhận được em Hãy đặt vào lòng bàn tay anh,
Trái tim chân thành của em.
Dũng khí (Lương Tịnh Như)
Vòng qua vòng lại, rốt cuộc hai người cũng quay về điểm xuất phát. Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông vẫn như cũ, Bạch Ký Minh bị thương mắt cá chân nhưng lại không chịu đi dép, chân trần lê la khắp nhà. Liêu Duy Tín đỡ cậu nằm xuống sô pha trong phòng khách, rồi đem thức ăn mua trên đường, cái nào cần để ra đĩa, cái nào cần hâm nóng, một lượt bày lên bàn uống nước. Sau đó bật ti vi, loa, DVD, nhét chiếc đĩa “Nhà tù Shawshank” lậu mua được ở chợ đồ cũ của Bạch Ký Minh vào, quả là một bộ phim cổ lắm rồi.
“Không phải đã xem rồi à?” Liêu Duy Tín cau mày.
“Thì xem thêm lần nữa.” Nhân vật chính Andy là thần tượng của Bạch Ký Minh, đương nhiên không thèm đếm xỉa gì đến sự phản đối yếu ớt của Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín cười, nhét đĩa xong, ném điều khiển cho Bạch Ký Minh: “Xin mời xem, cậu ấm”.
“Em thấy phim được biên kịch hay hơn truyện.” Bạch Ký Minh thốt lên một câu nhận xét hiếm hoi, sau đó không nói gì nữa. Hai người vừa ăn vừa theo dõi nam nhân vật chính đáng thương bị vu oan phải ngồi tù.
Nhưng đến đoạn Andy mời bia mấy tên phạm nhân đang đổ hắc ín lên nóc nhà thì Bạch Ký Minh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lăn qua lăn lại từ đêm đến tận sáng sớm hôm nay, tính ra cậu cũng chỉ ngủ được khoảng bốn năm tiếng.
Liêu Duy Tín thấy người yêu có vẻ mệt mỏi, liền lấy chăn đắp cho cậu, mặc áo khoác định ra ngoài.
Bạch Ký Minh mở mắt hỏi: “Đi đâu thế?”.
“Em ngủ đi, anh đi mua mấy bộ quần áo cho em, mấy thứ kia không dùng nữa, đỡ phải chuyển qua chuyển lại phiền hà.”
Bạch Ký Minh ngồi dậy, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh đừng mua loại đắt quá, tầm tầm là được rồi”.
“Sao?” Liêu Duy Tín trêu cậu: “Sợ không trả nổi như lần trước hả?”. Bạch Ký Minh cười gượng gạo, không trả lời. Liêu Duy Tín vốn dĩ chỉ nói đùa, không ngờ Bạch Ký Minh lại có phản ứng như thế, trong lòng rầu rĩ, áo khoác cũng chẳng mặc nữa, nhìn về phía cậu.
Bạch Ký Minh không dám đối diện với anh, cắn môi quay ra hướng khác.
Tình cảm chan chứa trong Liêu Duy Tín nguội dần, anh quăng áo khoác lên nóc tủ giày, lạnh lùng nói: “Có cần tính cả tiền điện tiền nước không?”. Anh còn muốn nói nữa, nhưng thấy khuôn mặt Bạch Ký Minh đột nhiên trắng bệch, cuối cùng không nỡ, cũng không muốn căng thẳng như vậy, anh quay người đi vào thư phòng, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Ảnh nắng ngày thu rực rỡ, xuyên qua cửa kính trải dài trên nền nhà, nhưng Liêu Duy Tín chỉ thấy toàn thân run rẩy. Anh vớ lấy bao thuốc trên bàn, rút bừa một điếu châm lửa, đứng bên khung cửa nhìn xuống bên dưới.
Lá cây đã rụng rồi, thành phố S vào cuối thu xấu xí vô cùng, những bông hoa héo tàn từ lâu, vậy mà tuyết đông vẫn chưa rơi. Hiếm lắm mới thấy lá phong, trước mắt đều là màu nâu trơ trọi đơn điệu. Cho dù có sự điểm xuyết của các loại cây xanh quanh năm như tùng bách, thì cũng chỉ là màu xanh xám xịt như thể bị bệnh, đứng một cách bất đắc dĩ.
Sớm đã biết sẽ không dễ dàng như thế. Liêu Duy Tín cười khổ, dụi đầu thuốc vào gạt tàn. Anh thở dài, cố trấn tĩnh bản thân. Bỏ mặc sự ngột ngạt bên dưới, anh nhìn lên bầu trời.
Rất xanh, trong vắt, lộ ra một cảm giác quang đãng yên ắng.
Nói không mất tinh thần, không giận là tự lừa mình, nhưng chẳng phải anh đã được thỉnh giáo tính cách khó chịu của cậu rồi sao? Người anh yêu là cậu, còn có gì không thể bao dung được đây? Huống chi đã tới bước này rồi, không phải sao? Nếu có thể bên nhau cả đời, cho dù vật vã thêm vài tháng nữa, anh vẫn là người được lợi.
Liêu Duy Tín cũng biết cách nghĩ của mình có chút AQ, anh tự cười giễu mình, quyết định phải nói chuyện với Bạch Ký Minh. Người yêu nhỏ của anh quá bị động, nếu cứ tiếp tục hờn dỗi, nói không chừng mọi cố gắng trước đó đều uổng phí.
Đúng lúc này, vang lên mấy tiếng gõ cửa nhát gừng, có lẽ người ở ngoài cũng đang do dự đắn đo. Liêu Duy Tín bước ra mở cửa.
Bạch Ký Minh nghiêng người dựa vào bên cửa, không ngẩng đầu, cúi mặt nhìn nền nhà.
Liêu Duy Tín thấy cậu chỉ mặc đồ ngủ, sợ cậu lạnh, vội dìu cậu ngồi xuống chiếc sô pha dài trong thư phòng, đem chăn từ phòng khách vào, ôm gọn Bạch Ký Minh trong lòng mình.
“Không phải em muốn từ chối anh.” Bạch Ký Minh khẽ nói, ngừng lại một chút giống như đang không biết diễn đạt thế nào, “Duy Tín, em biết anh đối với em rất tốt, em cũng muốn được ở bên cạnh anh. Nhưng chúng ta đều là người trưởng thành, không còn tin vào chuyện hoang đường chỉ dựa vào tình yêu là có thể sống với nhau cả đời. Thực tế có quá nhiều khó khăn, cho dù là vợ chồng chính thức cũng có thể ly hôn. Huống hồ chúng ta không có ràng buộc hôn nhân, cũng chẳng có ràng buộc về con cái, lại phải đối mặt với vô số áp lực hữu hình cũng như vô hình”.
Cậu nhìn Liêu Duy Tín, ánh mắt thẳng thắn, đượm cả nét khẩn cầu mong được thấu hiểu: “Chỉ cần được ở bên anh một ngày, em sẽ sống vui vẻ một ngày, toàn tâm toàn ý yêu anh, không hỏi ngày mai, cũng không màng tương lai. Như thế, cho dù có một ngày chúng ta phải chia tay, nỗi đau sẽ giảm xuống mức thấp nhất, chỉ lưu lại những ký ức đẹp đẽ. Duy Tín, anh không cần dồn hết tâm trí vì em làm cái gì cả, cũng không cần để bản thân phải chịu thiệt thòi. Bỏ ra quá nhiều, em không gánh vác nổi, cũng sợ sau này anh sẽ cảm thấy không đáng. Em nói như thế, anh có trách em không?”.
Đây là những lời thốt ra từ đáy lòng của Bạch Ký Minh, Liêu Duy Tín hoàn toàn không nghi ngờ. Cậu chính là người như vậy, cái gì cũng phải nói tường tận rõ ràng, không bao giờ mập mờ lôi thôi.
Liêu Duy Tín để đầu cậu tựa vào lồng ngực mình. Anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ngắn mềm mại của cậu, lưng anh tựa vào sô pha: “Có phải em chưa từng nghe anh nhắc đến bố mẹ anh? Em là thầy giáo, em cũng biết là bố mẹ có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến con cái”.
Bạch Ký Minh không trả lời, cậu nghe giọng nói từ tốn của Liêu Duy Tín trên đỉnh đầu truyền tới, giống như trong ký ức xa xôi: “Bố mẹ anh đều là những người sống sót sau trận động đất Đường Sơn...”.
Bạch Ký Minh không ngờ Liêu Duy Tín lại bắt đầu câu chuyện như thế, trận động đất đó dĩ nhiên cậu biết. Năm 1976, Trung Quốc mất mát nhiều thứ, trong đó có hơn hai trăm nghìn sinh mạng vô tội.
“Lúc đó mẹ anh là y tá bệnh viện, bố anh là công nhân, bọn họ đang yêu nhau. Họ chưa bao giờ kể chuyện năm đó cho anh, tất cả những gì anh nghe được đều là từ ông bà nội. Thật ra cũng không cần nói nhiều, lúc đó bao nhiêu người gặp nạn, cả thành phố chỉ sống sót vài người. Còn bố mẹ anh là một một đôi may mắn nhất. Từ lúc lo lắng sốt ruột không biết người kia ra sao, đến khi sung sướng vui mừng khi thấy đối phương bình an trở về, chắc anh không nói em cũng hình dung được.”
Giọng anh rất bình tĩnh, Bạch Ký Minh nắm chặt tay anh, nghe anh kể: “Với những ai đã từng trải qua sinh tử, mọi thứ xung quanh đều không quan trọng nữa. Sau cải cách mở cửa, bố anh đến Thẩm Quyến làm ăn, dần dần cũng có chút tiền. Nhưng ông không muốn ở lại miền Nam, ông về Đường Sơn, công việc kinh doanh cũng bắt đầu phát đạt. Có điều với bố anh, không có gì quan trọng hơn gia đình, kiếm tiền chẳng qua để người thân sống hạnh phúc hơn một chút thôi. Ký Minh, anh không cố vì em bỏ ra gì cả. anh chỉ nghĩ là, nếu tiền kiếm được không thể làm cho người mình yêu vui vẻ đầy đủ hơn thì chúng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng khác nào giấy trắng. Anh không bận tâm hoàn cảnh xuất thân, càng không bao giờ làm mấy cái như công chứng tài sản, anh hoàn toàn không để ý đến chúng”.
“Em cũng không để ý những cái đó.” Bạch Ký Minh khẽ nói. Liêu Duy Tín gượng cười, xoa xoa đầu cậu: “Anh biết”. Chính vì biết, nền mới càng đau lòng.
“Nếu đã không để ý mấy thứ đó, tại sao lại phải tính toán như thế? Tại sao giữa anh và em cứ nhất định phải phân chia rõ ràng như vậy?”
Bạch Ký Minh ấp úng nói: “Vì... em...”. Vì nhất định sẽ có lý do nào đó, khiến chúng ta chia lìa, vì chắc chắn sẽ có một thứ nào đó, chứng minh chúng ta có khoảng cách không thể xóa bỏ.
Cậu không nói, Liêu Duy Tín đã đoán ra từ lâu, anh thở dài: “Ký Minh, không phải không nợ nần gì nhau thì có thể quên đi sạch sẽ, không phải vứt đi mọi thứ thì có thể trở lại ban đầu. Em quá lý trí, nhưng trong cuộc đời này, có một số thứ không phải chỉ dựa vào lý trí để phân chia rạch ròi được. Tình cảm không phải một phép toán đơn giản một cộng một bằng hai, cũng không dễ dàng như tiểu thuyết ba xu, trừ người xấu ra thì toàn người tốt. Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì em đã không phải đau khổ sau khi gặp lại anh”.
Bạch Ký Minh cắn môi, cậu không thể phủ nhận, Liêu Duy Tín nói rất đúng.
“Anh biết áp lực của chúng ta rất lớn, có quá nhiều khó khăn phải đối mặt. Nhưng anh không cần một niềm hạnh phúc tạm thời, cái mà Liêu Duy Tín anh muốn là cả đời này kiếp này. Anh muốn cùng em ra nước ngoài kết hôn, muốn cùng em hiếu thuận với bố mẹ, muốn cùng em nhận nuôi một đứa con... Ký Minh, ai cũng phải đối diện với nhiều vấn đề, không cặp vợ chồng nào ngoại lệ. Nếu ngay từ đầu đã ôm sẵn ý nghĩ nhất định sẽ chia cách, thế thì làm sao mà sống tiếp được?”
Anh đỡ Bạch Ký Minh ngồi dậy, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nhất định sẽ cố gắng để được hạnh phúc bên em, vì thế, hãy thử tin anh một lần này, được không?”.
Bạch Ký Minh hạ đầu thấp xuống, tựa lên bờ vai vững chắc của anh, nói: “Ừm”.
Liêu Duy Tín ôm chặt người yêu vào lòng, cười khẽ.
Trên thế giới này, chắc chẳng có ai hiểu người yêu nhỏ kỳ quái này bằng anh. Bạch Ký Minh luôn nhìn sự việc bằng cặp mắt bi quan, cậu thích vẽ ra đủ mọi khó khăn và kết quả xấu nhất, sau đó làm mình bị vướng trong đó không thoát ra được. Nhưng Liêu Duy Tín thì không, những khó khăn trở ngại đối với anh chỉ là truyện cười để kể sau khi đã đi qua mà thôi.
Làm sao anh có thể cho phép tình yêu của chúng ta trở thành bi kịch được? Anh sẽ mãi yêu em, yêu em, giong như mỗi cặp vợ chồng bình dị nhất, như mỗi cặp vợ chồng hạnh phúc nhất, cùng em già đi.