Không ai biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết…
Sau khi thấy Hoa Lạc Lê lặng lẽ rời đi, để lại tám trăm chín mươi bảy bông hồng xuống chân tường phía cổng sau của biệt thự Hoàng tử, Kim Xảo Tuệ mới xuất hiện.
Kim Xảo Tuệ tháo lớp giấy lụa bọc hoa cũ, thay giấy bọc hoa mới, đặt bó hoa “mới” dựa lên cánh cổng.
Gia nhân của biệt thự Hoàng tử thức dậy từ sáng sớm, nhìn thấy một cô gái trong tay là bó hoa hồng, đứng lặng trước gió, ai ai cũng vô cùng ngạc nhiên.
Toàn học viện truyền tai nhau tin đồn kinh thiên động địa, hóa ra nữ sinh bí mật tặng hoa cho Hàn Tử Hiên từ trước tới nay là Kim Xảo Tuệ. Thật kiên trì và bền bỉ, Kim Xảo Tuệ có chết cũng không từ bỏ, tình yêu sâu sắc của cô ấy nhất định sẽ cảm động tới Thượng đế.
Lúc Kim Xảo Tuệ ôm bó hồng lớn trang hoàng lộng lẫy tặng cho Hàn Tử Hiên, anh nhận lấy và nói cảm ơn, khuôn mặt anh cười lạnh lùng. Cô đắc ý đi xuống, ngang qua cầu thang lại chạm mặt Hàn Tử Ngang.
Anh ta nhìn cô lạnh lùng, còn mỉa mai:
“Cô thật kiên trì, mạnh mẽ như loài hoa hồng này. Tôi muốn thỉnh giáo cô, phải chăm bón cho hoa hồng như thế nào thì chúng mới có thể sinh trưởng mạnh được như thế này.”
“Tôi không có phân bón hoa nhưng tôi có thuốc độc, thuốc độc sẽ giểt chết tình yêu của Hoa Lạc Lê và Hàn Tử Hiên, khiến Hoa Lạc Lê một lòng một dạ đi theo anh.” Kim Xảo Tuệ trơ trẽn nói.
Hàn Tử Ngang bị sốc, cảm thấy choáng váng bởi vì Kim Xảo Tuệ vừa dúi vào tay anh gói thuốc, thầm thì dặn dò: “Đem thuốc trừ sâu này rắc lên hoa hồng, Hoa Lạc Lê sẽ hết cơ hội với Hàn Tử Hiên. Và anh có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô ta. Thứ tôi muốn là Hàn Tử Hiên, chúng ta liên thủ, đôi bên cùng có lợi. Yên tâm, tôi sẽ canh chừng Hàn Tử Hiên cẩn thận.”
Hàn Tử Ngang cắn chặt môi, đôi mắt đen cuộn trào những đợt sóng dữ dội, cơn sóng này cứ điên rồ dâng lên như những con sóng thủy triều trên biến, từ từ áp đảo anh...
Trọn một đêm anh rơi vào trạng thái mất ngủ, có lúc lơ mơ thiếp đi nhưng không hề ngủ sâu. Cả đêm anh nắm chặt gói thuốc trừ sâu trong tay, căng thẳng không thể ngủ nổi. Cứ chìm vào giấc ngủ, anh lại gặp ác mộng.
Anh ngồi trên giường, ánh trăng trắng nhợt từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt xanh xao. Anh tự cảm thấy mình như bị ma quỷ xui khiến đến phát điên, rồi nhảy ra khỏi giường, vùng dậy lao vào màn đêm.
Nửa đêm, vạt hoa hồng đang khép cánh ngủ yên dưới ánh trăng đợi thời khắc bình minh. Dưới ánh trăng, tuyết trên đất, sương trên cánh hoa thuần khiết đến mức người ta phải suýt xoa ca ngợi.
Trong không khí dậy lên hương thơm của hoa hồng ngào ngạt. Cảm giác như trong hương hoa ẩn chứa tình yêu sâu nặng.
Hàn Tử Ngang ngồi giữa những luống hoa, cẩn thận hít hà mùi hương của nó. Anh đưa tay vun đất bị rời ra ở mấy gốc hoa, đắp lại cẩn thận. Bàn tay thon dài của anh chạm nhẹ vào những nụ hoa, ánh mắt lướt theo ngón tay, miệng cười ngây ngất. Một mình dưới trăng...
Anh ngồi im bất động giữa một biển hoa chờ nghe tiếng hoa nở - yên lặng, ồ, âm thanh rất khẽ, hoa nở rồi.
Rồi anh vô tình quay đầu lại, mắt chạm phải gói thuốc trừ sâu. Trời đất quay cuồng giống như anh vừa bị rơi xuống vực thẳm. Anh run run giơ tay, ngón tay từ từ duỗi ra, duỗi ra...
Đôi mắt anh rực cháy ngọn lửa của địa ngục... bông sen đỏ thắm từ từ bung cánh...
Sen đỏ nở vào lúc này, là mệnh lệnh hủy diệt.
…
Hàn Tử Ngang rắc thuốc trừ sâu vào vườn hồng rồi trở về nhà, cả một ngày anh đều lo lắng, dày vò không yên.
Anh nhốt mình trong phòng, tuyệt vọng vẽ tranh, điên cuồng vẽ tranh, không ngừng vẽ từng bức tranh, rất nhiều bức tranh, người trong tranh bất kể là đang trong tư thế động tác nào, trạng thái nào cũng đều chỉ là một mình Hoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê cười, Hoa Lạc Lê khóc, Hoa Lạc Lê cắt lá, tỉa cành, Hoa Lạc Lê chăm cây, bón gốc, Hoa Lạc Lê suy nghĩ, Hoa Lạc Lê ngủ... Hoa Lạc Lê nhảy múa trên những trang giấy vẽ, Hoa Lạc Lê này chồng vào Hoa Lạc Lê kia...
Anh vẽ một bức, trái tim sẽ đau một cơn.
Cứ vẽ, cứ đau. Hoa Lạc Lê mãi mãi là vết thương, là cơn đau trong trái tim anh.
Vẽ cho đến tối anh mới nhận được điện thoại của học viện gọi đến báo - Hoa Lạc Lê đã nhập viện.
Thời khắc đó, anh đột nhiên cảm thấy trái tim ngừng đập.
Hoa Lạc Lê nằm viện một tuần.
Không ai biết ai đã đưa cô vào bệnh viện. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... không ai biết...
Hàn Tử Ngang mất ngủ tròn ba tháng.
Có người nói Hàn Tử Hiên và Kim Xảo Tuệ đi hưởng tuần trăng mật. Có người nói Hàn Tử Hiên ra nước ngoài học. Có người nói Hàn Tử Hiên đi hội thi âm nhạc ở Vience.
Đủ loại tin đồn lan truyền trong học viện.
Hoa Lạc Lê quyết định tiếp tục chờ đợi. Nhưng Hoa Nhược Phàm quyết định đưa con đi sang Australia, Hàn Tử Hiên bội ước đã khiến ông rất thất vọng.
“Hoa Lạc Lê, cùng đi với bố. Bố con mình sang Australia bắt đầu lại từ đầu. Con người sống trên trái đất này, ai cũng đều phải gặp đủ mọi loại người, người thế này, người thế khác. Và có một số người, số phận đã định sẵn là họ không thể ở bên nhau. Có lẽ chúng ta không dễ dàng chấp nhận thực tế này ngay từ đầu. Nhưng rồi thời gian trôi đi, trái tim chúng ta sẽ dần dần bình phục. Hạnh phúc không phải do người khác mang tặng mà là do chính bản thân mình tạo ra.” Hoa Nhược Phàm thử khai sáng cho Hoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê nép mình trong vòng tay bố khóc nức nở, cả một tuần, cho dù cô bệnh nặng như vậy, anh Tử Hiên cũng không hề một lần tới thăm cô. Thậm chí cả một cuộc điện thoại gọi tới hỏi thăm cũng không có. Cô dẹp hết sĩ diện, toàn tâm toàn ý gọi cho anh nhưng máy anh luôn luôn trong trạng thái không mở.
“Không, bố à. Con muốn ở lại đợi cho đến khi anh ấy quay lại, con muốn đích thân hỏi anh ấy. Nếu như anh ấy vẫn từ chối con, con sẽ từ bỏ. Đến lúc đó, con sẽ đi cùng với bố. Bố à, bố biết không, bà ngoại từng nói với con - bất kể cục diện cuối cùng có như thế nào, nhất định phải kiên trì, chỉ cần kiên trì đến cùng, tuyệt vọng sẽ biến thành hy vọng.”
…
Ba tháng sau, Kim Xảo Tuệ mang đến tin tức của Hàn Tử Hiên - cô ta chính thức thừa nhận mình là bạn gái của Hàn Tử Hiên.
Trong học viện, Hoa Lạc Lê và Kim Xảo Tuệ chạm mặt nhau ở hành lang.
Hoa Lạc Lê bước lên trước hỏi thăm: “Kim Xảo Tuệ, cô có biết khi nào anh Tử Hiên quay lại đây không? Mấy tháng nay rốt cuộc là anh ấy ở đâu?”
Kim Xảo Tuệ cười mia mai: “Cô thật là mặt dày vô liêm sỉ mới đi hỏi thăm tình hình bạn trai của người khác. Những lời cô vừa hỏi đối với tôi mà nói là vô cùng bất kính. Tốt nhất là cô hãy để câu hỏi đi qua não cô trước khi đi ra khỏi miệng.”
“Tôi chỉ muốn biết anh Tử Hiên hiện giờ có tốt không, ngoài ra không có ý gì khác.”
“Đủ rồi, tại sao tôi phải đi nói cho cô biết.”
“Thực ra, cô cũng không hề biết anh ấy ở đâu, như thế nào mấy tháng nay đúng không? Cho nên căn bản không thể trả lời tôi.”
Có vẻ câu nói này của Hoa Lạc Lê đã nói trúng tim đen của Kim Xảo Tuệ, cô ta tức giận nghiến răng kèn kẹt.
“Tôi ghét cô, không muốn nhìn thấy bản mặt cô, cho nên mới không muốn nói cho cô tình hình của Hàn Tử Hiên. Cô nghĩ thế nào mà cho rằng mình xứng đáng yêu Hàn Tử Hiên? Chưa cần nhìn vào gương, cô hãy nhìn xung quanh đi, cô có những gì? Dáng vóc thì bình thường. Cần lễ không có lễ, cần tài không có tài, cần gia cảnh không có gia cảnh. Lại còn gọi Hàn Tử Hiên là “anh Tử Hiên” hết sức thân tình nữa chứ. Thật là không biết ngượng. Thật là khiến người khác cảm thấy buồn nôn.” Kim Xảo Tuệ đưa tay chỉ thẳng vào mặt Hoa Lạc Lê nói những lời khinh miệt, không thương tiếc.
“Ồ, không phải là từ trước đến nay cô chưa khi nào được gọi anh ấy là “anh Tử Hiên”, cho nên ghen tị à? Hay là anh Tử Hiên không đồng ý cho bất kỳ cô gái nào khác gọi anh ấy như vậy. Tôi thích gọi anh ấy là anh Tử Hiên, đây là quyền tự do của tôi... Nếu cô thích thì cô cũng cứ gọi anh ấy như vậy đi nếu anh ấy chấp nhận…” Hoa Lạc Lê cắn chặt môi.
“Cô được lắm.” Kim Xảo Tuệ đã hoàn toàn bị Hoa Lạc Lê chọc cho tức điên. Tiểu nha đầu này, tại sao mỗi câu cô ta nói đều như lưỡi dao đâm vào trái tim cô. Trông bên ngoài cô ta có vẻ nhỏ bé yếu ớt, không ngờ bên trong lại mạnh mẽ như vậy. Mỗi lần nói chuyện, cô ta đều chiếm thế thượng phong. Cứ như thể cô ta đột nhiên biến thành thông minh nhờ phép thuật vậy. Cũng có thể nhờ cô ta ở bên cạnh Hàn Tử Hiên lâu như vậy cho nên cũng được thông minh lây anh ấy.
Đúng thế, Hàn Tử Hiên căn bản không cho người khác gọi anh là “anh Tử Hiên”, chỉ có một mình Hoa Lạc Lê được gọi như vậy, cứ như cách gọi này là độc quyền của Hoa Lạc Lê.
Kim Xảo Tuệ tức điên, chưa có một nữ sinh nào dám dùng ngữ khí xấc xược như vậy để nói chuyện với cô. Cho nên Kim Xảo Tuệ như con hổ cái hung dữ lao lên, giơ tay, dùng hết lực, thẳng tay giáng xuống mặt Hoa Lạc Lê - “Bốp!”
Một cái tát như trời giáng vào giữa mặt Hoa Lạc Lê, máu tươi từ miệng Hoa Lạc Lê từ từ chảy ra.
Hoa Lạc Lê lạnh lùng nhìn Kim Xảo Tuệ, tay giơ lên, “Bốp, bốp” - hai tiếng vang lên, mỗi bên má Kim Xảo Tuệ nhận một cái tát của Hoa Lạc Lê, dấu tay in hằn trên má.
“Còn quên chưa nói với cô. Tôi xuất thân bình dân, dáng vóc bình thường, nhưng xương và máu thì không thua kém người khác. Người khác đánh tôi một, tôi sẽ đánh trả lại hai. Nếu cô muốn đánh nhau, được thôi, tìm chỗ nào đó, chúng ta thử sức. Nhưng xin lỗi, tôi vốn cực ghét dùng vũ lực giải quyết với phụ nữ, cho nên hoa khôi quý tộc như cô xin làm gương trước, tự mình tu dưỡng rèn luyện đi rồi hãy đến tìm tôi lý luận.”
Hoa Lạc Lê lạnh lùng nói, Kim Xảo Tuệ mặt đỏ bừng, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Mùa xuân đã qua, mùa hạ đến rồi, cơn mưa đầu mùa hạ đã rơi, hoa tử vi bắt đầu vươn mình đón gió...
Mưa tháng năm không hề báo trước, mưa rơi không có biên giới. Hai người đứng trong màn mưa, mặt đối mặt.
Một chiếc Rolls - Royce màu xanh chạy qua, dừng lại, Hàn Tử Hiên bước xuống xe, Kim Xảo Tuệ theo sau, anh lặng lẽ, lặng lẽ đi bên Kim Xảo Tuệ, một câu cũng không nói, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho Hoa Lạc Lê.
Rồi chiếc xe lại biến mất trong màn mưa, Hoa Lạc Lê cuốỉ cùng mất hết sức lực, ánh mắt trống rỗng, cả người mềm nhũn đổ nhào xuống vũng bùn.
Hàn Tử Ngang chạy đến vừa kéo cô dậy vừa lớn tiếng mắng: “Đủ rồi, nghe thấy không? Em đừng tự hành hạ mình như vậy nữa. Còn như vậy nữa, em sẽ phát điên đấy!”.
Hoa Lạc Lê chỉ khóc, khóc đến kiệt sức. Cô đứng lên lao đến cổng học viện. Hàn Tử Ngang chạy đuổi theo. Mưa càng rơi càng to, không có biên giới cũng không có hi vọng.
Hàn Tử Ngang nấp trong con hẻm nhỏ giữa hai cửa hàng, mưa táp vào mặt khiến anh cảm thấy lạnh buốt, nước mưa chảy trên mặt, đau như dao cắt.
Mưa chảy xuống cổ, xuống ngực anh, cơn lạnh cuộn lên từng hồi khiến anh không thở được cũng không suy nghĩ được. Chỉ là cảm thấy lạnh, lạnh đến nỗi trái tim trở nên tê liệt.
Mưa càng lúc càng to, sấm nổi lên đùng đùng, sét rạch ngang bầu trời, mưa lớn đổ xuống làm vỡ cả một chậu cây.
Hoa Lạc Lê đẩy Hàn Tử Ngang ra, vừa khóc vừa la hét: “Anh đi đi, tôi không cần anh lo cho tôi... Anh đi đi! Nếu không tôi sẽ ghét anh, sẽ hận anh... Đi đi...”
Cô ngồi bệt xuống đất, váy bám đầy bùn, dây buộc tóc hình con bướm bị tuột mất một bên, một bên tóc xổ tung, che mất nửa khuôn mặt cô.
Toàn thân cô ướt đẫm.
“Không được! Lạc Lê, em mau đứng dậy. Em phải vui lên. Hàn Tử Hiên có gì tốt? Anh không muốn nhìn thấy em tự hành hạ bản thân như thế này nữa. Quên cậu ta đi có được không? Cậu ta là động vật máu lạnh, cậu ta không xứng đáng nhận được tình yêu của em. Quên cậu ta đi. Hãy chấp nhận anh. Lạc Lê, anh thực sự thích em, thực sự. Anh có chỗ nào không bằng cậu ta? Anh yêu em nhiều hơn cậu ta, em có biết không?”
Hàn Tử Ngang vội vã chạy lại đỡ cô lên: “Cho anh một cơ hội, Lạc Lê, quên cậu ta đi, hãy ở bên anh. Anh sẽ chăm sóc tốt cho em. Anh tốt hơn Hàn Tử Hiên ngàn vạn lần, tại sao em không nhận ra? Tại sao?”
Hàn Tử Ngang đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, anh từ từ ngồi dựa vào tường, nước mưa chảy tràn trên mặt nhưng một giọt nước mắt anh cũng không khóc ra được. Anh cũng không có tư cách để nhận được tình yêu của Hoa Lạc Lê. Tình yêu này làm anh suy tính hơn thiệt, làm anh không có cách nào đến gần nó được.