Nước mắt pha lê rơi xuống vĩ cầm, đậu trên dây đàn, sáng đến lạnh người.
Giai điệu âm nhạc rõ ràng là vui vẻ nhưng lần này nó còn cho thấy một vết thương trong tim.
Một tuần sau, Hoa Nhược Phàm lại tới trường tìm Hoa Lạc Lê, tất nhiên ông không quên tiện thể tìm hiểu thêm một chút thông tin về gia cảnh của Hàn Tử Hiên.
Ông tìm đến lớp học của Hoa Lạc Lê, thấy một nam sinh cao lớn đứng bên ngoài lớp học, nam sinh của học viện Uy Liêm Cổ Bảo này tại sao ai cũng đẹp trai như thế, mới nhìn từ phía sau đã thấy đẹp trai rồi.
Hoa Nhược Phàm không thể không thốt lên tán thưởng. Ông cho là ông thực sự tốt số mới có thể gặp được anh chàng đẹp trai nhất học viện này.
“Cháu à, chào cháu, bác là bố của Hoa Lạc Lê, cháu có biết Lạc Lê nhà bác học ở đâu không? Bác tìm nó có chút chuyện.” Hoa Nhược Phàm khều vai anh hỏi thăm.
Hàn Tử Ngang nghe ông nói đến mấy chữ “bố của Hoa Lạc Lê” là tâm trí anh biến đâu mất, trong đầu chỉ còn lại một từ “bố”.
Anh cố kìm cảm giác khó chịu nơi trái tim, quay lại, cười thật tươi, nói lớn: “À, hóa ra là bố, bố đến đây. Chào bố, con là Hàn Tử Ngang, học cùng lớp, ngồi cùng bàn với Hoa Lạc Lê”. Vừa chào hỏi anh vừa nhiệt tình ôm lấy Hoa Nhược Phàm.
Nhìn thấy khuôn mặt Hàn Tử Ngang, miệng ông bất giác giật giật, ông ngẩn người hổi lâu - Trời ạ, sao cậu nam sinh này giống Hàn Tử Hiên như tạc vậy? Thực sự có người giống nhau như vậy ư?
Hàn Tử Ngang hào hứng chạy về phía cửa sổ gọi to: “Hoa Lạc Lê, em mau ra đây, bố đến thăm chúng ta, hôm nay bố đến thăm chúng ta.”
Hoa Nhược Phàm hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hàn Tử Ngang, trán toát mồ hôi - anh chàng này, mình chỉ là bố của Hoa Lạc Lê thôi, không phải bố cậu ta, cậu ta gọi như thế là có ý gì, hai đứa này cuối cùng là quan hệ như thế nào?
Hoa Lạc Lê đang làm bài tập trong lớp, nghe thấy Hàn Tử Ngang gọi vậy, vội vàng chạy ra ngoài: “Bố, làm thế nào bố lại đến đây?”
“Đương nhiên là đến thăm chúng ta rồi, đúng không bố?” Hàn Tử Ngang nhanh nhảu trả lời thay cho Hoa Nhược Phàm.
Nghe anh gọi tiếng bố, Hoa Nhược Phàm đã cảm thấy không đúng - Trời ạ, con gái tôi còn chưa kết hôn, đợi sau khi cậu cưới nó, cậu gọi tôi là bố cũng chưa muộn đâu. Nhưng không đúng, kết hôn với con gái tôi là Hàn Tử Hiên, tiểu tử thối, cậu ở đâu chui ra thế?
“Tiểu Lê, cậu này là ai?” Hoa Nhược Phàm quyết định phải hỏi cho rõ.
“Anh ấy là Hàn Tử Ngang, anh em song sinh với Hàn Tử Hiên.” Hoa Lạc Lê miễn cưỡng giới thiệu, cô thấy Hàn Tử Ngang cứ một câu “bố”, hai câu “bố” mà toát mồ hôi.
Đám nữ sinh trước mặt nhốn nháo rối loạn bởi tin Hàn Tử Hiên đã quay về sau khi kết thúc cuộc thi âm nhạc. Đám nữ sinh điên cuồng hét vang tên Hàn Tử Hiên, bởi vì anh vừa giành cúp vô địch, chuẩn bị sẽ đi thi cấp quốc tế tại Vience vào năm sau.
Hàn Tử Hiên quay về à? Hoa Lạc Lê nhìn dòng người điên cuồng, cũng có chút kích động.
Trong hành lang phía xa, giữa đám người xô đẩy chen lên đã nhìn thấy một bóng áo vàng. Hàn Tử Hiên thậm chí còn không kịp thay trang phục biểu diễn, vội vã quay về trường.
Bên cạnh anh là Kim Xảo Tuệ đang mỉm cười hạnh phúc, một tay cô nắm tay anh, một tay giơ cao chiếc cúp giải thưởng.
Hàn Tử Hiên như sao Kim sáng chói, hào quang trên người anh tỏa ra làm lóa mắt đám người vây quanh. Anh nhìn thấy Hoa Lạc Lê, đôi môi đẹp tựa hoa anh đào vui vẻ cong lên thành hình vòng cung duyên dáng.
Hàn Tử Ngang lạnh lùng nhìn anh.
Hoa Nhược Phàm bị đám nữ sinh cuồng nhiệt xô đẩy, đứng không vững. Thật là, con gái mà hâm mộ đến thế này thì thật hơi quá.
Kim Xảo Tuệ nhìn thấy Hoa Lạc Lê ngọt ngào cười với Hàn Tử Hiên, trong lòng tràn đầy cảm giác tức giận và ghen tỵ. Cô ta nhanh chóng nắm lấy cơ hội chọc giận Hoa Lạc Lê, chủ động bám vào vai Hàn Tử Hiên, hôn nhẹ lên má anh một cái.
Trên làn da trắng như tuyết của Hàn Tử Hiên rõ ràng in dấu son môi đỏ rực của Kim Xảo Tuệ, Hoa Lạc Lê chỉ biết trợn mắt đứng nhìn.
Hành động này khiến đám nữ sinh hâm mộ choáng váng la hét vang trời.
“A, Kim Xảo Tuệ vừa hôn hotboy của trường chúng ta.”
“Thật tuyệt vời. Hai người là một cặp hoàn hảo.”
“Đúng thế đúng thế, từ cổ tới kim trai anh hùng sánh với gái thuyền quyên, thật là một đôi trời sinh.”
Có người còn huýt gió góp vui vào không khí náo nhiệt. Hoa Lạc Lê chỉ biết cắn chặt môi.
Hàn Tử Hiên đẩy Kim Xảo Tuệ ra, đôi mắt rất lạnh, giống như một lưỡi dao sắc lạnh. Cô ta giật mình lùi lại, kinh hãi nhìn sang anh.
Hoa Nhược Phàm theo dõi sự việc từ đầu tới cuối, lại nhìn sang Hoa Lạc Lê, cảm thấy chuyện tình yêu này của con gái mình không hề đơn giản và dễ dàng.
“Bố, mời bố đến nhà con làm khách. Hoa Lạc Lê nấu chè khoai rất ngon. Con thích nhất là được ăn cơm Hoa Lạc Lê nấu. Lần này muốn mời bố đến nhà con làm khách. Bố biết không, Hoa Lạc Lê là bạn gái của con. Sang năm con muốn cầu hôn cô ấy, muốn đính hôn với cô ấy, bố, bố đồng ý tác thành cho con, bố nhé!...” Tiếng Hàn Tử Ngang vang lên như tiếng sấm nổ giữa không trung.
Đám nữ sinh đã một lần tuyệt vọng vì mất đi bạch mã hoàng tử Hàn Tử Hiên, giờ thì ngay cả hắc mã hoàng tử Hàn Tử Ngang cũng thành “hoa đã có chủ” rồi, người lớn cũng được mời đến, lại còn gọi là “bố” hết sức tự nhiên như vậy, thực sự là hết cơ hội rồi.
Hàn Tử Hiên nghe vậy, mặt trắng bệch. Hoa Lạc Lê mặt cũng nghệt ra, không biết phải phản ứng thế nào. Trời ơi! Sao tất cả chuyện này diễn ra nhanh như vậy?
Hoa Nhược Phàm hoa cả mắt, miệng bất giác kêu lên - Trời ơi! ở đâu ra hai anh chàng đẹp trai như thế này.
“Ồ, tốt!”
“Hàn Tử Ngang, anh không được phép gọi bố tôi là bố, ông là bố tôi chứ không phải bố anh.” Hoa Lạc Lê lớn tiếng chấn chỉnh lại Hàn Tử Ngang, cô không muốn Hàn Tử Hiên hiểu lầm.
“Tiểu Lê, em cằn nhằn cái gì chứ. Bố còn chưa có ý kiến thì em ý kiến cái gì. Có phải anh gọi em là bà xã đâu mà em được quyền tức giận.” Hàn Tử Ngang ngang ngược cười nói, không thèm đếm xỉa đến hai bộ mặt đang biến đổi của hai người bên canh sau câu nói của anh - mặt Hàn Tử Hiên trắng bệch, mặt Hoa Lạc Lê đỏ ửng.
…
Buổi trưa.
Hoa Lạc Lê tới tìm ông chủ cửa hàng hoa hỏi thêm về kinh nghiệm trồng và chăm sóc hoa hồng. Thật trùng hợp, ông chủ đây lại là chồng của dì Hàn Tử Hiên. Dì rất nhiệt tình tiếp đón Hoa Lạc Lê.
Buông trong cửa hàng, Hàn Tử Hiên đích thân mang số tài liệu mà anh tìm được đến nhờ dì chuyển cho Hoa Lạc Lê.
Hàn Tử Ngang cũng đến đây, quanh quẩn bên Hoa Lạc Lê, muốn mời cô tôi nay tới làm khách tại biệt thự Hoàng tử.
Kim Xảo Tuệ đi trên đường phía cổng sau cửa hàng hoa, vô tình nghe được câu chuyện Hàn Tử Hiên nói với dì anh.
Qua đoạn đối thoại ấy, cô cảm thấy Hàn Tử Hiên nhất định sẽ không rời xa Hoa Lạc Lê, cho nên cô quyết định phải tiêu diệt Hoa Lạc Lê.
…
Trong biệt thự Hoàng tử.
Phòng khách hoa lệ, đèn chùm pha lê sáng rực, từng dãy bàn ăn phủ khăn trắng sang trọng bày biện những bộ đồ ăn tinh xảo.
Trên bàn ăn, Hàn Nặc và phu nhân ngồi đầu bàn, vị trí chủ nhà, Hàn Tử Hiên và Hàn Tử Ngang ngồi đối diện nhau, Hoa Nhược Phàm ngồi bên cạnh Hàn Tử Ngang, Hoa Lạc Lê ngồi bên cạnh Hàn Tử Hiên.
Bầu không khí khá trang nghiêm và buồn tẻ.
Hàn Tử Ngang cả buổi tối luôn mồm một câu “bố”, hai câu “bố” xưng hô với Hoa Nhược Phàm, lại còn không ngừng cười nói chăm sóc chu đáo cho ông.
Trông anh ta cực kỳ vui vẻ, ăn liền bảy bát chè khoai, còn đòi Hoa Lạc Lê lấy thêm cho một bát cơm.
Hàn Nặc vui vẻ nói: “Tiểu Lê, cháu phải thường xuyên tới đây chơi, Hàn Tử Ngang rất thích đồ ăn cháu nấu.”
“À, vâng ạ!” Hoa Lạc Lê gật đầu bất lực.
“Bố, mẹ, sau này con không ăn cơm của ai nấu hết, chỉ ăn cơm Hoa Lạc Lê nấu thôi, cơm của Hoa Lạc Lê nấu con ăn cả đời không chán.”
Trên bàn ăn tối đó, Hàn Tử Ngang là người nói nhiều nhất. Anh nói với Hàn Nặc giọng chắc nịch:
“Bố, sang năm con muốn cùng Hoa Lạc Lê...”, mấy chữ đính hôn còn chưa nói hết.
Hàn Tử Hiên ở phía đối diện, cả tối trầm mặc không nói, cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, anh đứng dậy cầm tay Hoa Lạc Lê tuyên bố: “Bố, con muốn lấy Hoa Lạc Lê, bố Hoa Lạc Lê cũng đồng ý rồi.”
Không gian đông đặc lại, xung quanh không một tiếng động, nhất thời không ai có phản ứng gì, Hàn Nặc và phu nhân mặt trắng bệch.
Hoa Nhược Phàm than thầm trong bụng - hai vị thiếu gia đều rất tốt, nhưng chỉ có thể chọn một vị, chọn ai thì phải xem ý kiến của Tiểu Lê.
Hàn Tử Ngang cũng lập tức đứng dậy, ánh mắt dữ dội như có lửa, biểu hiện giống như sắp khai hỏa chiến tranh, anh cười lạnh lùng, nhấn từng từ, từng chữ rõ ràng: “Em trai, em uống quá nhiều rượu rồi. Không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa rồi nên mới không phân biệt phải trái như thế. Ở học viện này, có ai không biết Hoa Lạc Lê là bạn cùng bàn đồng thời cũng là bạn gái anh. Sao em nhân lúc say rượu mà đòi giành bạn gái của anh. Hoa Lạc Lê từ đầu đến cuối đều là bạn gái anh. Bây giờ thân phận của cô ấy là chị dâu em.”
Thế giới hỗn loạn, tất cả đều hỗn loạn.
“Không, anh trai. Anh sai rồi. Hoa Lạc Lê từ nhỏ đã có duyên phận là cô dâu của em. Lúc cô ấy mới tới học viện, chúng ta đã đều rõ rồi. Nếu như anh cứ ngang bướng không thừa nhận như vậy, em chỉ có thể nhắc lại lần cuối cùng - Hoa Lạc Lê là cô dâu của em.” Hàn Tử Hiên cũng nghiêm trang nói.
“Đủ rồi. Cả hai đứa ngồi xuống cho bố.” Hàn Nặc tức giận lên tiếng, sau đó ông quay sang phía Hoa Nhược Phàm lịch sự hỏi: “Anh Hoa, anh đã nghe cả rồi, xin anh cho biết ý kiến.”
Hoa Nhược Phàm yên lặng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện tình cảm, người lớn chúng ta đứng ngoài thôi, không nên quản, để mặc bọn trẻ lựa chọn lấy. Chỉ cần là Tiểu Lê chọn, tôi sẽ vui vẻ chấp nhận.”
Mọi người cùng nhìn vào Hoa Lạc Lê chờ đợi.
Dưới ánh đèn chùm, mặt Hoa Lạc Lê lấm tấm mồ hôi, cô căng thẳng đến phát run. Cô muốn nói người cô thích là Hàn Tử Hiên nhưng khi cô đối diện với đôi mắt trong trẻo như trẻ thơ của Hàn Tử Ngang, đôi mắt buồn bã thể hiện rõ sự tuyệt vọng thì cô lại không thể nói ra điều cô định nói.
Hàn Tử Ngang mười tuổi trong bức tranh anh vẽ - ngồi một mình trên bãi cát hoang vu cằn cỗi, tay ôm búp bê SD, nước mắt cô đơn chảy từ mắt anh thâm vào hoang mạc cằn cỗi... ánh mắt lạnh lẽo, không một đốm tươi vui.
“Tôi nghĩ tốt nhất là để bọn trẻ tự quyết định, đây là chuyện của thanh niên.” Hoa Nhược Phàm kéo tay Hoa Lạc Lê đứng lên nói tiếp: “Rất cảm ơn gia đình đã tiếp đón hai cha con tôi nhiệt tình. Bây giờ trời cũng tối rồi, hai cha con tôi xin phép được cáo biệt.”
“Bố, trời tối như thế này rồi, hay là để con lái xe đưa hai người về.” Hàn Tử Ngang chờ sẵn ngoài cửa.
“Bố à, trời tối như thế này, hai người đừng nên về, nghỉ lại ở đây đi ạ.” Hàn Tử Hiên nắm chặt tay Hoa Lạc Lê, điệu bộ như không muốn rời xa.
“Cảm ơn ý tốt của hai cậu nhưng chúng tôi phải về. Hai cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lê, nếu cần thiết tôi sẽ đưa Tiểu Lê sang Australia.” Hoa Nhược Phàm nắm tay Hoa Lạc Lê, lịch sự cáo biệt.
Trong lúc này, ông thực sự muốn kiểm tra biểu hiện của hai vị thiếu gia này. Hàn Tử Hiên và Hàn Tử Ngang cùng tái mặt, kiên định, sắc lạnh - ý của Hoa Nhược Phàm rất rõ ràng, nếu hai người vì yêu mà làm tổn thương đến con gái yêu của ông, ông sẽ không ngần ngại mang Hoa Lạc Lê đi xa.
Sau khi bố con Hoa Lạc Lê ra về, phòng khách trở lại yên tĩnh.
Hàn Tử Ngang đấm ngực thùm thụp, mặt tím tái, anh cười rất độc ác, giọng điệu như trẻ con ăn vạ: “Em trai, nếu như em còn giành Hoa Lạc Lê với anh, anh sẽ lên cơn đau tim mà chết. Bố, mẹ, không có Hoa Lạc Lê con sẽ lập tức chết trước mặt hai người... Từ giờ về sau gia tộc nhà ta sẽ tuyệt tự, mọi người sẽ không phải chịu những lời nguyền này nữa. Thảm kịch này sẽ kết thúc ở đây. Con nói đúng không bố mẹ, anh không nói sai chứ em trai? Tốt nhất là mọi người đừng làm con đau lòng và làm con kích động, nếu không hậu quả như thế nào mọi người đều đã biết...”
Hàn Tử Ngang bệnh tim tái phát, đột ngột ngất lịm đi. Phòng khách hỗn loạn, tiếng xe cứu thương lao nhanh trên đường vào thành phố.
Noel, trên đường phố, người người hân hoan. Mọi người xung quanh đều vui vẻ chào đón ngày lễ, đâu đâu cũng treo đầy bóng bay đủ hình đủ màu, nhiều nhất là những hình nộm ông già noel, xe tuần lộc, tất, hộp quà...
Hàn Tử Hiên gọi điện cho Hoa Lạc Lê, hẹn cô đến công viên, anh có chuyện cần nói cùng cô.
Vào ngày mười hai tháng mười hai, sinh nhật Hoa Lạc Lê, Hàn Tử Hiên lại bận tham gia hội thi âm nhạc, không có điều kiện để về dự sinh nhật cô nên hai người đã thông nhất chọn ngày lễ Noel để tổ chức sinh nhật cho cô.
Hoa Lạc Lê háo hức chờ đợi Hàn Tử Hiên xuất hiện. Cô suy nghĩ một đêm, quyết định sẽ nói với Hàn Từ Hiên chủ ý của cô - cô sẽ mãi mãi ở bên anh, là cái đuôi nhỏ của anh, mãi mãi yêu anh, không bao giờ thay đổi.
Lúc sáng sớm cô còn phải cắt bảy trăm chín mươi tám bông hồng tặng anh, tặng xong liền vội vàng chạy ra công viên, tìm một chiếc ghế đá trống ngồi chờ anh tới.
Chín rưỡi sáng, công viên đông nghịt người, ai cũng có quà trên tay, miệng cười vui vẻ.
Mười hai giờ trưa, một đám trẻ con đáng yêu bước vào công viên, trong tay chúng đều cầm những quả bóng bay tuyệt đẹp.
Hoa Lạc Lê cũng có một quả bóng bay trong tay, cô giữ nó đến ba giờ chiều thì quyết định thả cho nó bay lên, không bắt nó chờ đợi cùng cô nữa, để nó được tự do bay lượn.
Tám giờ tối, bầu trời trong công viên rực rỡ pháo hoa, pháo hoa nở ra đầy màu sắc.
Bầu trời đêm làm nền cho các loại pháo hoa khoe sắc, pháo hoa chùm, pháo hoa tía tranh nhau tỏa sáng.
Hoa Lạc Lê ngồi trong gió lạnh, những bông tuyết cũng sáng lên dưới ánh pháo hoa, bay đầy trời, rơi đầy trên váy cô.
Pháo hoa chùm, mỗi vòng một màu, nâu đỏ như mã não, xanh như ngọc lục bảo, trắng như ngọc trai, đẹp nhất là màu ngọc lục bảo. Lúc cao trào, cả thành phố rực sáng như ban ngày bởi ánh pháo hoa. Chỉ thấy trên trời dưới đất pháo hoa như ong bay bướm lượn, lộng lẫy vô cùng.
Mười hai giờ đêm.
Đám đông dần dần tản đi, họ đều về nhà...
Pháo hoa trên bầu trời cũng ít dần đi, thưa thớt dần... rồi tắt hẳn...
Những tòa nhà được thắp sáng trở lại.
Nước mắt lạnh giá lăn trên khuôn mặt Hoa Lạc Lê, rơi xuống đất, giống như những bông hoa tuyết sáng lên trong trời đêm rồi yên lặng rơi xuống, buồn bã.
Cô đơn, cô đơn và buồn bã - tuyệt nhiên là dáng vẻ này. Hoa tuyết từng bông từng bông rơi xuống, phủ kín niềm hi vọng.
Đêm rồi, trời chỉ còn có tuyết, xung quanh cuối cùng trở nên yên ắng như thế giới chết.
Hoa Lạc Lê đổ gục trên ghế đá - Hàn Tử Hiên quyết định rời xa cô sao? Anh ấy không đến... không đến...
Cô chỉ là một người tuyết, khi mặt trời lên, cô sẽ tan chảy thành nước, tan chảy thành nước...
Cô còn chưa nói cho anh biết kết quả luyện đàn của mình, cô đã rất chăm chỉ, chăm chỉ luyện tập - anh còn nợ cô, nhiều hơn một cái ôm, nhiều hơn một nụ hôn... nhiều hơn...
Một giờ đêm, Hoa Nhược Phàm nhận được điện thoại của Hàn Tử Hiên gọi từ bệnh viện. Cuối cùng cũng tìm thấy Hoa Lạc Lê hôn mê trong công viên. Giọng Hàn Tử Hiên trong điện thoại rất yếu, dường như đã xảy ra chuyện gì.
…
Hoa Lạc Lê nằm trong bệnh viện đúng ba ngày. Lúc cô ra viện, Hàn Tử Ngang cũng ra viện.
Sau đó ba tuần liền, Hàn Tử Hiên biến mất như thể đã bốc hơi, không hề có tin tức.
Hàn Tử Ngang nói: “Hoa Lạc Lê, em biết không? Trong bệnh viện, chỉ có búp bê SD bên cạnh anh, con búp bê đó tên là Hoa Lạc Lê, cho nên sau này em sẽ là cô dâu búp bê SD của anh, đúng không? Hoa Lạc Lê, anh rất thích em, anh sẽ không bao giờ rời xa em...”
Hoa Lạc Lê ngồi yên trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, theo dõi những đám mây trên bầu trời bị gió cuốn đi, trôi lang thang vô định, không có đích đến. Nó thực sự làm cô muốn khóc.
Tuy nhiên cô không thể cùng Hàn Tử Ngang nói ra những suy nghĩ trong lòng. Hàn Tử Ngang ngọt ngào như đường, rất thành ý, nhưng trái tim Hoa Lạc Lê như bị bóp nát, nước mắt dâng đầy nhưng không rơi xuống.
Ba tuần qua, khắp nơi rộ lên tin đồn Hàn Tử Hiên hẹn hò với Kim Xảo Tuệ.
Hình của Hàn Tử Hiên và Kim Xảo Tuệ chụp cùng nhau đều được đăng tải đầy đủ bảng tin và tạp chí của học viện. Trên trang mạng của trường cũng toàn là tin tức hẹn hò của Hàn Tử Hiên và Kim Xảo Tuệ.
Hàn Tử Hiên mất tích ba tuần, Kim Xảo Tuệ cũng biến mất ba tuần. Mọi người nói họ đang cùng nhau đi du lịch, đi nghỉ tuần trăng mật.
Trong ba tuần ấy, Hoa Lạc Lê buồn đến nỗi không nói một lời. Hàn Tử Hiên rời đi không một lời giải thích, không một cuộc điện thoại.