Hoa Lạc Lê, nếu như em không chấp nhận anh, anh sẽ ví em như loài hoa hồng này.
Chỉ cần em thích anh, chỉ cần em chấp nhận anh.
Anh nhất định sẽ yêu em hơn Hàn Tử Hiên yêu em.
Sau giờ học, trong phòng hòa nhạc.
Hàn Tử Hiên tặng cho Hoa Lạc Lê một cây vĩ cầm màu cam. Thân đàn xinh xắn tinh xảo, ngay cả những dây đàn cũng được sơn màu cam, sáng loáng giống như một ánh chớp đáng yêu.
“Hoa Lạc Lê, từ bây giờ anh sẽ nghiêm khắc chỉ dạy em. Em có sợ không?” Hàn Tử Hiên chớp chớp mắt nhìn cô hỏi.
“Em không sợ.”
“Có thật không?”
“Vâng. Thầy nghiêm mới có trò giỏi.”
“Lạc Lê, em là học trò đầu tiên của tôi, là trưởng bối đệ tử, cho nên phải học hành cẩn thận, không được để tôi thất vọng.” Hàn Tử Hiên nghiêm trang.
“Vâng, thưa thầy.” Hoa Lạc Lê cũng nghiêm trang.
“Bây giờ, chúng ta bắt đầu bài học. Bài đầu tiên là luyện tư thế đây là kĩ năng cơ bản cần tập luyện nhiều mới có thể nhuần nhuyễn. Vĩ cầm là nhạc cụ dùng để tấu lên những giai điệu. Vì vậy, làm thế nào để vĩ cầm có thể tấu lên những giai điệu âm nhạc phong phú, xúc động lòng người là vấn đề quan trọng nhất của người biểu diễn. Sách dạy kĩ thuật chơi vĩ cầm chỉ rõ: nhất định phải luyện tập thật tốt những kĩ năng cơ bản.” Hàn Tử Hiên điều chỉnh tư thế giữ đàn của cô.
“Vậy những kĩ năng cơ bản phải học gồm những gì ạ?” Hoa Lạc Lê chăm chú lắng nghe, ha, có một thầy giáo trẻ đẹp trai trực tiếp giảng dạy, không những tai có thể được nghe những giai điệu âm nhạc tuyệt mĩ mà mắt còn có thể được nhìn thấy những thứ tuyệt mĩ nữa.
“Đương nhiên là còn có cả kĩ thuật rung dây nữa.” Hàn Tử Hiên cầm cây vĩ cầm gia truyền của mình lên vừa làm mẫu vừa giải thích: “Rất nhiều những nghệ sĩ vĩ cầm bậc thầy có thể dùng cây vĩ cầm tấu lên những thanh âm thiên biến vạn hóa, đều là nhờ ở kĩ thuật rung dây này đây. Nếu biết kết hợp tốt ba yếu tố: tốc độ rung, áp lực rung và điểm rung thì sẽ có thể tạo ra được một hợp âm say đắm lòng người.”
“Vậy làm thế nào để kéo đúng dây, bốn dây này...”
“Cung của Vĩ cầm có nhiều loại, trong đó có bốn loại cung chính nhất định em phải nắm được. Đó là cung phân, cung hợp, cung ngừng và cung chuyển.”
“Ồ!”
Cây vĩ cầm trên tay Hàn Tử Hiên tạo nên một phối cảnh thật đẹp, hài hòa đến hoàn hảo. Hàn Từ Hiên nhẹ nhàng giải thích tiếp:
“Có thể nói nôm na như sau: cung phân dùng để chỉ cung chơi một âm thanh; cung hợp là cung có thể chơi được nhiều âm thanh; “cung ngừng” có thể định nghĩa là đoạn nghi giữa các âm; cuối cùng cung chuyển là cách dùng ngón tay chuyển dây. Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập cung phân... quan sát động tác của anh thật kĩ, sau đó tập lại... Anh sẽ dạy cho em kĩ thuật bấm ngón tay một cách đúng đắn và hiệu quả ngay từ đầu. Như vậy, em không phải đi đường vòng mà là đã đi đường tắt so với những người khác. Tục ngữ có câu: Thầy nào trò ấy, nên trong việc học, chọn giáo viên là rất quan trọng. Lạc Lê, em rất tốt số đấy.”
Hàn Tử Hiên nói xong còn làm bộ mặt ra vẻ: “Em thật là người ra ngõ đã gặp quý nhân, vớ được của hời rồi, còn không mau kiếm gì hối lộ cho anh.”
Hoa Lạc Lê vui vẻ cười ha ha: “Chẳng phải lần trước em đã làm bánh Tiramisu cho anh Tử Hiên ăn rồi hay sao?”
“À, cái này cũng tạm coi là được, Hoa Lạc Lê trở nên thông minh hơn rồi. Thật là không phụ công dạy dỗ của “thầy”.”
“Đó là vì, vì... “thầy” của Hoa Lạc Lê là vị “thầy” thông minh nhất trong số các thầy. Ha ha…” Hoa Lạc Lê nhìn Hàn Tử Hiên đầy tôn thờ, mắt chớp lia lịa, nói tiếp: “Anh Tử Hiên, anh chơi một bản đi.”
“Được, em thích nghe bản nhạc nào?”
“Là bài tèn tèn... tèn tèn tèn... tèn tèn tèn... bản nhạc này em thấy nó rất hay và thánh thiện.”
“Ồ, đó là bản Wedding March.”
“Vâng, đúng thế. Nghe nó cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.”
“Nếu em thích nghe nhạc cử hành hôn lễ thì ngoài bản Wedding March của Felix Mendelssohn em còn có thể nghe bản của Richard Wagner.”
“À, có khác nhau ạ?”
“Đương nhiên rồi. Mọi người thường nhầm hai bản này đều làWedding March, tuy nhiên đó lại là hai bản khác nhau cùng được dùng trong hôn lễ. Bản do Richard Wagner viết, thực ra là đoạn điệp khúc thường được gọi là Điệp khúc cô dâu, được dùng cho thời điểm bắt đầu hôn lễ, khi cô dâu tiến vào lễ đường. Bản do Felix Mendelssohn viết dùng cho thời điểm kết thúc hôn lễ, khi mọi người rời khỏi lễ đường, còn cô dâu chú rể vào động phòng. Anh thì thích bản của Richard Wagner viết hơn, giai điệu của nó chậm, trữ tình và truyền cảm.”
“Bản nhạc này có phải là ông ấy viết tặng cho cô dâu của mình không?”
“Ha ha... có lẽ thế. Nhưng Điệp khúc cô dâu của Richard Wagner được trích từ một trong số bốn vở opera của ông, vở Lohengrin - một trong ba vở Opera huyền thoại của thế giới.”
“Vở Opera Lohengrin? Nó là gì? Không phải là bản nhạc dành cho vĩ cầm à? Đều là Opera à?”
“Cả hai được kết hợp làm một. Đây là một hình thức biểu đạt âm nhạc. Đúng rồi, nói đến vở Opera anh mới nhớ, vở này có liên quan với câu chuyện về loài thiên nga.”
“Wow, thật sao? Thiên nga? À, nó nhất định là câu chuyện rất cảm động đúng không anh Tử Hiên? Anh mau kể cho em nghe đi.”
Hàn Tử Hiên hạ cây vĩ cầm trên tay xuống, cẩn thận đặt nó lên bàn, anh dựa lưng vào cạnh bàn, nói tiếp:
“Câu chuyện như thế này: Truyền thuyết kể rằng, vương quốc Thần thánh, nơi có một chiến binh bảo vệ Chén Thánh được gọi là Lohengrin. Một ngày nọ, ông tình cờ chúng kiến sự bất công ở vương quốc Brabant, ông đã đến trần gian, đánh bại Fulie - kẻ cướp ngôi, cứu công chúa Elsa và còn giúp người em yêu quý của Elsa bị phù phép thành một hoàng tử thiên nga trở về hình dạng con người. Elsa không biết Lohengrin là một vị thần, cô chỉ nghĩ mình đang yêu một chiến binh dũng cảm trẻ tuổi, Lohengrin cũng yêu Elsa, hứa sẽ cưới cô, nhưng có một điều kiện, đó là để tình yêu mãi mãi bền vững Elsa không được phép hỏi tên và nguồn gốc của anh trong đêm tân hôn. Elsa là người tốt nhưng ngây thơ, bị kẻ xấu kích động nên cô đã hỏi những câu không được hỏi ngay trong đêm tân hôn. Lời hứa bị phá vỡ, Lohengrin phải chia tay với Elsa để trở về vương quốc Thần thánh. Elsa vô cùng đau khổ và hối tiếc.”
“Hả, họ chia tay nhau? Như vậy... Cái này...” Hoa Lạc Lê có chút thất vọng trong giọng nói.
“Ha ha... tạm thời chia ly không có nghĩa là lần sau không thể họp mặt. Chỉ cẩn nỗ lực là có thể làm được. Vận mệnh của ta do chính ta tạo ra. Chúng ta có thể thay đổi số mệnh, chỉ cần có niềm tin. Đúng không? Muốn nghe không? Điệp khúc cô dâu của Richard Wagner?
“À, vâng, có. Em rất muốn nghe.” Hoa Lạc Lê lập tức nhận lời. Wow, anh Tử Hiên lại chơi vĩ cầm cho cô nghe. Chỉ vì cô mà chơi đàn, cảm giác này thật tuyệt. Ha ha...
Bất kể sau này có như thế nào, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Vận mệnh của ta do chính ta tạo ra. Wow... Câu nói này của anh Tử Hiên thật là kinh điển. Mình phải nhớ kĩ mới được. Hoa Lạc Lê gật gù tán thưởng, mắt không chớp nhìn Hàn Tử Hiên lấp lánh đẩy hào quang.
“Vậy thì...” Mắt Hàn Tử Hiên lóe lên tinh quái, anh đột nhiên quay người, ghé sát vào tai cô, hơi thở anh gần kề, nóng ran: “Nhớ làm nhiều bánh Tiramisu năm tầng, chơi đàn rất tốn sức, cần bổ sung nhiều đồ ngọt.”
Tim Hoa Lạc Lê đập thình thịch trong lồng ngực, mặt cũng đỏ ửng lên, hơi thở gấp gáp... cứ như muốn được Hàn Từ Hiên hôn vậy... Làm sao lại có thể có ý nghĩ đen tối này được chứ... hu hu...
Hàn Tử Hiên chỉnh lại cây vĩ cầm một chút, tư thế tuấn tú, đẹp như bộ tứ phong, hoa, tuyết, nguyệt. Anh khẽ nhắm mắt, bấm dây, kéo vĩ, xoay tay... Các động tác nối tiếp nhau liên tục, uyển chuyển, ăn khớp.
Hoàng hôn chiếu xuống thân hình anh và cây vĩ cầm tạo thành một vầng hào quang thần thánh, bong bóng bay lên, giống như lông đuôi chim thiên đường từng chiếc, từng chiếc xoay vòng.
Đoạn mở đầu reo vui như chào mừng đôi tân nương tân lang bước lên thảm đỏ tiến vào lễ đường. Sau đó nhanh dần lên, vui vẻ, phấn khích, thể hiện bắt đầu vào cao trào... Tốc độ giảm dần, nhạc chậm lại, rồi lại đột ngột chuyển sang nhịp điệu vui tươi một lần nữa...
Hoa Lạc Lê kích động nắm chặt cây vĩ cầm trên tay, âm nhạc tuyệt diệu như vậy ư?
Ngoài cửa sổ sáng rực, mặt trời ngả về Tây, đường chân trời cũng sáng rực. Bóng hai người chồng lấp lên nhau, hai cây vĩ cầm trong ánh sáng hoàng hôn phản chiếu thứ ánh sáng chói mắt. Hồ thiên nga tĩnh mịch, con thiên nga đen đang say ngủ trên mặt hồ, bỏ quên ánh hoàng hôn rực rỡ.
…
Mỗi ngày số hoa hồng Hoa Lạc Lê tặng lại tăng lên. Hàn Tử Hiên viết nhật kí ghi lại những chuyện xảy ra trong ngày. Phần lớn đều là những việc liên quan đến Hoa Lạc Lê. Từng dòng, từng chữ đều là cảm nhận của anh khi ở bên cô.
…
Sau khi Hàn Tử Ngang chính thức trở thành bạn cùng bàn với Hoa Lạc Lê, cô cảm thấy ngày tận thế của mình đang đến gần.
Hàn Tử Ngang chính xác là một ác quỷ, hàng ngày rỗi việc, chỉ biết bắt nạt cô, án ngữ phía cửa, không cho cô đi ra ngoài. Hàn Tử Ngang muốn biến cô thành vật sở hữu riêng của anh ta, động một tí là ra lệnh cho cô không được làm cái này, không được thử cái kia. Hơn nữa, anh ta còn đưa cho cô một chiếc điện thoại di động đời mới nhất, bắt cô sử dụng để anh ta muốn gọi là gọi, hễ gọi đều phải nghe. Hầu như không cho cô có chút riêng tư nào, một chút tự do cũng không có. Độc đoán hơn, anh ta mỗi ngày đều gửi cho cô một bộ váy búp bê tuyệt đẹp, bắt cô mặc, biến cô thành con búp bê xinh đẹp nhất bên cạnh anh ta.
Hoa Lạc Lê có lúc nghĩ, Hàn Tử Ngang ngỗ ngược, cứng đầu, cố chấp như một cậu bé con, chỉ vì anh ta quá cô độc.
Hàn Tử Hiên được chọn là đại diện của học viện tham gia cuộc thi âm nhạc của thành phố. Những ngày này anh thường xuyên phải cùng Kim Xảo Tuệ luyện tập hòa tấu. Thực tế là Kim Xảo Tuệ đã cố ý kéo dài thời gian luyện tập. Bởi vì cô ta muốn lợi dụng lí do luyện tập để được một mình bên cạnh Hàn Tử Hiên lâu hơn. Còn đối với những chuyện si mê mộng tưởng của các nữ sinh khác với Hàn Tử Hiên, cô ta đều khéo léo điều Hàn Ân Châu đi “xử lí”.
Còn mấy ngày nữa là đến lễ Noel, nhưng Hàn Tử Hiên phải tới dự lễ khai mạc cuộc thi âm nhạc trong trung tâm thành phố hai tuần.
Hai tuần này của Hoa Lạc Lê trôi qua trong chán nản.
Sau ba tuần, dưới sự giáo dục lại của cô, ác quỷ Hàn Tử Ngang giảm hẳn tính xấu, thái độ kiêu căng cũng biến thành hòa nhã. Nhung cái gọi là cải biến và hòa nhã của anh ta chỉ dành cho Hoa Lạc Lê mà thôi. Bởi vì Hoa Lạc Lê trước mặt anh đích thị là một cô gái có khuynh hướng bạo lực. Anh đương nhiên có lúc phải phục tùng một chút, cẩn thận kẻo lại bị đánh.
Còn một điểm quan trọng nữa là anh và Hàn Tử Hiên bề ngoài giống nhau như đúc. Một khi Hàn Tử Ngang hòa nhã, cô liền cho rằng là Hàn Tử Hiên đang ở bên mình. Cho nên có đôi khi, trong lớp học, Hoa Lạc Lê ở phía ngược sáng, nhìn trộm Hàn Tử Ngang, mỉm cười vu vơ.
Kì thực, cô cũng không ghét chuyện Hàn Tử Ngang trở thành bạn cùng bàn với cô, nhưng nguyên nhân chỉ có một, anh ta chính là anh em song sinh với Hàn Tử Hiên. Nhìn thấy anh ta, cô có cảm giác là Hàn Tử Hiên đang ở bên cạnh mình. Có thể cô đã quá ích kỉ.
Trong những ngày Hàn Tử Hiên đi vắng, Hoa Lạc Lê đều tự mình kiên trì học kéo vĩ cầm, ngày nào cũng luyện tập hơn sáu tiếng đồng hồ, hiện đã không còn kéo ra thứ âm thanh khủng bố như “cưa gỗ” nữa.
Sáng sớm trở dậy luyện tập, trưa ăn xong là luyện tập, đêm tối học bài xong cũng luyện tập. Hàng ngày, bất kể lúc nào, cứ có thời gian là cô luyện tập vĩ cầm không nghỉ.
Xem, chép khuông nhạc, nghe CD, đọc sách dạy kĩ thuật chơi vĩ cầm, sách âm nhạc. Đây là một loạt những nhiệm vụ Hàn Tử Hiên giao cho cô trước khi tham gia hội thi âm nhạc. Không biết vì sao Hàn Tử Hiên đã tìm được phương pháp riêng để dạy lí thuyết âm nhạc khiến cô tiếp thu rất dễ dàng, không hề thấy khó hiểu một chút nào. IQ 188 xem ra thực sự không phải là tin đồn.
Cô rất vui, vui vì mỗi ngày cô thấy mình lại tiến bộ thêm một chút trong luyện tập. Mặc dù “vạn sự khởi đầu nan”, ban đầu cô cũng cảm thấy rất khó, nhưng sau khi bước qua bước đầu tiên, cảm giác những bước sau đó có thể bước tương đối dễ dàng hơn. Hơn nữa thầy dạy của cô là Hàn Tử Hiên, thầy giỏi ắt có trò hay, cho nên dưới sự hướng dẫn của anh, cô thực sự đã học hiệu quả gấp đôi người khác. Có lẽ cũng vì âm nhạc là niềm vui, là hạnh phúc. Khi vui vẻ người ta luôn học một cách say mê, tiếp thu không nhanh, thành quả không nhiều mới là chuyện lạ.
Cô bạn Trương Lộ Lộ đã lâu không đến chơi với cô.
“Lạc Lê, có phải cậu đang học vĩ cầm không? Không đùa đấy chứ?”
“Ừ, đúng thế.”
Toàn bộ thời gian rảnh rỗi Hoa Lạc Lê đều dùng để đọc sách âm nhạc, tìm hiểu tri thức âm nhạc. Cô muốn từng bước từng bước, từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách với Hàn Tử Hiên. Sau này anh có nói chuyện gì về âm nhạc, cô cũng có thể biết một chút. Ha ha, làm được như vậy không còn là dân ngoại đạo nữa rồi. Hô hô, vì được ở bên anh, cô sẽ nỗ lực hết mình.
“Lạc Lê, cậu đang đùa tớ hả? Vĩ cầm không phải là thứ bọn con gái nhà thường dân như chúng ta thích hợp để học đâu. Nó chỉ dành cho những người có khí chất cao quý thôi. Đúng thế phải có khí chất mới có thể học được, không phải thích học là được đâu.”
“Lộ Lộ, cậu biết không? Trên truyền hình có một quảng cáo sản phẩm, sử dụng một câu khẩu hiệu rất kinh điển - Tất cả đều có thể! Cầu thủ Michael Jordan cũng từng nói một câu nổi tiếng: I can, I do. Cậu hiểu không? Hiểu rồi thì làm ơn yên lặng cho tớ đọc sách.” Hoa Lạc Lê nghiêm trang chỉ vào chồng sách bên cạnh.
“Hey, Lạc Lê, Hàn Tử Ngang ngồi cùng bàn với cậu, cậu quen chưa?”
“Chỉ cần anh ta không quấy rầy tớ, tớ cũng sẽ không động đến anh ta.”
“Ồ…” Lộ Lộ lắc đầu, khẽ thở dài, Hàn Tử Ngang mới là người không đơn giản.
Hàng ngày, lúc Hoa Lạc Lê đứng trên ban công lộng gió của học viện luyện kéo vĩ cầm, đám nữ sinh trong trường liền như một bầy quạ đen bu xung quanh cô, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn bàn tán tán, không ngừng ồn ào. Từ khi cô bắt đầu luyện đàn, bọn họ chưa từng một ngày ngừng phá rối.
“Đồ bình dân Hoa Lạc Lê, làm sao có thể xứng đáng học vĩ cầm, thật là chà đạp lên sự hoàn mỹ của âm nhạc thính phòng. Mà cô ta cũng chẳng phải sinh viên học viện âm nhạc, học vĩ cầm làm cái gì? Định thể hiện à? Thật là! Cô ta có thể thản nhiên học vĩ cầm như thế, thật là không biết xấu hổ.” Đám con gái đồng thanh phản bác Hoa Lạc Lê.
“Tớ dám chắc không lâu nữa cô ta sẽ phải bỏ cuộc thôi. Người bên khoa Âm nhạc đều nói, vĩ cầm là nhạc cụ khó học nhất, rất nhiều người đã không theo được, phải chuyển sang học các nhạc cụ khác đon giản hơn. Tớ nghĩ, Hoa Lạc Lê, cô ta nhất thời chập mạch thôi.”
“Đúng, đúng. Hi vọng cô ta không phá hủy danh tiếng của vĩ cầm, người nghèo như cô ta, quả thực không xứng để học một thứ cao quý như vĩ cầm.”
“Ừ, đúng vậy, cao quý như vĩ cầm, chỉ có hoàng tử Hàn Tử Hiên của chúng ta mới thích hợp để học. Anh ấy trước khi sinh ra đã được trời định sẵn cho chơi vĩ cầm rồi. À, hoàng tử Hàn Tử Hiên đang tham gia hội thi âm nhạc trong thành phố, nhất định là sắp về. Ôi, mong quá, hoàng tử, anh mau về với chúng em đi. Vắng anh, cuộc sống của chúng em thật là buồn chán.” Đám nữ sinh khoa Âm nhạc đứng một vòng phía dưới sân trường, đưa tay chỉ lên chỗ Hoa Lạc Lê đứng, bàn tán xôn xao.
“Phản đối Hoa Lạc Lê tiếp tục chơi vĩ cầm. Mau dừng màn tra tấn tai chúng tôi lại. Cô ồn ào quá rồi.”
“Thật là, ồn chết mất. Âm thanh khủng bố như giết trâu, mổ bò thế này thực sự phá hoại vĩ cầm cao quý của chúng ta.”
“Ha ha... Nói thật là, Hoa Lạc Lê học vĩ cầm khiến tôi chết cười. Thực là kệch cỡm, khiến người khác khinh bỉ.”
Những lời châm chọc ác ý giống như nước thủy triều, không ngừng nhấn chìm nỗ lực luyện tập của Hoa Lạc Lê. Hoa Lạc Lê ngẩng đầu, hít thật sâu, tiếp tục kéo đàn, càng kéo càng vang. Những chuyện thị phi này, cô sớm đã quen rồi.
Tiếp tục kéo đàn...
Bọn họ tiếp tục đả kích.
Cô vẫn tiếp tục kéo. Âm nhạc là tuyệt vời, âm nhạc là vui vẻ, âm nhạc là hạnh phúc, âm nhạc là mĩ lệ.
Bên ngoài đám đông, Hàn Tử Ngang đang đi tới. Mặt trời chiếu phía sau lưng, bóng anh ta đổ dài trên mặt đất.
“Nói xong chưa vậy? Xong rồi thì câm miệng lại cho tôi!” Anh ta lạnh lùng văng ra một câu, quay người để lại phía sau đám nữ sinh còn đang ngơ ngác trước một bóng hình cứng ngắc, cô độc và nghênh ngang.
Đám nữ sinh sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, như chim vỡ tổ, tan tác tản ra tứ phía. Hàn Tử Ngang một mình bước lên ban công, nhìn thấy Hoa Lạc Lê người vươn thẳng, say sưa chơi vĩ cầm dường như không biết mệt, bóng cô kéo dài trên nền gạch, khiến anh có cảm giác rất khó tả, không thể nói ra thành lời chỉ biết là cảm giác ấy rất mạnh.
Ánh mặt trời như chiếc lồng vàng rực bao trùm lên cô, cái bóng dưới nền đất dường như càng thẳng hơn, cứng cáp hơn.
…
Trong lớp học.
Hàn Tử Ngang bỗng quay sang ném cho Hoa Lạc Lê một câu: “Động tác cầm vĩ của cô có một lỗi nhỏ. Nói một cách đơn giản, nên dùng tay trái đỡ tip và tay phải đặt các ngón lên Frog. Trước tiên đặt ngón giữa vào khe trũng ở trên stick gần tension screw (chỗ bọc da) và đặt ngón cái đối diện với ngón tay giữa của cô. Rồi đặt lần lượt các ngón trỏ và ngón áp út lên thanh stick. Ngón út không nhất thiết phải đặt lên vĩ, cô có thể để ở tư thế thoải mái trên phần cuối cùng của stick. Trong cách cầm vĩ thì hai ngón cái và giữa đóng vai trò quan trọng. Lưu ý khi đã đặt đúng vị trí các ngón, cô nên đổ tay về phía đầu của vĩ kéo. Nhìn chung ngón cái và ngón giữa phải linh động, nhẹ nhàng.”
“À!”
Hoa Lạc Lê trợn tròn mắt nhìn Hàn Tử Ngang, không dám tin, sao anh ta có thể phân tích ngay cả một lỗi nhỏ của cô. Nhưng đúng là nếu Hàn Tử Hiên biết chơi vĩ cầm thì không có lí do gì Hàn Tử Ngang lại không biết.
“Anh cũng biết chơi vĩ cầm? Thật sao? Nhưng sao từ trước tới nay chưa hề thấy anh chơi qua bản nhạc nào?”
“Cô chưa từng thấy tôi chơi đàn, không có nghĩa là tôi không biết chơi. Nhưng kể từ khi bố tôi quyết định đem cây vĩ cầm của tổ tiên truyền lại giao cho cậu ta, tôi không phải học nó nữa.” Hàn Tử Ngang thô lỗ đáp lời.
Tên xấu xa này dường như không mấy hòa hợp với Hàn Tử Hiên, quan hệ như thế mà giống như hai anh em sinh đôi ư? Tại sao lại lạnh lùng như vậy, thật khiến cho người khác có cảm giác giữa hai người bọn họ có một bức tường gạch dày ngăn cách.
“Cái lỗi sai đó, cảm ơn anh đã chỉ cho.”
“Bây giờ cô có thể tập kéo một số bài tương đối đơn giản như Tình yêu lãng mạn, Lời chào tình yêu... của Beethoven. Giai điệu hay, xúc động lòng người có thể khiến cô kéo mãi không chán.”
Hoa Lạc Lê quay đầu, nhìn trân trân vào Hàn Tử Ngang. Khuôn mặt đẹp trai, dưới ánh chiều nghiêng nghiêng có chút tinh tế, sâu sắc. Nhưng sau khi nói xong câu đó, anh ta không hề mở miệng lần nữa, chăm chú nhìn lên bài học ghi trên bảng. Sao tự nhiên anh ta lại trở nên im lặng như thế? Hoa Lạc Lê có chút không quen. Bình thường tên này rất biết cách làm cho người khác phải mệt mỏi cơ mà.
…
Tan học, Hoa Lạc Lê chạy một mạch đến cầu Thiên nga, ngắm đàn thiên nga bình yên ngủ trong hoàng hôn. Cô quan tâm nhất tới con thiên nga đen bị phù phép. Nhìn thấy nó trơ trọi một mình, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất buồn.
Dưới ánh hoàng hôn, ngọn gió khẽ thổi qua mặt hồ, bầy thiên nga dập dềnh trên sóng. Có một con thiên nga trắng xinh đẹp cùng một con thiên nga vàng nhạt bơi lại gần bên con thiên nga đen.
Thiên nga đen có bạn sao? Hoa Lạc Lê căng mắt nhìn vào mặt hồ màu xanh biếc, ba con thiên nga chụm lại với nhau, anh anh em em, thân mật rỉa lông cánh cho nhau, chạm mỏ chào nhau và cùng nhau bơi lượn. Ven bờ có rất nhiều lau sậy, còn có cả mây cây sen chưa tàn hết, dưới ánh sáng phản chiếu, bóng chúng đổ dài trên mặt hổ.
Hoa Lạc Lê lấy cây vĩ cầm ra, tiếp tục tập luyện, nhìn mấy con thiên nga trong hồ, nét mặt giãn ra dễ chịu. Phong cảnh nơi này thật đẹp tựa chốn thần tiên.
“Hàng ngày sau khi tan học cô đều đến đây?” Phía sau vang lên giọng nói của Hàn Tử Ngang, lại là chất giọng gợi cảm và mê hoặc giống như trước đây.
“Tôi đi đâu, liên quan gì tới anh...” Hoa Lạc Lê mặc kệ anh ta, tiếp tục nhìn ba con thiên nga trong hồ.
“Con thiên nga đen gọi là Tiểu Hắc, con thiên nga trắng gọi là Tiểu Bạch, con thiên nga vàng gọi là Tiểu Hoàng. Ba bọn chúng đang yêu nhau.” Hàn Tử Ngang đứng bên cạnh cô, cánh tay chỉ từng con thiên nga, từ từ giới thiệu.
“Tình yêu á?”
“Đúng thế, tình yêu tay ba...” Hàn Tử Ngang chóp chớp mắt khẳng định lại. Mặt trời đã chuyển hẳn về phía Tây, anh đứng nghiêng người khiến ánh sáng chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh chia thành hai nửa, một nửa tối, một nửa sáng.
“Tôi không nghe mấy lời hồ đồ của anh.” Hoa Lạc Lê cong môi.
“Thực tế trong hoàn cảnh bình thường, thiên nga từ ba đến bốn năm tuổi mới được gọi là con trưởng thành. Ba con thiên nga này từ trứng nở từ đầu năm ngoái, đến giờ mới hơn một tuổi. Bây giờ mới chỉ là tình yêu của thiếu nam, thiếu nữ thôi.”
“Ồ, làm sao anh có thế biết được những điều này? Sự khác biệt giữa thiên nga nhỏ và thiên nga lớn ở chỗ nào? Về hình dáng bề ngoài, tôi thấy chúng không khác biệt lắm.”
“Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, lẽ nào lại không biết. Những con thiên nga ở đây đa số được đưa từ nước ngoài về. Thiên nga lớn và thiên nga nhỏ về cơ bản hình dạng giống nhau. Nhưng nếu như nhìn kĩ một chút cô sẽ thấy thiên nga nhỏ có cổ và mỏ ngắn hơn thiên nga lớn một chút. Phương pháp nhận biết độ tuổi lớn nhỏ của chúng là quan sát và so sánh độ lớn và màu sắc của phần vàng trên mỏ. Thiên nga lớn phần màu vàng trên mỏ đậm hơn và kéo dài đến mũi, thiên nga nhỏ phần vàng nhạt hơn và chỉ kéo dài đến khóe miệng.” Hàn Tử Ngang chỉ chỉ vào mấy con thiên nga làm mẫu so sánh rồi nói thêm: “Ngoài ra còn có thể phân biệt tuổi của chúng qua âm thanh tiếng kêu. Giọng thiên nga bé lanh lảnh, trong trẻo chứ không vang dội như tiếng kèn của thiên nga lớn.”
“Nhưng tôi nhớ trong sách có nói, trong tâm trí con người chúng ta thiên nga là hiện thân của tình yêu thuần khiết, chung thủy trọn đời. Nói chung, một khi chúng đã kết đôi thì cả đời sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi không xa rời. Chẳng lẽ tất cả đều là giả hay sao?” Hàn Tử Ngang nói đến tình yêu tay ba, Hoa Lạc Lê không đồng tình chút nào.
“Nhưng cũng có ngoại lệ. Cô nhìn ba con thiên nga trắng Tiểu Bạch, thiên nga đen Tiểu Hắc và ngỗng Landes Tiểu Hoàng dưới gốc cây liễu trước mặt xem. Ba con này bắt đầu từ tuần trước trở thành mối tình tay ba.”
“Ngỗng Landes là gì?” Hoa Lạc Lê tò mò, dường như Hàn Tử Ngang rất quen thuộc với những con thiên nga này.
“Ngỗng Lades là một con lai. Có nguồn gốc từ một tỉnh miền Tây Nam nước Pháp, là sản phẩm của việc lai giống ngỗng lớn di trú với giống ngỗng nhỏ của địa phương mà thành. Ngỗng Landes được nuôi để lấy lông và thịt. Thế mà anh chàng này lại dám công khai theo đuổi cô nàng Tiểu Bạch.”
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng. Tên của bọn chúng đều do anh đặt?” Hoa Lạc Lê quan sát Hàn Tử Ngang từ trên xuống dưới, cảm giác anh chàng xấu tính này có rất nhiều điều thần bí, mà cô thì lại quá mẫn cảm với những chuyện thần bí.
“Là tôi đặt đấy. Tôi chứng kiến bọn chúng sinh ra, theo dõi bọn chúng lớn lên từng ngày. Nhìn thấy không? Tiểu Hắc thanh lịch, Tiểu Bạch quý phái, chúng cùng thuộc họ thiên nga Anseriformes, sinh sống trong tự nhiên, được tìm thấy chủ yếu ở Australia và New Zealand.”
Australia? Nghe đến địa danh này, Hoa Lạc Lê chợt nhớ ra bố cô đang làm việc ở đó. Đã lâu quá rồi, bố cô sống ở đó đã nhiều năm. Rút cuộc khi nào ông mới chịu về nước đây? Cô cúi mặt xuống thấp, ánh mắt bỗng trở nên xa vắng.
“Hoa Lạc Lê, cô thích Tiểu Hắc hay Tiểu Bạch?” Hàn Tử Ngang ngồi trên cỏ, bứt một cọng cỏ, cho lên miệng nhai ngon lành.
“Tôi, tôi thích tất cả, nhưng thích nhất là Tiểu Hắc.” Hoa Lạc Lê chỉ chỉ con thiên nga đen trong hồ mà cô tin là hoàng tử bị mụ phù thủy độc ác phù phép.
“Ô, tôi... Tôi cũng thích nhất là nó.” Hàn Tử Ngang quay đầu lại, đối diện với cô, nở nụ cười tươi sáng như một đóa sen hồng đang bung nở.
“Tiểu Bạch là công chúa Bạch Tuyết của Tiểu Hắc có đúng không? Tiểu Hắc cuối cùng đã đợi được công chúa của mình, cho nên lời nguyền của mụ phù thủy sẽ bị hóa giải, phải không Hàn Tử Ngang?” Hoa Lạc Lê tay chỉ vào con thiên nga trắng, kích động đến mức mặt đỏ lên như thoa phấn hồng.
“Không biết nữa. Có lẽ, đợi đến lúc đó sẽ càng đau khổ hơn. Có lẽ kết cục cuối cùng khó mà đoán trước được. Cổ tích đều lừa con người thôi. Trong cổ tích, mĩ nhân ngư cuối cùng cũng đợi được hoàng tử, nhưng kết cục cô vẫn bị biến thành bọt biển, quay về đáy biển sâu thẳm, tối đen.” Hàn Tử Ngang nhổ cọng cỏ trong miệng ra, lắc lắc đầu.
“Hey, Hàn Tử Ngang, anh thật là đồ ngốc, anh không nói chẳng ai bảo anh câm đâu. Không phải là anh đang cố ý chọc giận tôi đấy chứ? Nói như chim gì kêu ấy.” Hoa Lạc Lê, khẽ lắc đầu, quyết định bỏ qua, không chấp những lời khó nghe của tên xấu Hàn Tử Ngang này.
Tuy nhiên, con người chìm trong bóng mát Hàn Tử Ngang ấy, cằm chống trên đầu gối, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Trước đây, lúc tôi bốn tuổi, tôi cũng ngồi một mình ở đây ngắm thiên nga. Bọn chúng mỗi năm đều có một thời gian phải bay tới phương Nam tránh rét, nhưng đến mùa xuân năm sau đều quay lại đây. Mỗi năm tôi đều dự tính rất chuẩn khoảng thời gian này, tôi có thể biết chính xác ngày chúng bay đi, khi nào chúng quay lại, con nào với con nào là vợ chồng, con nào với con nào yêu nhau, trứng khi nào sẽ nở thành thiên nga con... tất cả tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng tôi lại không thể tính được người nhà tôi khi nào quay về. Ha ha...” Anh ta khẽ cười, giọng nói quyến rũ và gợi cảm, lông mi cong rung nhẹ, giống như một tiểu quỷ tinh nghịch vì mải mê nhảy múa một mình giữa đêm khuya mà bị lạc trong rừng sâu, không tìm được đường về nhà.
“Hàn Tử Ngang, anh...” Hoa Lạc Lê không biết phải nói gì nữa. Anh ta lúc thường ngày ngang bướng là vậy mà bây giờ lại cô đơn, mềm yếu thế này khiến cô cảm thấy có chút thương cảm.
“Cô có biết vì sao mà bọn chúng lại thành tình yêu tay ba không?” Hàn Tử Ngang không cần sự đồng cảm của người khác, có lúc bướng bỉnh như trẻ con, có lúc nội tâm sâu sắc khiến người khác cảm thấy anh yếu đuối, nhưng luôn kiên cường đến mức làm người khác đau lòng.
“Không biết.” Hoa Lạc Lê lắc đầu thay lời đáp. Có lẽ, lặng yên nghe anh giãi bày cũng là một cách an ủi hữu hiệu.
“Năm ngoái, có một cơn bão tràn qua hồ Thiên nga này. Sau trận bão, có rất nhiều loài chim sống ven hồ bị mất tổ. Đa số những con chim bị mất tổ đó đều là chim non mới nở chưa lâu. Nếu không có chim mẹ nuôi dưỡng và bảo vệ, chúng rất khó sống sót. Nhưng trong giới tự nhiên, đại đa số loài thủy cầm đều có tập tính đấu tranh sinh tồn với những người anh em ngay từ khi còn là chim non, rất khó chấp nhận thành viên khác đàn lạc vào. Thậm chí chúng còn cùng tập trung lại đánh đuổi kẻ lạc loài, kể cả là sẵn sàng tiêu diệt kẻ đó. Lúc đó, có rất nhiều chim non bị chết đói... Nhìn đi, quy luật của giới tự nhiên có lúc rất tàn khốc. Đến một hôm, tôi phát hiện có một con thiên nga đen, là một con thiên nga mẹ rất kiên cường và nhân hậu. Nó đã chấp nhận nuôi con của một tổ khác cùng với con của mình. Bà mẹ anh hùng này đã nhận về những đứa con khác cả màu sắc lẫn dáng hình so với mình, nuôi dưỡng bọn chúng và dạy cho chúng những kỹ năng sinh tồn, đối xử với chúng không khác gì với đám con mình đẻ ra. Trong đó có Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng. Bốn tháng sau, chim non thay lông, có thể độc lập sinh sống không cần ngày ngày phụ thuộc vào thiên nga mẹ nữa. Và Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng cũng bắt đầu nảy sinh mối quan hệ tay ba. Bởi vì cả ba lớn lên cùng nhau, kề vai sát cánh trong cuộc sinh tồn, ranh giới loài bị xóa mờ. Nhưng còn có một con thiên nga đen khác nở cùng lúc với Tiểu Hắc, lại cũng nhanh chóng quên mình có một người anh em là Tiểu Hắc. Cho dù là anh em một nhà, do cùng bố mẹ sinh ra nhưng vì từ nhỏ đã sống ở ngoài, cho nên quan hệ huyết thống cũng vì thế mà bị phai nhạt dần đi.” Nói xong, Hàn Tử Ngang quay người, gương mặt lạnh băng nhìn vào Tiểu Hắc trên hồ.
“Hoa Lạc Lê, cô biết không? Cô từng nhìn thấy chim đại bàng chưa? Trong một cái tổ nhỏ treo trên vách núi cheo leo cùng lúc có hai quả trứng nở ra thành hai con đại bàng con, vì đấu tranh sinh tồn, một con nhất định phải chết. Có hi vọng sống sót cao hơn là con đại bàng mở mắt trước, nó sẽ dùng mỏ kéo, đẩy con đại bàng mở mắt sau ra khỏi tổ, cho rơi xuống vách đá mà chết.” Ngữ khí của Hàn Tử Ngang lạnh như băng, Hoa Lạc Lê phải hít thở thật sâu.
“Tôi nói là thật đấy, Hoa Lạc Lê, không có lựa chọn nào khác.” Nói xong, Hàn Tử Ngang đi thẳng, mặt trời đã đến đường chân trời phía Tây, ánh sáng cuối cùng le lói rồi tắt hẳn, trời sẩm tối.
Hàn Tử Ngang hoàn toàn chìm khuất vào bóng tôi, chìm rất sâu, giống như nước hồ một màu đen sẫm, đột nhiên nở ra một bông sen hồng, ngọn lửa đỏ nóng rực, như nỗi đau xé lòng, khiến người khác nghẹt thở.
Hoa Lạc Lê nhìn anh, đột nhiên không nói nên lời. Dáng vẻ của Hàn Tử Ngang lúc này thật khiến cho người khác thấy nghẹt thở, khí chất hàng đầu khiến người khác nghẹt thở chính là sự tàn khốc. Anh chàng này, cuộc sống bị bóp nghẹt trong cảm giác cô độc khiến cô đau lòng, giống như một đoạn đăng ten bị rối, cứ từ từ, chầm chậm thít chặt vào cổ cô.