Những bông hoa dại nở đầu đông rực rỡ như muốn mang hết sức sống của mình chống lại trời đông lạnh giá.
Buổi chiều, sau giờ học, mặt trời ngả dần về chân trời phía Tây, Hoa Lạc Lê lòng ngập tràn hạnh phúc. Ngày nào cũng được gặp Hàn Tử Hiên trong học viện khiến cô cảm thấy rất vui.
Sớm nay, cô vừa cắt tặng anh một trăm sáu mươi sáu bông hồng, thời gian trôi qua thật nhanh. Bây giờ trong vườn hồng còn lại tổng cộng chín trăm bông. Thật hanh phúc quá! Khoảng cách tới con số chín trăm chín mươi chín bông hồng càng ngày càng ngắn lại. Chín trăm chín mươi chín bông hồng biểu thị cả đời gắn bó, bên nhau mãi mãi. Hoa Lạc Lê mơ màng mỉm cười, mới bước được một chân vào cổng trường đã bị một đám nam sinh trường ngoài vây chặt.
Bọn họ đưa cô tới một nơi xa vườn trường.
Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu đang nấp ở bên cạnh, nhìn trộm.
“Này... các người... các người... muốn làm gì?” Hoa Lạc Lê lùi dần từng bước.
Kim Xảo Tuệ nấp ở bên cạnh, mặt hiện đầy vẻ đắc ý, tốt lắm, ai bảo cô dám dụ dỗ hoàng tử Hàn Tử Hiên của bọn ta, thật là tự mình đi vào chỗ chết.
Mười mấy nam sinh trường ngoài vây quanh dồn Hoa Lạc Lê vào góc tường bao. Một tên trong số đó lấy ra một con dao sáng loáng, lạnh lùng quét qua gương mặt Hoa Lạc Lê, nói: “Tao nghe nói, mặt mày rất dày, có thể cùng lúc dụ dỗ hai nam sinh. Cho nên chúng tao rất hiếu kỳ, muốn dùng con dao này rạch thử xem mặt mày dày đến độ nào. Mày nói xem, như thế có được không?”
Nhìn thấy con dao sắc lạnh sáng loáng dưới ánh mặt trời huơ huơ trước mắt mình, mặt Hoa Lạc Lê lập tức tái xanh.
Bọn bất lương thấy vậy cùng bật cười.
“Được đấy, được đấy, xem thử xem có dày như da lợn sề không?”
“Rạch thử một đường là biết ngay thôi.”
“Hừm, thật là đồ con gái không biết xấu hổ, mặc dù trông cũng dễ thương. Ha ha... nhưng nhân phẩm quá vô liêm sỉ. Cho nên bọn tao phải thay trời hành đạo, đại diện cho công lý, trừng trị mày!” Bọn chúng mồm năm miệng mười tranh nhau nói.
Hoa Lạc Lê mím chặt môi, đầu căng thẳng phân tích tình huống, cân nhắc lợi hại, đột nhiên cô cười lớn: “Các người nói tôi vô liêm sỉ, tôi nghe mà thấy thật nực cười. Tôi thì thấy rằng, bản thân các người vỗ ngực tự xưng nam nhi đại trượng phu, nhưng lại tay dao tay búa đe dọa một nữ nhi yếu ớt trong tay không có gì mới là hành động buồn cười và vô liêm sỉ nhất. Nếu nói ỷ lớn ức bé, ỷ mạnh ức yếu là hành động chính nghĩa của các người, vậy thì tôi khuyên các người nên đến thăm những tù nhân đang thụ án trong nhà tù của sở cảnh sát để chứng kiến hoàn cảnh khốn đốn hiện nay của họ. Những gì mà các người sắp làm chính là những gì mà họ đã làm trước đây. Bọn họ chính là lời cảnh tỉnh cho các người đấy. Cho dù các người không ngại lãng phí tuổi xuân của mình thì cũng nên nghĩ cho bố mẹ các người một chút.”
“Tiểu nha đầu này, lại hót linh tinh gì thế?” Tên cầm đầu bắt đầu dao động, nói thật là cho dù bọn họ tự khoe mình là nam tử hán nhưng trước đây đánh nhau toàn là với đám con trai, chưa từng xuống tay với con gái. Làm thằng đàn ông mà đi đánh phụ nữ, thật không đáng đàn ông!
“Cô ta lợi hại quá, cô ta giảo hoạt như vậy thảo nào mà lừa được cả hai hoàng tử. Thật là đồ lừa đảo, mọi người nghe lời cô ta, cẩn thận mắc mưu cô ta đấy.” Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ ở phía sau nói với nam sinh được cử làm liên lạc, nhắc đám nam sinh kia đừng nghe lời Hoa Lạc Lê.
“Tôi nghĩ, đối phó với phụ nữ không dễ dàng như đối phó với nam giới đâu.” Không biết từ lúc nào Hàn Tử Hiên đã đứng sau lưng họ.
Đám nam sinh kia nghe thấy giọng nam nhẹ nhàng vang đến bên tai từ phía sau, chợt sững người lại. Họ thấy ngay một nam sinh tuấn tú thanh lịch không biết đã đứng đó từ bao giờ. Cho dù bề ngoài có vẻ hào hoa phong nhã nhưng bên trong tràn đầy khí phách nam nhi. Đôi mắt với hai con ngươi đen láy như hồ nước mùa xuân như thể soi thấu tâm hồn bọn họ.
“Hàn Tử Hiên! Trời đất! Đây chính là hoàng tử trong truyền thuyết của học viện Uy Liêm Cổ Bảo - Hàn Tử Hiên đây mà!” Trong đám nam sinh đó có người nhận ra Hàn Tử Hiên, hét toáng lên.
“Cái gì, Hàn Tử Hiên sao lại đến đây vào lúc này?” Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đang ở chỗ nấp, nghe thấy vậy lo lắng đến toát mồ hôi hột.
Sao có thể may mắn như thế này? Hàn Tử Hiên có mặt thật đúng lúc.
Kì thực, hàng ngày sau khi Hoa Lạc Lê mang hoa hồng tặng anh, anh đều lặng lẽ đi theo sau, ngắm nhìn cô từ xa, bảo vệ cô.
Ý tưởng lãng mạn của cô, anh không muốn làm hỏng, anh định đợi đến khi nhận được chín trăm chín mươi chín bông hồng, đợi sau khi anh nhận được giải đáp của bệnh viện, anh sẽ tìm gặp bố để bày tỏ ý định cầu hôn Hoa Lạc Lê.
Hàn Tử Hiên bước lên, đưa Hoa Lạc Lê thoát khỏi vòng vây của đám nam sinh kia.
“Mọi người biết không, Hàn Tử Hiên là quý tử của chủ tịch học viện. Là công tử của nhà danh giá, nghe nói thành tích học hành luôn ở đỉnh cao, là thiên tài trẻ tuổi, chỉ số IQ là 188 đấy.”
“Thật vậy sao? Thật là vừa có tài vừa có đức!”
“Bịa đặt! Có quỷ mới tin. Mấy gã công tử nhà giàu, gã nào chả ngu như lợn.”
Đám nam sinh đó vì sự xuất hiện Hàn Tử Hiên mà tạm thời quên mất mục đích ban đầu, vây quanh Hàn Tử Hiên chỉ trỏ bàn tán.
“Tôi nghĩ, nếu có vấn đề gì cần hỏi, các cậu có thể hỏi thẳng tôi. Tôi biết, tôi nhất định sẽ nói, nói không giấu giếm.” Hàn Tử Hiên mỉm cười nhưng nụ cười còn lạnh hơn cả băng.
“Nghe nói cậu là thiên tài trẻ tuổi, thật là buồn cười quá! Nhất định là bịa đặt đúng không?” Một nam sinh không nén nổi tò mò nhanh miệng hỏi luôn. Dường như đám nam sinh này rất hứng thú với chuyện của Hàn Tử Hiên.
“Ồ, tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ dám tự cho mình là thiên tài trẻ tuổi, thật là mọi người quá khen rồi.” Hàn Tử Hiên cười lịch sự, trả lời qua quýt.
Dường như vì Hàn Tử Hiên dễ gần và thân thiện nên đám nam sinh kia đưa ra câu hỏi càng lúc càng nhiều. Cũng có thể vì thông thường những học sinh ưu tú, nhất là lại xuất thân trong một gia đình danh giá thường tỏ vẻ cao ngạo kiêu căng, đối với những học sinh kém hơn mình thường tỏ vẻ xem thường khinh miệt. Cho nên bọn họ cảm thấy Hàn Tử Hiên là người duy nhất thân thiện như vậy.
“Nghe nói, cậu ba tuổi đã có thể độc tấu vĩ cầm, năm tuổi đã theo bố đi lưu diễn khắp thế giới, đồng thời còn là một tay chơi dương cầm tuyệt vời. Năm chín tuổi vì một số nguyên nhân, cậu được đưa đến một nơi bí mật, tiếp tục luyện tập. Có thật vậy không?”
À, điều này không sai, lúc Hoa Lạc Lê tám tuổi đã gặp Hàn Tử Hiên về nông thôn dưỡng bệnh. Chín tuổi anh đã rất đẹp trai. Lớn lên, anh càng thêm tuấn tú.
“Điều tra của cậu thật chi tiết, có nhiều chuyện tôi đã quên mất.” Hàn Tử Hiên tiếp tục trả lời đầy khôn ngoan, không thừa nhận cũng không xác nhận.
“Vậy chúng tôi có thể kiểm tra cậu một chút không? Nghe nói chỉ số IQ của cậu là 188, chúng tôi thực sự rất hiếu kì.” Lại có một nam sinh đặt câu hỏi.
Hoa Lạc Lê nhìn Hàn Tử Hiên đầy ngưỡng mộ, anh lúc nào cũng giữ được thái độ điềm tĩnh, nụ cười bình thản, cứ như thể không thể có chuyện gì làm anh lúng túng.
Hiện tại, chỉ có mình Hàn Tử Hiên tham gia vấn đáp cùng đám nam sinh. Đám nam sinh này còn tò mò hơn cả con gái, xem ra tính tò mò của nam sinh mà nổi lên, họ còn nhiều chuyện hơn cả nữ sinh nữa.
“Được, tôi sẽ thành thực trả lời, trả lời đến khi các cậu vừa ý mới thôi.”
“Thật không? Thế thì tốt rồi. Ha ha... tôi đặt câu hỏi trước nhé.”
Đối mặt với một thiên tài trẻ tuổi IQ cao đến 188, đám nam sinh này cũng có chút căng thẳng. Ngoài ra, vị thiên tài trẻ tuổi này còn đẹp trai như vậy, thật là khiến cho người ta cảm thấy sướng bụng vui mắt.
“Câu hỏi thứ nhất: Có ba người đi tìm chỗ ngủ, phòng trọ giá ba mươi đồng một đêm. Ba người, mỗi người góp mười đồng đủ ba mươi đổng đưa cho chủ nhà trọ. Nhưng ông chủ nhà trọ nói, hôm nay ưu đãi đặc biệt, chỉ lấy hai mươi lăm đồng thôi, móc ra năm đồng đưa tiểu nhị trả lại họ, tiểu nhị lén ăn chặn mất hai đồng, đưa lại cho bọn họ ba đồng, mỗi người nhận lại một đồng. Như vậy, ban đầu mỗi người góp mười đồng, bây giờ mỗi người nhận lại một đồng, cũng có nghĩa là mỗi người mất mười đồng trừ một đồng bằng chín đồng, ba người mỗi người chín đồng, tổng cộng là ba nhân chín bằng hai mươi bảy đồng, cộng với hai đồng của tiểu nhị là hai mươi chín đồng, vậy còn một đồng tiền nữa mất đi đâu?” Thủ lĩnh đám nam sinh đặt câu hỏi xong, nhìn Hàn Từ Hiên rất đắc ý, thế nào, xem có thể giải được không, ha ha...
Hàn Tử Hiên mắt sáng lên, chỉ cười nói:
“Trong số hai mươi bảy đồng đó đã bao gồm cả hai đồng tiểu nhị ăn bớt, phép tính đúng ra là hai mươi bảy đồng trừ hai đồng tiểu nhị giấu đi còn lại hai mươi lăm đồng.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Đám nam sinh nhất loạt lên tiếng, đáp án đúng rồi.
“Còn tôi, tôi có hai câu hỏi tiếng Anh kiểu vòng vo đánh đố, là một cô gái đưa ra để thử trí tôi. Cô ấy năm nào cũng đạt trạng nguyên tiếng Anh, lợi hại vô cùng. Tôi theo đuổi cô ấy rất lâu rồi. Hai câu hỏi này, cô ấy đưa ra một tuần trưóc, tôi còn chưa giải được, cũng đã nhiều lần cất công đi hỏi mấy sinh viên ưu tú nhưng họ đều bó tay, cậu có thể giúp tôi không? Nếu cậu giải được, tôi vô cùng biết ơn.” Nam sinh đó đỏ mặt bối rối, vừa là hỏi vừa là nhờ.
“Được, tôi nhất định sẽ giúp cậu, nói đi.”
“Câu hỏi như thế này: Whose eyes never close?”
Hàn Tử Hiên nhãn cầu chuyển động lên xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “A needle eye.”
Ánh mặt trời trượt dài, ve vuốt khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, rực rỡ như vầng hào quang tỏa sáng trên đầu thiên thần.
“Còn câu này nữa: What is the smallest bridge in the world? Hỏi vậy là có ý gì?” Nam sinh đó vội vàng lên tiếng, rõ ràng sợ bị ai khác chen ngang.
“Câu này cậu có thể trả lời là: The bridge of your nose. Đây là câu chơi chữ, chữ bridge ở đây có nghĩa là sống mũi, vậy cây cầu nhỏ nhất thế giới là sống mũi.”
“Ô, hay quá, hóa ra là như vậy. Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Đám nam sinh xung quanh nhìn Hoa Lạc Lê và Hàn Tử Hiên đầy ngưỡng mộ.
Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đã trốn vào trong cửa hàng mà người vẫn toát mồ hôi hột. Hai người sở dĩ lo lắng như vậy là sợ đám nam sinh kia sẽ mạo phạm đến hoàng tử Hàn Tử Hiên của bọn họ. Trời, thật khủng khiếp, nếu Hàn Tử Hiên cũng bị liên lụy thì phải làm sao đây? Xem ra Hoa Lạc Lê đúng là Sao Chổi rồi, người nào ở gần cô ta cũng sẽ bị vạ lây. Điều đáng hận là, mình cô ta đen đủi là đủ rồi, đằng này dám lôi Hàn Tử Hiên chết cùng cô ta. Điều này thật quá đáng. Không thể tha thứ được.
…
“Trời! Cậu đúng là thiên tài trẻ tuổi.” Trong đám nam sinh rộ lên những tiếng khen ngợi tài năng của Hàn Tử Hiên.
“Không phải đâu. Chỉ là tôi đọc nhiều sách hơn một chút, biết nhiều hơn mọi người một chút, cũng là chuyện thường tình mà.” Hàn Tử Hiên khiêm tốn đáp lại, anh cảm thấy sự việc ngày hôm nay dừng lại ở đây là tốt nhất.
Hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Hoa Lạc Lê rời khỏi nơi này.
“Chúng tôi còn mấy câu hỏi nữa muốn thỉnh giáo cậu. Cậu đúng là thần đồng như lời đồn đại.”
Một nam sinh cao hứng còn khoác vai Hàn Tử Hiên, thân thiết như anh em tốt, hoàn toàn quên mất mối hiềm khích ban đầu. Vấn đề là anh chàng đó quá thấp so với Hàn Tử Hiên cao tới lm87, mà cả đám nam sinh ở đây đều thấp hơn Hàn Tử Hiên nửa cái đầu.
Hàn Tử Hiên chỉ đành mỉm cười bằng lòng. Xem ra người mà thông minh quá cũng có chút phiền phức. Hoa Lạc Lê đưa tay kéo áo Hàn Tử Hiên. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, bảo vệ cô.
“Tôi có một câu hỏi này, còn chưa ai có đáp án. Đó là có ba con chó làm thành một đội đi tới trước mặt bạn, bạn chặn con thứ nhất lại, hỏi sau nó còn mấy con chó nữa, nó nói còn hai con nữa, bạn lại đi tiếp. Bạn đi qua con chó thứ hai, hỏi nó sau còn mấy con, nó nói còn một con nữa. Cuối cùng bạn dừng lại chỗ con chó thứ ba, vẫn hỏi nó câu hỏi cũ: sau nó còn mấy con chó nữa, nó nhìn bạn và nói còn hai con nữa. Tại sao lại như vậy? Nói thêm chút, ba con chó đó không đi thành vòng tròn.”
Tất cả đám nam sinh đều nhìn chăm chú vào Hàn Tử Hiên chờ đợi. Hàn Tử Hiên chóp chớp mắt, tay phác một động tác, nói:
“Thực sự các bạn mới chỉ nhìn phía trước mà không nghĩ đến phía sau. Con chó thứ ba đã quay ngược lại, vì vậy nó thành con dẫn đầu, đi sau nó đúng là có hai con nữa. Cho nên nó mới trả lời như vậy”.
Tiếng “à, à” đồng thanh, rồi lại có người kêu lên: “Hóa ra là như vậy”. Có người vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao.
“Cậu có cảm thấy chúng tôi phiền phức quá không? Thực sự cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của cậu. Đây sẽ là câu hỏi cuối cùng. Có một vị đại sư đưa ra câu hỏi, cũng là một câu đố như sau: Tôi thường ngày hay điên điên khùng khùng làm ra rất nhiều lỗi sai. Có người nói, câu này có bốn lỗi sai. Xin hỏi những lỗi sai ấy là chỗ nào?”
Hoa tử vi dọc đường rụng đầy trên quần áo mọi người, cổ áo Hàn Tử Hiên cũng dính đầy cánh hoa. Hoa Lạc Lê cẩn thận gom nhặt những cánh hoa ấy, cho vào trong cuốn sách của mình.
“Đây thật ra là một câu đố chơi chữ, dễ làm cho mọi người mắc bẫy từ ngữ. Trong câu này từ “lỗi sai” được nhắc đến ba lần, câu hỏi lại nói là “bốn lỗi sai”, cho nên đó chính là một “lỗi sai” nữa, do đó có bốn lỗi sai là như thế.”
Hàn Tử Hiên nói xong, chuẩn bị kéo Hoa Lạc Lê đứng dậy. Anh có chút chán nản, những câu hỏi đám nam sinh này đưa ra chỉ là dạng chơi chữ, không có chiều sâu. Nếu những bạn học ở Mỹ của anh mà biết anh đi giải đáp những câu hỏi như thế này, chắn chắn bọn họ sẽ cười nhạo anh. Thật là học trăm nghìn, dùng một vài. Trí tuệ của anh vốn để dùng vào việc nghiên cứu y học, toàn là những vấn đề liên quan đến tế bào, vô cùng hóc búa. Nhưng vì Hoa Lạc Lê, anh phải giả trang thành loại ham hư vinh như thế này.
“Thật đúng là thiên tài, Hàn Tử Hiên, kết bạn với chúng tôi được không?”
“Đúng thế cậu đúng là người anh em tốt. Giải đáp mọi câu hỏi đâu ra đấy mà không hề cau mày. Thật là tuyệt!”
“Hàn Tử Hiên, nghe nói thành tích âm nhạc của cậu càng lẫy lừng hơn nữa, cho nên yêu cầu đối với bạn bè và bạn gái càng phải cao hơn người khác. Đúng rồi, Hoa Lạc Lê thực sự là bạn gái của cậu? Chúng tôi nghe đồn Hoa Lạc Lê hình như cũng là bạn gái của anh trai cậu. Hai anh em cậu cùng thích một cô gái, sẽ không có chuyện gì chứ?” Đám nam sinh càng nói càng kích động, tiếng nói vang lên to và sắc lạnh bên tai.
Hàn Tử Hiên muốn dừng tất cả các câu hỏi lại, trả lời một cách lịch sự và khéo léo: “Đã như thế này, tôi nghĩ các cậu đều đã hiểu, tôi hà tất phải nhiều lời nữa.”
Từ anh toát ra sức hút kì lạ khiến các nam sinh cũng không thể dứt ra được.
“Đừng đi vội, Hàn Tử Hiên, nói chuyện với chúng tôi thêm chút nữa.
“Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên... có thể hỏi cậu thêm một câu nữa không? Là ai đã đặt tên cho cậu vậy? Thực sự là cái tên này rất hợp với tính cách của cậu. Tên nghe rất hay, đọc lên thấy nam tính nhưng lại rất thân thiện, hòa nhã.”
…
Trời đất! Đám nam sinh này mắc bệnh hết rồi. Làm sao có thể thích một người cùng giới như Hàn Tử Hiên đến thế chứ? Phải chăng họ muốn tham gia cuộc đua cùng các nữ sinh đây. Nhìn đám nam sinh điên cuồng vây quanh Hàn Tử Hiên, tình hình quả thật không kiểm soát nổi. Hoa Lạc Lê không nói được gì, chán nản, đám nam sinh này thật đáng ghét.
Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu quyết định xuất đầu lộ diện, tất cả chỉ vì để bảo vệ cho hoàng tử của họ.
“Hey, đám ngốc này, có nhầm lẫn không, sao lại giữ chặt hoàng tử Hàn Tử Hiên của chúng tôi nhất định không buông như thế. Các anh có phải là mắc bệnh hết rồi không? Không tìm nhầm đối tượng đấy chứ?” Hàn Ân Châu vội vã rẽ đám đông bước vào.
Kim Xảo Tuệ đi sau cũng phối hợp, la tướng lên: “Các anh nhanh chóng dẹp ra cho tôi, ai cho các anh dám cả gan bắt giữ hoàng tử Hàn Tử Hiên của học viện chúng tôi. Có phải các anh đều chán sống rồi không?”.
Giữa lúc Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ còn đang đánh giá tình hình, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một đám nam sinh trường ngoài trong tay lăm lăm vũ khí, nào dao, nào gậy cùng tiến về phía bọn họ. Trước tình huống bất ngờ này, Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu chỉ còn biết đứng ngây ra tại chỗ, không phải chứ, băng nhóm đánh nhau à, sao lại thành ra thế này?
Đám nam sinh do Hàn Ân Châu gọi đến nhìn thấy đám nam sinh đang lại gần, bọn họ bất ngờ nên có chút hoảng loạn, hét to: “Một băng nhóm khác của trường chúng tôi đang qua đây, trước đây do hiểu lầm nên chúng tôi đã có va chạm với bọn họ, nhưng chúng tôi tuyệt đối không để bọn họ làm hại Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên giờ đã là anh em tốt của bọn tôi.”
“Hàn Tử Hiên, cậu mau đi trước đi, việc ở đây giao lại cho chúng tôi.”
“Đúng thế, chúng ta phải bảo vệ an toàn cho Hàn Từ Hiên.”
Đám nam sinh đó nói một cách đầy trượng nghĩa, ra sức dùng tay đẩy Hàn Tử Hiên và Hoa Lạc Lê về phía sau. Hàn Tử Hiên chớp thời cơ, nắm tay Hoa Lạc Lê chạy băng băng về phía trước.
Còn Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu, hai người lúc này cũng nhanh chóng thức tỉnh, mau chạy mất - mạng người là quan trọng.
Trên đường, đám nam sinh kia cũng vùng theo truy đuổi, đánh nhau không được bỏ qua kẻ có liên hệ với đối phương.
Hàn Tử Hiên giữ chặt tay Hoa Lạc Lê, hai người dắt tay nhau chạy trên con đường hai bên trồng đầy hoa tử vi. Cánh hoa bay đầy trời, theo gió xoay vòng trên không trung tạo nên những vũ điệu đầy màu sắc, hương hoa tràn ngập không gian. Hàn Tử Hiên quay lại nhìn bắt gặp Hoa Lạc Lê đang mỉm cười ngọt ngào.
Ngoài cách chạy thẳng về phía trước, họ không còn lựa chọn nào khác. Và cũng bởi sợ mất nhau nên mới cảm thấy quý trọng giây phút bên nhau. Tử Hiên hi vọng có thể dắt tay cô ấy cùng chạy mãi mãi. Chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi trời hoang đất trống, đến khi biển cạn đá mòn.
Họ đã chạy được rất lâu. Đi rất xa, rất xa khỏi học viện. Chạy qua bờ biển, chạy qua một cánh đồng xanh tươi, chạy đến bìa một khu rừng cây lá rậm rạp.
“Tử Hiên, chúng ta đã chạy đi rất xa rồi, bọn họ không đuổi nữa đâu.” Hoa Lạc Lê ngắt một bông hoa nhỏ, cài lên mái tóc.
“Đẹp không? Hi hi... chỗ này giống chỗ chúng ta từng chơi đùa ngày bé.”
“A, Lạc Lê không cần trang điểm cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi. Thiên nhiên là không gian đẹp nhất. Nơi này rất giống với chỗ chúng ta hay chơi đùa hồi nhỏ.”
“Ha ha, Tử Hiên, anh vẫn nhớ chuyện ngày bé? Thật không?” Hoa Lạc Lê chớp chớp mắt nhìn anh vẻ bất ngờ.
“Đương nhiên rồi. Trí nhớ của anh chắc chắn tốt hơn em.” Hàn Từ Hiên chỉ vào hồ nước trước mặt nói tiếp: “Nhìn kìa, trên mặt hồ có rất nhiều bươm bướm và chuồn chuồn.”
“Ố, hay thật. Đẹp quá, đẹp thật đấy!” Buổi chiều cuối thu đầu đông, gió khẽ thổi, đàn chuồn chuồn bay là là mặt nước trông như một phi đội trực thăng nhỏ, có lúc chúng bay cách mặt nước một khoảng, có lúc lại hạ thấp xuống để đuôi chạm nhẹ vào làn nước, đùa với mấy ngọn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
“Anh Tử Hiên, sao chuồn chuồn lại muốn để đuôi chạm vào nước? Em thực sự rất muốn biết.” Hoa Lạc Lê tò mò hỏi.
“A, đó là một con chuồn chuồn mẹ đang đẻ trứng.” Hàn Tử Hiên nghiêng người thì thầm vào tai cô, hương sen trong hồ làm thần kinh cô bị kích động, hại cô nghĩ ngợi lung tung.
“À, thật sao? Đẻ trứng, ở đâu cơ? Trên mặt nước á? Em muốn đi xem thử.” Hoa Lạc Lê vội vàng đi đến bờ hồ, nhìn xuống mặt nước, chăm chú quan sát.
“Đứng đây có thể nhìn thấy, anh Tử Hiên.” Hoa Lạc Lê phấn khích.
Hàn Tử Hiên đi đến, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Để anh chỉ cho em xem...”.
Hơi thở của anh vừa ấm áp vừa thơm dịu, thực sự khiến người khác không thể không thưởng thức.
“Chuồn chuồn là loài côn trùng sống trên cạn, cả ngày bay trong không trung, nhưng ấu trùng của nó lại phải sống ở dưới nước. Để duy trì giống nòi, nó phải tìm một nơi có nước để đẻ trứng, trứng được thụ tinh phải có nước mới nở được, vì vậy khi chuồn chuồn chạm đuôi xuống nước là lúc chúng đẻ trúng, trứng chuồn chuồn bám vào cây thủy sinh trong nước, không lâu sau sẽ nở thành ấu trùng, gọi là giun nước. Giun nước ăn những ấu trùng phù du trong nước để lớn lên. Sống trong nước một thời gian, đợi đủ ngày, đủ tháng, những ấu trùng chuồn chuồn này sẽ bám vào cành lá thủy sinh leo lên mặt nước, lột xác thành chuồn chuổn, bay lượn trong không trung, đến mùa sinh sản lại tìm đến sông hồ, ao đầm để đẻ trứng...”
“Wow, thật vậy sao, trước đây em được biết bướm là do sâu biến thành, giờ lại biết thêm chuồn chuồn là do giun nước biến thành. Ha ha... ở bên cạnh anh Tử Hiên, những điều mới mẻ mãi mãi không bao giờ học hết. Cho nên em sẽ mãi mãi ở bên anh, có được không? Anh Tử Hiên, anh sẽ không đuổi em đi, đúng không? Kể cả sau này, em già, em ngốc, em xấu xí, anh đều sẽ không đuổi em đi, được không?” Hoa Lạc Lê ngồi xổm bên bờ hồ nhìn Hàn Tử Hiên chờ đợi.
“Nha đầu ngốc, hoàng tử làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ công chúa để sống một mình chứ. Nếu có một ngày, vì bất đắc dĩ mà hoàng tử rời xa công chúa, thì lúc đó, trái tim hoàng tử còn đau hơn cả công chúa. Cho nên hoàng tử sẽ không ngu ngốc mà bỏ công chúa.”
Hoa Lạc Lê cảm động nhìn Hàn Tử Hiên, mắt nhòe hơi nước.
“Lạc Lê, em có nhìn thấy không? Hai con chuồn chuồn bay trên mặt nước chỗ đó đó, có lúc con đực lùi lại sau làm “bà đỡ” giúp con cái.” Hàn Tử Hiên chỉ vào hai con chuồn chuồn bay sát mặt nước, ở gần chỗ họ.
“Ô, nhưng vì sao lại muốn làm ‘bà đỡ’ ạ?” Hoa Lạc Lê hỏi lại.
“Bởi vì khi chuồn chuồn cái đẻ trứng xuống nước, chuồn chuồn đực sợ “vợ” nó lặn dưới nước, cánh bị ướt, không bay lên được, cho nên chuồn chuồn đực đặt đuôi của mình trên đầu con cái, đợi khi con cái đẻ xong sẽ kéo con cái bay lên. Thấy thế người ta bèn gọi chuồn chuồn đực là ‘bà đỡ’.” Hàn Tử Hiên kiên nhẫn giải thích lần nữa.
“Ha ha... chuồn chuồn đực quả là đã hết sức làm tròn chức trách của một ‘người cha’.”
“Đúng thế. Phía trước hình như có rất nhiều hoa dại. Em có muốn qua đó xem thử không? Em sẽ thấy có rất nhiều loài hoa dại muôn hình vạn sắc đang đua nở.”
Hàn Tử Hiên chỉ tay ra phía xa xa, nơi có đám hoa dại đang kì trổ hoa, khoe sắc. Những bông hoa dại nở đầu đông rực rỡ như mang hết sức sống của mình chống lại trời đông lạnh giá. Hoa thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
“Wow, thật vậy sao, anh Tử Hiên, tầm nhìn của anh quả thật xa quá, luôn nhìn thấy những thứ người khác không nhìn ra. Lợi hại thật! Ở bên anh, em thấy mỗi ngày đều được biết thêm những điều mới mẻ. Hi hi…” Hoa Lạc Lê vui sướng chạy nhảy giữa những vạt hoa dại.
“Chỉ cần em thích là được rồi.”
“Anh Tử Hiên, một khi em quen ở bên cạnh anh rồi thì anh không được bỏ rơi em, bởi vì nếu thế em sẽ rất buồn. Em thực sự sợ vì anh cái gì cũng tốt, cũng hơn người, sau này em sẽ không để ý tới một người con trai nào khác, mãi mãi chỉ yêu một mình anh Tử Hiên thôi.” Hoa Lạc Lê hít hít hương hoa, lớn tiếng thề thốt.
“Ha ha, Hoa Lạc Lê đúng là đồ ngổc.”
Hàn Tử Hiên hai mắt ươn ướt nhưng anh nhanh chóng kìm lại được, đưa tay vuốt mái tóc cô. Nếu có thể xin Thượng đế thương tình cho anh thêm chút thời gian. Anh thực sự quý trọng những phút vui vẻ bên cạnh Hoa Lạc Lê, những kỉ niệm mùa hè năm anh chín tuổi luôn là mảnh hồi ức đẹp đẽ anh luôn mang theo bên mình.
Trong hồi ức, Hoa Lạc Lê tám tuổi là cái đuôi của anh. Cô ngoáy mông kể cho anh nghe câu chuyện cổ tích. Sau đó, anh sẽ trêu chọc cô. Hàn Tử Hiên vô cùng mong muốn thời gian có thể dừng lại ở thời điểm đó. Mãi mãi dừng lại ở đó. Như vậy thì cả đời này anh sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Hừm, Tử Hiên, anh mới chính là đồ ngốc. Lúc nhỏ đã nói với em, cưỡi bạch mã là Đường Tăng, thật là ghét chết đi. Anh muốn theo đuổi em? Hàn Tử Hiên, anh mới là đồ ngốc.” Hoa Lạc Lê vui vẻ chạy nhảy giữa những bụi hoa, hoa cỏ rực rỡ, trời đất lung linh.
“Sự thật là Đường Tăng cưỡi bạch mã. Anh không lừa em.” Hàn Tử Hiên phản đối, đuổi theo cô giữa những bụi hoa, giống hệt như khi còn nhỏ. Khung cảnh đẹp như trong câu chuyện cổ tích.
“Càng quá đáng hơn là tên ngốc Hàn Tử Hiên còn nói với em, cưỡi bạch mã ư, ngoài Đường Tăng còn có thể là ác quỷ, điều này càng không thể tha thứ, thật là cố ý phá hoại hình tượng bạch mã hoàng tử hoàn mĩ trong lòng em. Cho nên Hàn Tử Hiên từ khi chín tuổi đã là một tên đại ngốc. Tên đại ngốc này còn giành ăn táo đỏ của em. Hừm... thật đúng là một kẻ xấu không đáng để tha thứ.”
Hai người vui vẻ đuổi bắt, không hề chú ý nhìn xuống dưới chân, ở đó có một cái bẫy thú được che kín.
“Á” một tiếng to, chân động trời đất.
Hoa Lạc Lê không chú ý, thụt xuống cái bẫy được phủ một lớp cỏ trên mặt, Hàn Tử Hiên cũng ngã xuống theo. Xung quanh tối đen, mặt trời dần dần lặn xuống mặt hồ, ánh hoàng hôn mờ ảo.
“Anh Tử Hiên, sao anh lại nhảy xuống đây, thật là ngốc, nhảy mạnh như thế, anh có bị thương ở đâu không? Cái bẫy quá nhỏ, hai người đứng sát vào nhau.” Hoa Lạc Lê hỏi giọng đầy lo lắng.
“Không sao, em biết không, lúc thấy em ngã xuống, anh lo lắng quá, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lao xuống theo. Có khi vì em mắng anh là ngốc cho nên anh thành tên ngốc thật rồi.” Hàn Từ Hiên cười cười, quan sát xung quanh.
“Vậy bây giờ chúng ta có kêu cứu không?”
“Bay này thợ săn chế tạo để bẫy những động vật khá lớn, bẫy không sâu lắm, ở đây hoa cỏ phong phú, chắc chắn có nhiều động vật ăn cỏ, có động vật ăn cỏ, tất có động vật ăn thịt, đặt cái bẫy ở chỗ này thật là nhất cử lưỡng tiện.”
“Ừ, nguyên nhân là như vậy. Nhưng chúng ta phải làm sao để thoát khỏi đây.”
“Không sao, em bước lên tay anh, anh kiệu em lên đầu, em lên rồi tìm người tới giúp anh là được.” Hàn Tử Hiên vừa nói vừa ngồi xổm xuống, giục giã: “Lạc Lê, em mau trèo lên vai anh, anh đưa em ra khỏi đây.”
“Như vậy có được không?” Hoa Lạc Lê không nhẫn tâm trèo lên cánh tay Hàn Tử Hiên.
“À, yên tâm đi, anh tính không sai đâu. Mau lên đi, Lạc Lê. Phải cố gắng lên.”
“Được! Cố gắng!”
May mắn là Hoa Lạc Lê nhỏ nhắn, trọng lượng không nặng đến mức Hàn Tử Hiên không thể đỡ được.
Hoa Lạc Lê vô cùng vất vả, cuối cùng cũng trèo lên được mặt đất. Trời đã tối rồi. Cảnh vật xung quanh đã mờ mờ, nhìn không rõ nữa. Trong khoảng rừng này, Hoa Lạc Lê không tìm được đường ra, một chút phương hướng cũng không xác định được.
Đứng trong rừng, mặt trời đã lặn, mặt trăng ẩn sau lớp mây dày, thi thoảng mấy con vật nhỏ bất ngờ chạy vụt qua Lạc Lê. Hoa Lạc Lê sợ hãi vô cùng, cô nghĩ, Hàn Tử Hiên hãy còn dưới hố, nhất định là anh sợ hơn cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quay lại, đến bên cái bẫy.
Bụp một tiếng nữa, lại nhảy xuống hố.
“Lạc Lê, sao em lại quay lại?” Hàn Tử Hiên lo lắng hỏi.
“Em... em... em không làm được, em không thể nào để anh lại đây một mình. Nếu có chuyện gì, em không thể tha thứ cho mình.” Hoa Lạc Lê cúi đầu lí nhí.
Bầu trời tối đen, xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc, như nước ve vuốt làn da, cảm giác thật mát mẻ. Nhưng lúc này Hoa Lạc Lê không còn thấy sợ, ngược lại cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Bởi vì anh Tử Hiên đang ở bên cạnh. Cô cúi đầu, lén quan sát anh, nhưng dù đã hết sức cẩn thận ánh mắt ấy vẫn bị con mắt phía sau của anh phát hiện.
Đột nhiên, má cô nóng bừng, ửng hồng lên, tim cũng nóng bừng, có lẽ vì cảnh sắc diễm lệ xung quanh, giống như khắp mặt đất đang là mùa xuân chứ không phải mùa đông, hoa dại nở rực rỡ xóa đi dấu vết mùa đông. Cuối cùng, cơn nóng càng lúc càng điên cuồng tăng lên, cảm giác này giống như là có một cơn gió nóng đang ngủ quên trong người nay bỗng được đánh thức.
Cô và anh cùng mắc kẹt trong một cái bẫy nhỏ, giày bị lún sâu trong đám đất bùn nhão nhoét của đáy hố, hơi bùn bốc lên ngai ngái, nhưng không làm cho họ ngừng việc hít thật sâu mùi hương hoa tử vi từ nơi xa đưa lại.
Hoa Lạc Lê cúi đầu, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, đột nhiên cô muốn được mắc kẹt cùng anh tối nay, trong cái bẫy này, không cần thoát ra. Tận đáy lòng cô dù có chút sợ hãi khi phải ở lại chốn rừng núi âm u trong đêm tối nhưng lại cũng có một niềm vui âm thầm lan tỏa, niềm vui được ở bên nhau.
“Em có sợ không? Ở đây tối đen, lại không được về nhà. Biết vậy sao còn nhảy xuống?” Tiếng Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng, ấm áp truyền lại trong đêm tối - giọng nói của anh giống như giọt sương mai đậu trên lá trúc, long lanh tinh khiết, làm cho Hoa Lạc Lê cứng người giây lát.
Hoa Lạc Lê khẽ khàng hít hà hương thơm hoa cỏ trên người anh, mùi hương đó cùng với hương sen trong hồ vấn vít quanh mũi, cảm giác thật thoải mái dễ chịu.
“Em cũng không biết, chỉ là nghĩ có một mình anh ở dưới, cho nên nhảy xuống. Bởi vì em sợ anh một mình sẽ cảm thấy đơn độc.” Hoa Lạc Lê khẽ đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra với Hàn Tử Hiên, nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tử Hiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuyên màn đêm, giống như hai ngôi sao sớm trên bầu trời đêm, cứ như vậy, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.
Xung quanh yên lặng quá, yên lặng tới mức Hoa Lạc Lê có thể nghe thấy nhịp tim rộn ràng, hơi thở gấp gáp của chính mình. Ánh trăng như nước, chảy tràn trên mái tóc nhuộm vàng của Hàn Tử Hiên, như bao quanh đầu anh một vầng hào quang của thiên thần. Ánh trăng bàng bạc cũng soi sáng khuôn mặt đẹp trai của anh, từng đường nét hiện lên dưới ánh trăng càng thêm hoàn mĩ. Lông mi của anh dày và dài, uốn thành một vòng cung đẹp đẽ như vành trăng lưỡi liềm đang khẽ rung rinh.