Trình Ca nhanh chóng mặc quần, lấy áo khoác ra choàng vào, nói với A Hòe: “Cô đừng chạy lung tung.”
Cô kéo cửa ra, đám Bành Dã, Mười Sáu cũng mở cửa phòng mình.
Trình Ca nói: “Mấy anh nghe ra rồi?”
Mười Sáu nói: “Là cô gái ở dịch trạm.”
Bành Dã nói: “Chắc bạn cô ấy đã xảy ra chuyện.” Lúc anh nói ánh mắt còn mang theo sự nghiêm túc, nhìn thoáng qua ngực Trình Ca, lại nhìn mắt cô, đang nhắc nhở.
Lúc này Trình Ca mới ý thức được chưa cài hết nút áo, trước ngực đầy cảnh xuân.
Trình Ca cài nút áo lại, nói: “Đi xuống xem thử đã xảy ra chuyện gì.”
“Cô ở lại đây.” Bành Dã nói.
Anh nhìn về phía ba người đàn ông trong phòng Mười Sáu, nói: “Trình Ca và A Hòe sang phòng mấy cậu ngồi một lát, đừng chạy lung tung, anh và anh Tư xuống xem thử.”
Trình Ca không phản đối, nhường ra một con đường.
A Hòe cũng đi ra, lúc Bành Dã đi ngang qua, nhẹ giọng dặn một câu: “Chú ý an toàn.”
Trình Ca nhìn Bành Dã đi, nói với A Hòe: “Sang phòng kia đi.”
**
Đường tối đen, chỉ có mấy gia đình mở cửa ra, ánh sáng vàng chanh rải trên phiến đá xanh. Cách đó không xa, một cô gái dìu một cô gái khác trên vai, lảo đảo đi về hướng này.
Vài người bản địa từ trong nhà đi ra vây lại,
“Thế này là sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có phải gặp sói không?”
An An đi không nổi nữa, đặt Tiêu Linh xuống đất: “Có bác sĩ không? Trạm y tế ở đâu?”
“Cô gái cô đừng khóc, chờ chút, tôi tìm bác sĩ tới ngay.” Người nói chạy như gió ngang qua trước mặt Bành Dã.
Bành Dã đi sang nhìn, Tiêu Linh tóc tai rối bời, máu dính đầy đầu, không thấy rõ mặt cũng không biết sống chết.
Cái nhìn đầu tiên Bành Dã đã cảm thấy kì lạ, nhưng không nói ra được.
Anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
An An ngẩng đầu thấy là Bành Dã, gọi một tiếng anh, nước mắt rơi không ngừng.
Ở đây tối trễ, Tiêu Linh nói trời còn sáng, muốn lên chùa trên núi xem thử, muốn bái Phật phù hộ về tìm được công việc tốt. Tiêu Linh đến phía sau chùa thắp hương, sau đó mãi không quay lại. An An tìm cả buổi không tìm được, thấy trời sắp tối, bất ngờ phát hiện trên vách đá nhỏ có dấu vết đá trượt xuống.
Cô đoán Tiêu Linh có thể trượt chân lăn xuống khe núi.
Dân bản địa nói trong khe núi có sói, trời tối người không vào được; An An tự đi tìm, lúc tìm được, Tiêu Linh đã là dáng vẻ này.
Bành Dã bóp cổ tay Tiêu Linh, vẫn còn mạch đập hơi yếu.
Anh vén cổ áo cô ấy ra, đột nhiên hiểu được cảm giác kì lạ lúc đầu, cái áo này, cái Tiêu Linh mặc trên người chính là áo của Trình Ca!
Trên cổ cô ấy đầy dấu móng vuốt và dấu răng, nhưng cô ấy may mắn, đụng phải một con sói con đang học đi săn, không cắn trúng khí quản cô ấy.
Dân bản địa liếc mắt là thấy rõ, nói: “Cô gái này may mắn thật.”
Bành Dã nói: “Quả thực may mắn, gặp được một người bạn tốt.”
Anh lạnh nhạt nhìn An An một cái: “Tìm người là sở thích của cô sao? Còn luôn một mình tự ý chủ trương.”
An An khóc nhòe mặt, dẫu môi không lên tiếng.
Bành Dã nắm đầu Tiêu Linh kiểm tra một chút, huyệt thái dương đụng lõm vào, những chỗ khác trên đầu cũng không may mắn tránh khỏi. Bị thương nghiêm trọng, có thể sống xem như là mạng cứng.
Rất nhanh, bác sĩ vội vàng tới, sau khi kiểm tra nói: “Mau đưa tới bệnh viện trên huyện đi.”
Có người tốt bụng nói: “Nhà tôi có xe tải nhỏ, chở mấy người đi.”
Còn có người nói: “Tháo cánh cửa xuống, cho cô ấy nằm lên, đừng để xốc nảy làm vết thương nặng hơn.”
An An liên tục nói cảm ơn.
Bành Dã kéo bác sĩ sang một bên, hỏi: “Cô ấy bị thương thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Cô gái này mạng cứng, nhưng mà… xác suất tỉnh lại không lớn lắm.”
Mọi người dùng cánh cửa nâng Tiêu Linh lên xe tải, An An đi tới trước mặt Bành Dã, rưng rưng nước mắt: “Anh để lại số điện thoại cho em được không, lỡ như có chuyện gì thì em cũng không biết còn tìm ai được nữa.”
Bành Dã cho số điện thoại.
Xe tải nhỏ chở người biến mất trong màn đêm, mấy dân làng tiếp tục ở lại tán dóc thảo luận ở ven đường.
Bành Dã quay lại, mây đen phủ đầy mặt, Hà Tranh hỏi: “Sao vậy?”
Bành Dã nói: “Cái áo cô ấy mặc là của Trình Ca.”
Hà Tranh sửng sốt: “Chú nói cô ấy trở thành người chết thay?”
“Đúng.”
“Vừa rồi chú cũng thấy vết thương trên người cô ấy, là do đụng vào đá trên núi.”
“Là đá hay là dụng cụ cùn khác, bây giờ cũng không nói chính xác được.” Bành Dã nói, “Chúng biết buổi tối có sói qua lại.”
Hà Tranh nói: “Cũng coi như hao tâm tổn sức. Nhưng… có phải Trình Ca tạm thời an toàn rồi không?”
Bành Dã không đáp, chỉ nói: “Sáng mai lên đường gấp. Đi về, đừng nhắc tới chuyện cái áo.”
Hà Tranh nói: “Anh biết.”
Bành Dã về chỉ nói Tiêu Linh trượt chân rơi xuống lúc xuống núi, bị thương được đưa tới bệnh viện lớn. Mọi người không hề nghi ngờ.
Hôm sau, đoàn người tạm biệt Hà Tranh và A Hòe, tiếp tục lên đường.
Trước khi đi, A Hòe kêu Trình Ca sang một bên, nói: “Tôi đã suy nghĩ cả đêm, có một chuyện vẫn muốn nói cho cô biết.”
Trình Ca hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mặt A Hòe ửng đỏ, cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi nói rõ một chút với cô nha, đêm đầu tiên tôi đứng đường, tâm trạng anh ấy sa sút, anh ấy đã uống rượu, đụng vào tôi, nói tiếng xin lỗi… Tôi rất sợ, nếu còn không kéo được khách về… anh chị cả sẽ đánh tôi chết… Tôi đã… dẫn anh ấy về nhà… Sau đó, lúc anh ấy đi, tôi nói, hi vọng nếu sau này anh ấy muốn tìm phụ nữ thì hãy tới tìm tôi, dù sao cũng quen mặt. Anh ấy nói được… Anh ấy thực sự không phải là loại đó, cái cô nghĩ…”
Giọng A Hòe càng lúc càng nhỏ, cô ấy cúi đầu vò góc áo.
Trình Ca: “…”
Cô không hiểu mục đích của cô ấy, hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với tôi?”
A Hòe ngẩng đầu, lắc lắc, mỉm cười: “Chỉ muốn nói với cô thôi.”
Trình Ca nhìn cô ấy vài giây, cô ấy vô cùng mỏng manh, Trình Ca không nhịn được giơ tay sờ đầu cô ấy, nói: “Ngoan.”
Sau đó xoay người đi khỏi.
A Hòe đi tới bên cạnh Hà Tranh, nhìn bóng lưng họ.
Lúc xe khởi động, cô ấy nói: “Anh Tư, em không chờ anh ấy nữa.”
Hà Tranh nhìn cô ấy một cái, không hỏi tại sao, chỉ thở dài: “Trong mắt cô gái đó có chú ấy, trong lòng không có.”
**
Lòng chảo và dãy núi gần Nadi Kangri do trầm tích núi lửa vào Kỷ Than Đá biến đổi thành, địa thế gồ ghề, đầy đá vụn. Trình Ca ngồi trên xe, năm mét một hố nhỏ, mười mét một hố to, xóc đến mức xương trên người như bị dỡ thành từng khúc.
Thời tiết trong, mặt trời chiếu rọi trên cao nguyên, dọc đường đá núi lửa chiếm đa số, màu xám ảm đạm, cực kì ít cỏ dại. Mặt trời chiếu thế giới sáng rực, giống như đi trong mặt kính.
Trình Ca dùng mặt nạ chắn gió và kính bảo hộ che kín mình lại. Nhưng ánh sáng chói mắt, đường đi xóc nảy, đi chưa được mấy tiếng, cô đã có chút không chịu nổi, cảm thấy sắp say xe, may mà sáng không ăn thứ gì, chưa đến mức nôn, chỉ nhắm mắt lại cố nén xuống.
Chịu đựng một khoảng thời gian liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ vẫn có Bành Dã, nhưng lần này, cô chỉ ôm thân thể anh, vuốt ve.
Cảnh trong mơ giống như dòng nước thong thả. Có người phụ nữ đang hát, mềm mại và chậm rãi, dịu dàng như gió núi:
“A nhạ A nhạ đừng rời đi
Rời đi rồi A ca sẽ đau lòng
Nếu như A ca đau lòng
Thì lời trong tim nói với ai đây…”
(*) A nhạ: tên gọi chung của chị em họ trong dân tộc Di.
Có người khẽ gõ cửa sổ xe cô: “Trình Ca.”
Giọng Bành Dã cách kính cửa sổ xe, có chút mơ hồ.
Trình Ca chậm rãi mở mắt, giọng ca giống giấc mơ đó đang khẽ hát trong xe,
“Ánh trăng ánh trăng đừng né tránh
Né tránh rồi A nhạ sẽ cô đơn…”
Bành Dã ở bên ngoài cửa sổ xe, khom người nhìn cô.
Trình Ca gỡ kính bảo hộ ra, không quen lắm mà nheo mắt lại, trong xe chỉ có một mình cô, CD đang phát bài hát.
Cô hơi chóng mặt, xoay kính xuống. Gió tràn mạnh vào, cô che mặt nạ bảo hộ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bành Dã vươn tay vào cửa sổ mở cửa xe, nói: “Dẫn cô đi xem một thứ.”
Trình Ca chẳng muốn di chuyển, cũng không có hứng thú gì. Cô lại đeo kính bảo hộ vào, xuống xe. Mười Sáu, Thạch Đầu còn có Ni Mã đứng cách đó không xa cười với cô.
“Làm trò quỷ gì đó?” Giọng Trình Ca lọt ra ngoài từ mặt nạ bảo hộ, ồm ồm.
Trình Ca giẫm lên đá núi lửa cứng màu xám, quay đầu nhìn, thế giới là cả một vùng màu xám, giống như ruộng muối. Chính giữa lại có một hồ nước cao nguyên xanh thẳm trải dài, còn xanh hơn bầu trời, giống như viên đá quý to lớn.
Cơn lười của Trình Ca từ từ rút đi, cô nói: “Rất đẹp.”
Bành Dã ở sau lưng cô, lại nói: “Không phải cho cô xem cái này.”
“Qua đây.” Bành Dã đi lên dốc đá núi lửa.
Trình Ca đuổi kịp.
Dần dần, có gió tràn tới từ đỉnh dốc.
Bành Dã đi tới đỉnh dốc, gió thổi mái tóc và quần áo anh. Anh quay đầu lại, nói: “Lên đây.”
Trình Ca đi lên, sau đó liền nín thở, không tự giác gỡ kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ xuống.
Cô nhìn xuống một thung lũng xanh biếc, mấy chục ngàn cây hoa mai hoang dã nở rộ, đỏ nhạt tím thẫm trắng như tuyết, tựa như ráng mây rực rỡ. Bầu trời treo vài tầng mây thấp, tỏa bóng râm lên đồng cỏ xanh đậm.
Trong tia sáng sặc sỡ, vô cùng nổi bật, giống như bức tranh sơn dầu của Vincent van Gogh.
Làn gió mát lạnh thổi lên từ đáy thung lũng, cảm giác ngột ngạt trong ngực Trình Ca tiêu tan trong nháy mắt, chỉ cảm thấy hoàn toàn thư thái.
Trình Ca hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Bành Dã nói: “Không có tên, thung lũng trổ hoa.”
“Thung lũng trổ hoa, đây là một cái tên rất hay.” Trình Ca nói.
Anh tặng thung lũng trổ hoa này cho cô xem. Trình Ca nói với anh: “Cảm ơn.”
Bành Dã im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn cô.
Trình Ca cúi đầu, cô đứng trên đá núi lửa màu xám, lòng bàn chân giẫm lên thung lũng trổ hoa. Gió núi bên tai cô, cô nghe thấy giọng ca ở trong xe phía sau trở nên vô cùng kì ảo:
“Hãy bay đi, giang rộng đôi cánh của bạn,
Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn…”
Cô bước về trước một bước, gió rất lớn, giống như vô số đôi tay có hình dạng, nâng cô lên.
“Hãy bay đi, giang rộng đôi cánh tình yêu,
Bạn sẽ tự do như gió núi…”
Nhất định sẽ rất kích thích.
Cô lại bước về trước một bước, cô hít sâu một hơi vào phổi, có sự kích động lao xuống dưới.
Cô chậm rãi nhón mũi chân.
Đột nhiên, sắc màu trước mắt quét qua trước mặt cô như dòng nước. Bành Dã kéo cô lại, gần như bóp gãy cổ tay cô, anh nhìn cô đầy lạnh lùng, gần như phẫn nộ: “Mẹ nó cô có bệnh hả?!”
Trình Ca lại rất bình tĩnh, nói: “Tôi không định nhảy.”
Bành Dã cắn răng, suýt chút nữa bị cô làm nghẹn chết. Vừa rồi cô quả thực chỉ nhón chân, là anh phản ứng quá nhanh.
“Tôi thích chỗ này.” Trình Ca nói, “Cảm ơn anh.”
Trên mặt Bành Dã phủ đầy mây đen, anh thâm trầm nhìn cô chằm chằm một hồi, đen mặt, không hề nói một câu. Cuối cùng, không quay đầu lại lên xe.
**
Dọc đường đi, Bành Dã không nói chuyện với Trình Ca nữa. Mấy người còn lại giảng hòa vài lần, giảng hòa không được, cũng không dám trêu chọc hai người họ.
Gần tối, đá núi lửa, hồ nước đã sớm đi xa, mặt trời lặn xuống phía Tây, nhiệt độ không khí giảm, trên cánh đồng hoang xuất hiện sông băng, họ giống như đi tới lục địa mới.
Trình Ca hỏi: “Đến đâu rồi?”
Cô nhìn Bành Dã, Bành Dã không để ý tới cô, cũng không nhìn cô.
Ni Mã suy nghĩ một chút, tiếp lời: “Vùng phụ cận là Purog Kangri, có sông băng và cánh đồng băng. Sông băng Purog Kangri là sông băng thứ ba thế giới trừ Nam Cực và Bắc Cực đó.”
Trình Ca nói: “Nếu sau này cậu không làm nghề này nữa thì có thể đi làm hướng dẫn viên du lịch.”
Ni Mã gãi gãi đầu, nói: “Ở đó có rất nhiều bò Tây Tạng hoang, ngốc nghếch, chạy tới chạy lui trên băng. Chị Ca, chị thích bò Tây Tạng không?”
Trình Ca: “…”
Cô nói: “Tôi nên trả lời câu hỏi này thế nào.”
Lúc hoàng hôn buông xuống, họ dừng lại trong một lùm cây thưa thớt, xuống xe dựng trại. Vùng này núi cao trùng điệp, không có dân cư, vòng sang thôn tốn thời gian tốn xăng cũng tốn sức.
Tối nay phải ngủ ngoài trời.
Thạch Đầu lái xe vào chỗ khá khuất, Bành Dã và Mười Sáu xoay một vòng ở gần đó, nắm rõ địa hình.
Bành Dã kể cho Mười Sáu chuyện của Tiêu Linh, Mười Sáu hỏi: “Nói như vậy, Trình Ca tạm thời an toàn rồi?”
“Tạm thời.”
Mười Sáu thở dài: “Nhưng vẫn có thể sẽ có người tới cướp da.”
Bành Dã nói: “Quãng đường này chính là lúc có khả năng ra tay nhất.”
Mười Sáu nói: “Nếu không thì tối nay đừng đốt lửa.”
Bành Dã nói: “Không được. Một đám người đều phải ăn, nhiệt độ buổi tối rất thấp, không đốt lửa thì không chịu nổi. Nếu chúng ta là mục tiêu, có đốt lửa hay không thì người cũng tới thôi.”
Mười Sáu ngẫm nghĩ: “Cũng đúng. Thứ dụ chúng tới không phải lửa, là da. Đừng để tới lúc đó vừa đói vừa lạnh, ngay cả súng cũng cầm không vững.”
Mười Sáu đi vài bước, lại huých cánh tay Bành Dã: “Đúng rồi, anh này, nếu không thì báo cho Trình Ca biết trước một tiếng?”
Bành Dã: “Báo cái gì?”
Mười Sáu: “Nói cho cô ấy biết có thể có người đánh lén chúng ta đó. Em sợ đến lúc đó cô ấy bị dọa.”
Bành Dã hừ cười một tiếng, hỏi: “Cậu cảm thấy cô ấy sẽ bị dọa sao?”
Mười Sáu hỏi: “Nếu không phải vậy thì sao?”
Bành Dã nói: “Anh nghĩ cô ấy sẽ tìm cậu đòi súng.”
**
Mấy người chọn được chỗ ổn định xong, Thạch Đầu và Mười Sáu đi tìm gỗ đốt lửa ở gần đó, Bành Dã và Ni Mã dựng lều.
Trình Ca không có chuyện gì làm, ngồi nhìn bên cạnh, thỉnh thoảng lén chụp mấy tấm ảnh cho họ.
Hai người này không giống Thạch Đầu và Mười Sáu, vừa thấy ống kính liền không phối hợp đủ thứ. Trình Ca cảm thấy người không tích cực như họ khiến cô rất khó tiến hành công việc.
Chụp chưa được mấy tấm, sự chú ý của Trình Ca rất nhanh lại bị Bành Dã thu hút.
Anh giống như mọi ngày, bắt đầu làm việc đều vô cùng nghiêm túc, điều này khiến gương mặt anh thoạt nhìn anh tuấn có khí phách hơn thường ngày. Anh làm việc có trình tự quy tắc và nhanh chóng, tháo trang bị, đóng cọc, buộc dây… Lều bạt lớn kềnh càng vào tay anh trở nên đơn giản giống như trò xếp gỗ Lego.
Anh ngồi xổm dưới đất, xắn tay áo, bắp thịt trên cánh tay lưu loát, lên xuống hai ba lần đập cọc vào đất, hai ba vòng buộc thành một nút thủy thủ vững chắc.
Rất nhanh, một chiếc lều màu xanh quân đội lớn được dựng xong, ẩn trong lùm cây, là sự ngụy trang tốt nhất.
Không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của Trình Ca hay không, Bành Dã quay đầu nhìn cô một cái.
Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào một thân cây hút thuốc. Làn khói trắng đen, ánh mắt cô hơi mơ màng, thoạt nhìn có loại gợi cảm kiểu khác.
Cô đang dùng ánh mắt quan hệ với anh, công khai, không hề tránh né.
Bành Dã nói một câu không có giọng điệu gì: “Cô sang đây.”
Anh nói chuyện với cô rồi.
Trình Ca dập tắt đầu lọc, phủi lá trên mông, đi tới gần anh.
Anh di chuyển cằm một chút, ý bảo cô tới đứng trước mặt anh. Trình Ca đi một bước, đứng đối diện anh, nhíu mày: “Làm gì?”
Bành Dã đột nhiên duỗi tay đẩy cô một cái, Trình Ca đứng không vững, cả người lảo đảo bước ngược ra sau, ngã rầm lên lều bạt.
Trình Ca tưởng sắp ngã xuống, nhưng lều bạt nghiêng lún xuống một chút, sau đó, vững vàng đỡ lấy cô.
Cô trừng mắt nhìn Bành Dã.
Bành Dã thản nhiên nhìn cô một cái, nói với Ni Mã ở đối diện lều: “Đã thử nghiệm, dựng chắc rồi.”
Trình Ca: “Đm ông nội anh!”
Trình Ca nhanh chóng mặc quần, lấy áo khoác ra choàng vào, nói với A Hòe: “Cô đừng chạy lung tung.”
Cô kéo cửa ra, đám Bành Dã, Mười Sáu cũng mở cửa phòng mình.
Trình Ca nói: “Mấy anh nghe ra rồi?”
Mười Sáu nói: “Là cô gái ở dịch trạm.”
Bành Dã nói: “Chắc bạn cô ấy đã xảy ra chuyện.” Lúc anh nói ánh mắt còn mang theo sự nghiêm túc, nhìn thoáng qua ngực Trình Ca, lại nhìn mắt cô, đang nhắc nhở.
Lúc này Trình Ca mới ý thức được chưa cài hết nút áo, trước ngực đầy cảnh xuân.
Trình Ca cài nút áo lại, nói: “Đi xuống xem thử đã xảy ra chuyện gì.”
“Cô ở lại đây.” Bành Dã nói.
Anh nhìn về phía ba người đàn ông trong phòng Mười Sáu, nói: “Trình Ca và A Hòe sang phòng mấy cậu ngồi một lát, đừng chạy lung tung, anh và anh Tư xuống xem thử.”
Trình Ca không phản đối, nhường ra một con đường.
A Hòe cũng đi ra, lúc Bành Dã đi ngang qua, nhẹ giọng dặn một câu: “Chú ý an toàn.”
Trình Ca nhìn Bành Dã đi, nói với A Hòe: “Sang phòng kia đi.”
**
Đường tối đen, chỉ có mấy gia đình mở cửa ra, ánh sáng vàng chanh rải trên phiến đá xanh. Cách đó không xa, một cô gái dìu một cô gái khác trên vai, lảo đảo đi về hướng này.
Vài người bản địa từ trong nhà đi ra vây lại,
“Thế này là sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có phải gặp sói không?”
An An đi không nổi nữa, đặt Tiêu Linh xuống đất: “Có bác sĩ không? Trạm y tế ở đâu?”
“Cô gái cô đừng khóc, chờ chút, tôi tìm bác sĩ tới ngay.” Người nói chạy như gió ngang qua trước mặt Bành Dã.
Bành Dã đi sang nhìn, Tiêu Linh tóc tai rối bời, máu dính đầy đầu, không thấy rõ mặt cũng không biết sống chết.
Cái nhìn đầu tiên Bành Dã đã cảm thấy kì lạ, nhưng không nói ra được.
Anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
An An ngẩng đầu thấy là Bành Dã, gọi một tiếng anh, nước mắt rơi không ngừng.
Ở đây tối trễ, Tiêu Linh nói trời còn sáng, muốn lên chùa trên núi xem thử, muốn bái Phật phù hộ về tìm được công việc tốt. Tiêu Linh đến phía sau chùa thắp hương, sau đó mãi không quay lại. An An tìm cả buổi không tìm được, thấy trời sắp tối, bất ngờ phát hiện trên vách đá nhỏ có dấu vết đá trượt xuống.
Cô đoán Tiêu Linh có thể trượt chân lăn xuống khe núi.
Dân bản địa nói trong khe núi có sói, trời tối người không vào được; An An tự đi tìm, lúc tìm được, Tiêu Linh đã là dáng vẻ này.
Bành Dã bóp cổ tay Tiêu Linh, vẫn còn mạch đập hơi yếu.
Anh vén cổ áo cô ấy ra, đột nhiên hiểu được cảm giác kì lạ lúc đầu, cái áo này, cái Tiêu Linh mặc trên người chính là áo của Trình Ca!
Trên cổ cô ấy đầy dấu móng vuốt và dấu răng, nhưng cô ấy may mắn, đụng phải một con sói con đang học đi săn, không cắn trúng khí quản cô ấy.
Dân bản địa liếc mắt là thấy rõ, nói: “Cô gái này may mắn thật.”
Bành Dã nói: “Quả thực may mắn, gặp được một người bạn tốt.”
Anh lạnh nhạt nhìn An An một cái: “Tìm người là sở thích của cô sao? Còn luôn một mình tự ý chủ trương.”
An An khóc nhòe mặt, dẫu môi không lên tiếng.
Bành Dã nắm đầu Tiêu Linh kiểm tra một chút, huyệt thái dương đụng lõm vào, những chỗ khác trên đầu cũng không may mắn tránh khỏi. Bị thương nghiêm trọng, có thể sống xem như là mạng cứng.
Rất nhanh, bác sĩ vội vàng tới, sau khi kiểm tra nói: “Mau đưa tới bệnh viện trên huyện đi.”
Có người tốt bụng nói: “Nhà tôi có xe tải nhỏ, chở mấy người đi.”
Còn có người nói: “Tháo cánh cửa xuống, cho cô ấy nằm lên, đừng để xốc nảy làm vết thương nặng hơn.”
An An liên tục nói cảm ơn.
Bành Dã kéo bác sĩ sang một bên, hỏi: “Cô ấy bị thương thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Cô gái này mạng cứng, nhưng mà… xác suất tỉnh lại không lớn lắm.”
Mọi người dùng cánh cửa nâng Tiêu Linh lên xe tải, An An đi tới trước mặt Bành Dã, rưng rưng nước mắt: “Anh để lại số điện thoại cho em được không, lỡ như có chuyện gì thì em cũng không biết còn tìm ai được nữa.”
Bành Dã cho số điện thoại.
Xe tải nhỏ chở người biến mất trong màn đêm, mấy dân làng tiếp tục ở lại tán dóc thảo luận ở ven đường.
Bành Dã quay lại, mây đen phủ đầy mặt, Hà Tranh hỏi: “Sao vậy?”
Bành Dã nói: “Cái áo cô ấy mặc là của Trình Ca.”
Hà Tranh sửng sốt: “Chú nói cô ấy trở thành người chết thay?”
“Đúng.”
“Vừa rồi chú cũng thấy vết thương trên người cô ấy, là do đụng vào đá trên núi.”
“Là đá hay là dụng cụ cùn khác, bây giờ cũng không nói chính xác được.” Bành Dã nói, “Chúng biết buổi tối có sói qua lại.”
Hà Tranh nói: “Cũng coi như hao tâm tổn sức. Nhưng… có phải Trình Ca tạm thời an toàn rồi không?”
Bành Dã không đáp, chỉ nói: “Sáng mai lên đường gấp. Đi về, đừng nhắc tới chuyện cái áo.”
Hà Tranh nói: “Anh biết.”
Bành Dã về chỉ nói Tiêu Linh trượt chân rơi xuống lúc xuống núi, bị thương được đưa tới bệnh viện lớn. Mọi người không hề nghi ngờ.
Hôm sau, đoàn người tạm biệt Hà Tranh và A Hòe, tiếp tục lên đường.
Trước khi đi, A Hòe kêu Trình Ca sang một bên, nói: “Tôi đã suy nghĩ cả đêm, có một chuyện vẫn muốn nói cho cô biết.”
Trình Ca hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mặt A Hòe ửng đỏ, cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi nói rõ một chút với cô nha, đêm đầu tiên tôi đứng đường, tâm trạng anh ấy sa sút, anh ấy đã uống rượu, đụng vào tôi, nói tiếng xin lỗi… Tôi rất sợ, nếu còn không kéo được khách về… anh chị cả sẽ đánh tôi chết… Tôi đã… dẫn anh ấy về nhà… Sau đó, lúc anh ấy đi, tôi nói, hi vọng nếu sau này anh ấy muốn tìm phụ nữ thì hãy tới tìm tôi, dù sao cũng quen mặt. Anh ấy nói được… Anh ấy thực sự không phải là loại đó, cái cô nghĩ…”
Giọng A Hòe càng lúc càng nhỏ, cô ấy cúi đầu vò góc áo.
Trình Ca: “…”
Cô không hiểu mục đích của cô ấy, hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với tôi?”
A Hòe ngẩng đầu, lắc lắc, mỉm cười: “Chỉ muốn nói với cô thôi.”
Trình Ca nhìn cô ấy vài giây, cô ấy vô cùng mỏng manh, Trình Ca không nhịn được giơ tay sờ đầu cô ấy, nói: “Ngoan.”
Sau đó xoay người đi khỏi.
A Hòe đi tới bên cạnh Hà Tranh, nhìn bóng lưng họ.
Lúc xe khởi động, cô ấy nói: “Anh Tư, em không chờ anh ấy nữa.”
Hà Tranh nhìn cô ấy một cái, không hỏi tại sao, chỉ thở dài: “Trong mắt cô gái đó có chú ấy, trong lòng không có.”
**
Lòng chảo và dãy núi gần Nadi Kangri do trầm tích núi lửa vào Kỷ Than Đá biến đổi thành, địa thế gồ ghề, đầy đá vụn. Trình Ca ngồi trên xe, năm mét một hố nhỏ, mười mét một hố to, xóc đến mức xương trên người như bị dỡ thành từng khúc.
Thời tiết trong, mặt trời chiếu rọi trên cao nguyên, dọc đường đá núi lửa chiếm đa số, màu xám ảm đạm, cực kì ít cỏ dại. Mặt trời chiếu thế giới sáng rực, giống như đi trong mặt kính.
Trình Ca dùng mặt nạ chắn gió và kính bảo hộ che kín mình lại. Nhưng ánh sáng chói mắt, đường đi xóc nảy, đi chưa được mấy tiếng, cô đã có chút không chịu nổi, cảm thấy sắp say xe, may mà sáng không ăn thứ gì, chưa đến mức nôn, chỉ nhắm mắt lại cố nén xuống.
Chịu đựng một khoảng thời gian liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ vẫn có Bành Dã, nhưng lần này, cô chỉ ôm thân thể anh, vuốt ve.
Cảnh trong mơ giống như dòng nước thong thả. Có người phụ nữ đang hát, mềm mại và chậm rãi, dịu dàng như gió núi:
“A nhạ A nhạ đừng rời đi
Rời đi rồi A ca sẽ đau lòng
Nếu như A ca đau lòng
Thì lời trong tim nói với ai đây…”
(*) A nhạ: tên gọi chung của chị em họ trong dân tộc Di.
Có người khẽ gõ cửa sổ xe cô: “Trình Ca.”
Giọng Bành Dã cách kính cửa sổ xe, có chút mơ hồ.
Trình Ca chậm rãi mở mắt, giọng ca giống giấc mơ đó đang khẽ hát trong xe,
“Ánh trăng ánh trăng đừng né tránh
Né tránh rồi A nhạ sẽ cô đơn…”
Bành Dã ở bên ngoài cửa sổ xe, khom người nhìn cô.
Trình Ca gỡ kính bảo hộ ra, không quen lắm mà nheo mắt lại, trong xe chỉ có một mình cô, CD đang phát bài hát.
Cô hơi chóng mặt, xoay kính xuống. Gió tràn mạnh vào, cô che mặt nạ bảo hộ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bành Dã vươn tay vào cửa sổ mở cửa xe, nói: “Dẫn cô đi xem một thứ.”
Trình Ca chẳng muốn di chuyển, cũng không có hứng thú gì. Cô lại đeo kính bảo hộ vào, xuống xe. Mười Sáu, Thạch Đầu còn có Ni Mã đứng cách đó không xa cười với cô.
“Làm trò quỷ gì đó?” Giọng Trình Ca lọt ra ngoài từ mặt nạ bảo hộ, ồm ồm.
Trình Ca giẫm lên đá núi lửa cứng màu xám, quay đầu nhìn, thế giới là cả một vùng màu xám, giống như ruộng muối. Chính giữa lại có một hồ nước cao nguyên xanh thẳm trải dài, còn xanh hơn bầu trời, giống như viên đá quý to lớn.
Cơn lười của Trình Ca từ từ rút đi, cô nói: “Rất đẹp.”
Bành Dã ở sau lưng cô, lại nói: “Không phải cho cô xem cái này.”
“Qua đây.” Bành Dã đi lên dốc đá núi lửa.
Trình Ca đuổi kịp.
Dần dần, có gió tràn tới từ đỉnh dốc.
Bành Dã đi tới đỉnh dốc, gió thổi mái tóc và quần áo anh. Anh quay đầu lại, nói: “Lên đây.”
Trình Ca đi lên, sau đó liền nín thở, không tự giác gỡ kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ xuống.
Cô nhìn xuống một thung lũng xanh biếc, mấy chục ngàn cây hoa mai hoang dã nở rộ, đỏ nhạt tím thẫm trắng như tuyết, tựa như ráng mây rực rỡ. Bầu trời treo vài tầng mây thấp, tỏa bóng râm lên đồng cỏ xanh đậm.
Trong tia sáng sặc sỡ, vô cùng nổi bật, giống như bức tranh sơn dầu của Vincent van Gogh.
Làn gió mát lạnh thổi lên từ đáy thung lũng, cảm giác ngột ngạt trong ngực Trình Ca tiêu tan trong nháy mắt, chỉ cảm thấy hoàn toàn thư thái.
Trình Ca hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Bành Dã nói: “Không có tên, thung lũng trổ hoa.”
“Thung lũng trổ hoa, đây là một cái tên rất hay.” Trình Ca nói.
Anh tặng thung lũng trổ hoa này cho cô xem. Trình Ca nói với anh: “Cảm ơn.”
Bành Dã im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn cô.
Trình Ca cúi đầu, cô đứng trên đá núi lửa màu xám, lòng bàn chân giẫm lên thung lũng trổ hoa. Gió núi bên tai cô, cô nghe thấy giọng ca ở trong xe phía sau trở nên vô cùng kì ảo:
“Hãy bay đi, giang rộng đôi cánh của bạn,
Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn…”
Cô bước về trước một bước, gió rất lớn, giống như vô số đôi tay có hình dạng, nâng cô lên.
“Hãy bay đi, giang rộng đôi cánh tình yêu,
Bạn sẽ tự do như gió núi…”
Nhất định sẽ rất kích thích.
Cô lại bước về trước một bước, cô hít sâu một hơi vào phổi, có sự kích động lao xuống dưới.
Cô chậm rãi nhón mũi chân.
Đột nhiên, sắc màu trước mắt quét qua trước mặt cô như dòng nước. Bành Dã kéo cô lại, gần như bóp gãy cổ tay cô, anh nhìn cô đầy lạnh lùng, gần như phẫn nộ: “Mẹ nó cô có bệnh hả?!”
Trình Ca lại rất bình tĩnh, nói: “Tôi không định nhảy.”
Bành Dã cắn răng, suýt chút nữa bị cô làm nghẹn chết. Vừa rồi cô quả thực chỉ nhón chân, là anh phản ứng quá nhanh.
“Tôi thích chỗ này.” Trình Ca nói, “Cảm ơn anh.”
Trên mặt Bành Dã phủ đầy mây đen, anh thâm trầm nhìn cô chằm chằm một hồi, đen mặt, không hề nói một câu. Cuối cùng, không quay đầu lại lên xe.
**
Dọc đường đi, Bành Dã không nói chuyện với Trình Ca nữa. Mấy người còn lại giảng hòa vài lần, giảng hòa không được, cũng không dám trêu chọc hai người họ.
Gần tối, đá núi lửa, hồ nước đã sớm đi xa, mặt trời lặn xuống phía Tây, nhiệt độ không khí giảm, trên cánh đồng hoang xuất hiện sông băng, họ giống như đi tới lục địa mới.
Trình Ca hỏi: “Đến đâu rồi?”
Cô nhìn Bành Dã, Bành Dã không để ý tới cô, cũng không nhìn cô.
Ni Mã suy nghĩ một chút, tiếp lời: “Vùng phụ cận là Purog Kangri, có sông băng và cánh đồng băng. Sông băng Purog Kangri là sông băng thứ ba thế giới trừ Nam Cực và Bắc Cực đó.”
Trình Ca nói: “Nếu sau này cậu không làm nghề này nữa thì có thể đi làm hướng dẫn viên du lịch.”
Ni Mã gãi gãi đầu, nói: “Ở đó có rất nhiều bò Tây Tạng hoang, ngốc nghếch, chạy tới chạy lui trên băng. Chị Ca, chị thích bò Tây Tạng không?”
Trình Ca: “…”
Cô nói: “Tôi nên trả lời câu hỏi này thế nào.”
Lúc hoàng hôn buông xuống, họ dừng lại trong một lùm cây thưa thớt, xuống xe dựng trại. Vùng này núi cao trùng điệp, không có dân cư, vòng sang thôn tốn thời gian tốn xăng cũng tốn sức.
Tối nay phải ngủ ngoài trời.
Thạch Đầu lái xe vào chỗ khá khuất, Bành Dã và Mười Sáu xoay một vòng ở gần đó, nắm rõ địa hình.
Bành Dã kể cho Mười Sáu chuyện của Tiêu Linh, Mười Sáu hỏi: “Nói như vậy, Trình Ca tạm thời an toàn rồi?”
“Tạm thời.”
Mười Sáu thở dài: “Nhưng vẫn có thể sẽ có người tới cướp da.”
Bành Dã nói: “Quãng đường này chính là lúc có khả năng ra tay nhất.”
Mười Sáu nói: “Nếu không thì tối nay đừng đốt lửa.”
Bành Dã nói: “Không được. Một đám người đều phải ăn, nhiệt độ buổi tối rất thấp, không đốt lửa thì không chịu nổi. Nếu chúng ta là mục tiêu, có đốt lửa hay không thì người cũng tới thôi.”
Mười Sáu ngẫm nghĩ: “Cũng đúng. Thứ dụ chúng tới không phải lửa, là da. Đừng để tới lúc đó vừa đói vừa lạnh, ngay cả súng cũng cầm không vững.”
Mười Sáu đi vài bước, lại huých cánh tay Bành Dã: “Đúng rồi, anh này, nếu không thì báo cho Trình Ca biết trước một tiếng?”
Bành Dã: “Báo cái gì?”
Mười Sáu: “Nói cho cô ấy biết có thể có người đánh lén chúng ta đó. Em sợ đến lúc đó cô ấy bị dọa.”
Bành Dã hừ cười một tiếng, hỏi: “Cậu cảm thấy cô ấy sẽ bị dọa sao?”
Mười Sáu hỏi: “Nếu không phải vậy thì sao?”
Bành Dã nói: “Anh nghĩ cô ấy sẽ tìm cậu đòi súng.”
**
Mấy người chọn được chỗ ổn định xong, Thạch Đầu và Mười Sáu đi tìm gỗ đốt lửa ở gần đó, Bành Dã và Ni Mã dựng lều.
Trình Ca không có chuyện gì làm, ngồi nhìn bên cạnh, thỉnh thoảng lén chụp mấy tấm ảnh cho họ.
Hai người này không giống Thạch Đầu và Mười Sáu, vừa thấy ống kính liền không phối hợp đủ thứ. Trình Ca cảm thấy người không tích cực như họ khiến cô rất khó tiến hành công việc.
Chụp chưa được mấy tấm, sự chú ý của Trình Ca rất nhanh lại bị Bành Dã thu hút.
Anh giống như mọi ngày, bắt đầu làm việc đều vô cùng nghiêm túc, điều này khiến gương mặt anh thoạt nhìn anh tuấn có khí phách hơn thường ngày. Anh làm việc có trình tự quy tắc và nhanh chóng, tháo trang bị, đóng cọc, buộc dây… Lều bạt lớn kềnh càng vào tay anh trở nên đơn giản giống như trò xếp gỗ Lego.
Anh ngồi xổm dưới đất, xắn tay áo, bắp thịt trên cánh tay lưu loát, lên xuống hai ba lần đập cọc vào đất, hai ba vòng buộc thành một nút thủy thủ vững chắc.
Rất nhanh, một chiếc lều màu xanh quân đội lớn được dựng xong, ẩn trong lùm cây, là sự ngụy trang tốt nhất.
Không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của Trình Ca hay không, Bành Dã quay đầu nhìn cô một cái.
Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào một thân cây hút thuốc. Làn khói trắng đen, ánh mắt cô hơi mơ màng, thoạt nhìn có loại gợi cảm kiểu khác.
Cô đang dùng ánh mắt quan hệ với anh, công khai, không hề tránh né.
Bành Dã nói một câu không có giọng điệu gì: “Cô sang đây.”
Anh nói chuyện với cô rồi.
Trình Ca dập tắt đầu lọc, phủi lá trên mông, đi tới gần anh.
Anh di chuyển cằm một chút, ý bảo cô tới đứng trước mặt anh. Trình Ca đi một bước, đứng đối diện anh, nhíu mày: “Làm gì?”
Bành Dã đột nhiên duỗi tay đẩy cô một cái, Trình Ca đứng không vững, cả người lảo đảo bước ngược ra sau, ngã rầm lên lều bạt.
Trình Ca tưởng sắp ngã xuống, nhưng lều bạt nghiêng lún xuống một chút, sau đó, vững vàng đỡ lấy cô.
Cô trừng mắt nhìn Bành Dã.
Bành Dã thản nhiên nhìn cô một cái, nói với Ni Mã ở đối diện lều: “Đã thử nghiệm, dựng chắc rồi.”