Sắc mặt Văn Dục Phong hoàn toàn đạm mạc, không chút biểu tình xoay người trở về.
"Xem có người gửi giấy cho cô ấy."
Lý Hưởng sửng sốt, buộc miệng thốt ra: "Nhanh như vậy đã nhận được thư đe dọa?"
"........"
Nam sinh ngẩn ra một giây, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, chuyển tầm mắt nhìn qua ——
"Có ý tứ gì?"
Lý Hưởng nhìn thấy phản ứng này của Văn Dục Phong, biết là chính mình đoán sai, biểu tình không tốt lúc nãy của Dục ca là do nguyên nhân khác. Nhưng lời đã nói ra, muốn thu hồi lại cũng không có khả năng.
Hắn chỉ có thể kiêng dè nhìn Tần Tình trước sau vẫn chăm chú vào tờ giấy một cái, sau đó liền phải mở miệng.
"Từ từ."
Trước khi Lý Hưởng mở miệng, Văn Dục Phong bỗng dưng lên tiếng đánh gãy lời nói của hắn, đồng thời nhăn mày đứng dậy.
"Đi ra ngoài nói."
Tuy Lý Hưởng khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Vừa ra tới hành lang, nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng của vị đi đầu, bọn học sinh theo bản năng liền im lặng, hiệu quả còn tốt hơn so với chủ nhiệm Tôn Hưng lên sân khấu.
Văn Dục Phong không để ý, lập tức đi tới bên cửa sổ.
Sau đó hắn quay người lại, dựa vào một bên cửa sổ, nhướn mày.
"Nói đi, sao lại thế này?"
Nội tâm của Lý Hưởng cực kỳ vô tội: "Không phải....... Tớ chỉ tùy tiện đoán như vậy......."
"Tùy tiện đoán sẽ đoán được tin đe dọa?"
Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lạnh xuống.
Lý Hưởng thở dài, chỉ có thể thành thật: "Dục ca........ Chính cậu khả năng không có cảm giác gì, bất quá con gái trong trường thích cậu rất nhiều....... Tần Tình ngồi cùng bàn với cậu, hơn nữa chuyện quân huấn trước đó cũng bị lan truyền không tốt trong trường......Cho nên nhìn thấy tình huống lúc nãy, tớ liền tưởng có ai gửi thư đe dọa bạn học mới."
Nói tới khúc này, Lý Hưởng dừng lại, thần sắc có chút bình tĩnh mới tiếp tục nói: "Kỳ thật thời điểm trong trường truyền tin đồn Lăng hoa khôi là bạn gái cậu, liền có người đưa thư đe dọa cô ấy, nghe nói là có dính máu."
"......"
Vừa nghe cái này, chân mày của Văn Dục Phong nhíu lại thật chặt.
Không phải bởi vì cái khác, hắn nhớ tới cách đây không lâu lúc Tần Tình ở nhà của mình, đơn giản là phương thức rời đi của chú nhỏ có chút khác người nên Tần Tình đã bị dọa thành như vậy, hiển nhiên là rất nhát gan.
Nếu thật sự cô ấy nhận được một bức huyết thư, không biết là sẽ bị doạ thành cái gì nữa.
Nghĩ đến chuyện này, biểu tình của nam sinh liền lạnh thêm vài phần.
Hăn nhìn về phía Lý Hưởng: "Có biết là ai làm không?"
Lý Hưởng thành thật mà lắc lắc đầu.
Văn Dục Phong nắm chặt thành quyền, cuối cùng lạnh mặt đè ép lửa giận.
"Mấy ngày nay giúp tôi nhìn chằm chằm cô ấy một chút."
Lý Hưởng hiểu ý, gật gật đầu: "Yên tâm đi, Dục ca."
....................
Giữa trưa cùng ngày, Tần Tình tới trường học sớm. Từ lớp học cầm lấy dụng cụ vệ sinh, cô cùng nữ sinh cùng lớp đi tới khu vực vệ sinh.
Ban sáu vệ sinh khu dạy học Đông Nam, là một cái sân riêng xây bằng xi-măng.
Khoảng cách đất trủng xuống khoảng chừng 2m, có bậc thang để đi xuống dưới.
Một khu vực lớn phía dưới chính là khu vực vệ sinh của ban sáu năm hai.
Học sinh tới đây không nhiều lắm nên cũng không có rác, nhiều nhất là những lá cây mùa thu do gió thổi rơi xuống.
Ước chừng khoảng 10 phút, Tần Tình và nữ sinh cùng lớp thu dọn sạch sẽ.
Hai người cùng nhau kiểm tra một chút, liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ là mới đi được vài bước, Tần Tình nhìn thấy ba nữ sinh đi xuống bậc thang.
Diện mạo của ba người thật sự rất quen mắt, ngày đó chính là ba nữ sinh đứng ở cửa sổ uy hiếp cô.
Trong lòng Tần Tình liền rùng mình, nhíu mi lại.
Cô dừng bước chân.
Có lẽ nhìn thấy ba nữ sinh kia tới đây không có ý gì tốt, nữ sinh cùng trực nhật với Tần Tình cũng dừng bước, liền nghi hoặc quay đầu nhìn Tần Tình.
"Sáng nay nghe người ta nói thấy mày ở chỗ này dọn vệ sinh, không nghĩ tới là thật a."
Nữ sinh cầm đầu kia cười hì hì, ánh mắt không có một chút thiện ý.
Cô ta cho hai người bên cạnh một ánh mắt.
Ba người cười, từng người đi ngang qua Tần Tình, trực tiếp đi tới khu vực vệ sinh của ban sáu.
Mới đầu Tần Tình cảm thấy khó hiểu, lúc sau nhìn thấy túi rác trong tay ba người, có thứ gì đó liền xoẹt qua trong đầu cô.
Sau đó sắc mặt Tần Tình biến đổi, xoay người chạy tới ngăn cản.
Nhưng đã không còn kịp.
——
Ba túi rác kia bị ba nữ sinh trực tiếp quăng vào bên trong, cuối cùng ba người còn đem một túi rải ra, vỗ vỗ tay, cười lạnh nhìn Tần Tình.
"Mấy người, mấy người sao có thể như vậy?!"
Nữ sinh làm trực nhật với Tần Tình cũng tức giận mặt đỏ bừng.
Ba người kia trước sau vẫn nhìn Tần Tình, kẻ cầm đầu vẻ mặt đắc ý.
"Tao đã sớm cảnh cáo mày, là mày không nghe. Nếu như vậy, chỉ sợ mày phải ăn khổ nhiều một chút, lại liên lụy tới bạn học —— tao muốn mày phải ngượng ngùng."
".........."
Ngón tay Tần Tình nắm chặt cây chổi đến mức trắng bệch, trên khuôn mặt tinh xảo lại không chút biểu tình.
Trước khi Tần Tình mở miệng, chợt nhìn sắc mặt của ba nữ sinh đối diện khẽ biến, nâng tầm mắt lên quay lại nhìn về phía sau.
Năm người ở khu vệ sinh đồng loạt nhìn lại.
——
Đầu thu, ánh mắt trời giữa trưa không quá gắt, nam sinh mặc chiếc áo hoodie và chiếc quần dài màu đen đang kéo tay áo, hai chân thon dài, ngồi xổm trên tảng đá bên cạnh tầng bậc thang trên.
Mũi chân ở ngoài cách đài thạch cao hai mét.
Trên khuỷu tay phải nam sinh có quấn một vòng băng vải, tóc đen dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất mềm mại. Đôi mắt hơi híp híp lại, không biết như thế nào Tần Tình lại cảm thấy giống như một lão hổ nằm dưới cây ngáp dài lười biếng.
"........."
Nghĩ tới đây thì những chuyện âm u trong lòng Tần Tình tan đi, khóe môi hơi cong cong lên.
Nhưng tâm tình của những người khác lại không tốt như vậy.
Đặc biệt là ba nữ sinh ở phía sau, nếu không phải chỉ có một đường ở phía bậc thang, bên cạnh còn có Văn giáo bá ngồi ở đó, đại khái bọn họ sợ đến mức chạy trối chết.
Mặc dù lúc này không có trốn, hiển nhiên nhìn sắc mặt ba người này thì chắc hồn vía đã bay lên mây.
"Chậc......."
Nam sinh giơ tay trái lên, nhẹ nhàng xoa tóc mái trên trán, môi cong lên cười nhẹ, đôi mắt đen nhánh dày đặc hàn ý.
"Sao không tiếp tục nữa đi?"
Ba nữ sinh kia không dám nói lời nào, ánh mắt khẽ run nhìn nhau, có chút không biết làm sao.
Văn Dục Phong nhẹ cong môi, tay trái chống trên mặt đất, trực tiếp nhảy trên đài cao xuống.
"Văn Dục Phong!"
Âm thanh mềm mại bỗng dưng vang lên gọi hắn lại, mang theo một chút ảo não khó phát hiện.
"......"
Động tác của Văn Dục Phong đột nhiên bất động, ngẩng đầu lên có chút vô tội, nhìn cô gái nhỏ ở phía dưới.
Tần Tình chỉ chỉ tay phải của hắn.
"Anh còn muốn đi châm cứu nữa sao?"
Âm thanh của cô gái nhỏ tuy mềm mại, nhưng ngữ khí rất nghiêm túc, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ căng ra là không chấp nhận phản bác.
"......."
Văn Dục Phong liếc nhìn băng vải trên tay phải mình một cái, nhướn mày không nói gì.
Hắn đứng lên, ngoan ngoãn đi vòng qua một bên, theo từng bậc thang một mà đi xuống dưới.
Đi hết bậc thang cuối cùng, hắn cũng đứng bên cạnh cô gái nhỏ.