Âm thanh trầm thấp của nam sinh vang lên, Kiều An ngồi bên cạnh hắn cũng cảm thấy kinh ngạc:
"Dục...... Dục ca?"
"........"
Văn Dục Phong căn bản không nghe thấy lời nói của Kiều An.
Hắn chống tay vịn của sô pha để đứng dậy, lúc đứng lên thân hình còn hơi lung lay. Hiển nhiên là say không nhẹ.
Bất quá dù ở loại trạng thái nào, ánh mắt nam sinh vẫm như cũ nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang ngồi ở sô pha đối diện, ánh mắt âm trầm đến dọa người.
Tần Tình bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, theo bản năng lùi lại sát vào sô pha một chút.
Tần Tình có chút ngây ngốc.
........ Lúc trước người này không phải còn làm bộ không quen biết mình sao?
Nếu nói Tần Tình hơi ngây ngốc, thì người ở hai bàn còn lại hoàn toàn lạc vào trong sương mù.
——
Nam sinh nhỏ nhìn thấy biểu tình dại ra của Kiều An, nhỏ giọng nói: "Kiều An ca, thấy em nói đúng không........ Dục ca tuyệt đối là coi trọng cô gái nhỏ nào đó bên bàn kia, anh xem, không phải là đang tới đó sao?"
Một bàn khác cả nam lẫn nữ, biểu tình của Tôn Uyển có chút khó coi, cười với Phó Hàm Lâm: "Cô ấy thật có tâm kế, còn biết làm theo cách ngược lại, chó Văn Dục Phong chú ý a."
"......." Ánh mắt của Phó Hàm Lâm phức tạp nhìn Tôn Uyển, nhưng cũng không nói gì, quay người lại.
Tuy rằng Văn Dục Phong nhìn chằm chằm Tần Tình, nhưng trước hết vẫn phải đi tới trước mặt Tôn Kỳ Phong.
Lúc nãy Tôn Kỳ Phong bị hắn gọi lại, mặc dù không có tiếp tục sát lại nhưng cũng không hề lùi lại nửa phần.
Vẫn duy trì tư thế cúi người, Tôn Kỳ Phong ngước mắt, bộ dáng nho nhã bình tĩnh mỉm cười như cũ ——
"Dục ca đây là muốn cướp người?........... Nhưng cô gái nhỏ này chạy từ chỗ anh đến nơi này của tôi. Nếu anh không thể giữ người lại, hiện tại làm cái hành động này có phải có chút khó coi hay không?"
"........."
Văn Dục Phong không nói chuyện, khóe mắt đang rũ xuống liền chậm rãi nâng lên, con ngươi lạnh lẽo như băng.
Sau đó hắn bỗng dưng cúi người, tay trái vươn ra nắm lấy cà vạt của Tôn Kỳ Phong, trực tiếp xách người lên.
Đám người Kiều An ở phía sau cảm thấy bầu không khí đã không thích hợp, sắc mặt tất cả đều biến đổi, sôi nổi đứng dậy vội vàng lại đây khuyên can ——
"Dục ca, Dục ca, ngài đừng tức giận với hắn a......"
Mấy người khuyên can mãi mới làm cho nam sinh thu tay lại.
Bị thả rơi xuống nên sắc mặt Tôn Kỳ Phong có chút khó coi, biểu tình của hắn không thân thiện sửa sang lại cà vạt, hắn cười lạnh hừ một tiếng ——
"Nếu không phải dựa vào cái họ kia của mày, tao không biết mày có tư cách gì ở đây ngang ngược kiêu ngạo."
Ánh mắt của Văn Dục Phong phát lạnh, chậm rãi nheo lại nhìn Tôn Kỳ Phong.
"Cái gì không có tư cách." Nam sinh nói giọng trầm thấp: "Cũng chỉ bằng chính tao, một bàn tay cũng có thể phế đi mày. Có gan thì mày tới đây thử xem."
"........."
Tôn Kỳ Phong cảm thấy đau đớn liền dời mắt.
Hắn ra vẻ trấn định sửa sang lại vạt áo, nhưng lại nhìn không được nhíu mày.
........ Tự nhiên hắn có nghe nói qua thân thủ của Văn Dục Phong.
Trong vòng của bọn họ có ai là không biết Văn gia dưỡng ra một con sói hung ngạo, trưởng tử lại trùng hợp đem từ bên ngoài về một con sói con nhận tổ quy tong.
Tuy nói con sói nhỏ này tính tình như cũ, không chịu về nhà, nhưng ai cũng đều biết hắn là trưởng tôn của Văn gia.
Mặc dù hiện giờ đem chính mình sung quân bên ngoài, bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Huống chi con sói nhỏ này còn được tiểu thúc của hắn mang ra nước ngoài tự tay dạy dỗ 2 năm.
Người trong giới đều nói, chờ tới khi nanh vuốt của con sói con sắc bén, tất nhiên sẽ trở nên hung tính không thua gì con sói lớn.
Chỉ cần nhìn ánh mắt kia một cách đơn thuần, rõ ràng mang theo huyết khí.
Nếu bị hung lang này theo dõi, mặc dù bị xé nát huyết nhục đầm đìa, chỉ sợ là không có ai vì hắn đòi lại công đạo.
Nghĩ tới đây, hỏa khí trong lòng Tôn Kỳ Phong đành phải áp xuống.
Hắn chịu đựng cơn giận, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua cô gái nhỏ ngồi trên sô pha, sau đó mới nhìn về phía Văn Dục Phong: "Dục ca nếu bảo vệ như vậy, nhân lúc còn sớm thì đem người về che giấu thật kỹ mới tốt, đỡ gặp phải nhiều chuyện như thế này."
Nói xong Tôn Kỳ Phong cũng không có ở lại, trực tiếp nhấc chân chạy lấy người.
Mọi người bên này đều nhẹ nhàng thở ra.
Kiều An cũng buông lỏng cánh tay khuyên can Văn Dục Phong, cười có chút bất đắc dĩ: "Dục ca, anh nhìn trúng cô gái nhỏ nào, trước tiên nên nói một tiếng không cần nhất thiết làm nháo lớn chuyện. Tôn Kỳ Phong là người không biết không có tội, Dục ca xin bớt giận."
"........"
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn qua Tần Tình.
Sau hai giây, hắn nhấc chân đi về bên đó, lưu lại âm thanh phía sau: "Cô ấy vốn dĩ là của tôi."
Âm thanh trầm thấp mơ hồ mang theo một chút cảm xúc oán niệm ủy khuất.
Bọn người Kiều An nghe thấy lời này liền kinh ngạc không thôi, Văn Dục Phong đã chạy tới phía trước sô pha đối diện liền dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ.
Khuôn mặt thanh tuấn không một chút cảm xúc, xa cách đạm mạc, duy nhất chỉ có đôi mắt đen láy kia.
"...... Ai bắt em tới tìm người khác?"
Nam sinh bỗng dưng mở miệng, âm thanh do uống rượu nên trầm thấp khàn khàn.
Thần sắc Tần Tình hơi hoảng: "Em thấy anh đã uống quá nhiều ——"
Nam sinh có chút không kiên nhẫn, hắn nhẹ "chậc" một tiếng, đánh gãy lời nói của cô gái nhỏ.
"Lại đây."
Hắn nặng nề mở miệng.
"........."
Đối với bộ dáng ít khi cười của Văn Dục Phong, Tần Tình chỉ cảm thấy xa lạ.
Mà câu "Lại đây" cũng làm cô cảm thấy khó hiểu ——
Văn Dục Phong rõ ràng đang đứng trước mặt mình, chỉ kém có mấy bước, chân cũng sắp dán vào, cô còn có chỗ nào để "Qua"?
Thấy cô gái nhỏ vẫn như cũ không có động tác, ngược lại đôi mắt trong suốt vô tội không chớp nhìn chính mình, đã bị cồn làm tê mỏi đa số lý trí, Văn Dục Phong không còn kiên nhẫn liền cúi người, tay trái ôm lấy eo nhỏ của cô gái, trực tiếp đem người nhấc lên ngồi trên tay vịn của ghế sô pha.
Đột nhiên bị di chuyển đến vị trí cao hơn, Tần Tình theo bản năng ngây người một chút. Động tác của Văn Dục Phong thả xuống quá bất ngờ, cô thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, càng không thể khống chế được hail y rượu trong tay mình.
Vì thế, một phần ba rượu trong ly toàn bộ bị vương hết lên áo sơ mi trắng của Văn Dục Phong.
Rượu thấm vào áo sơ mi trắng nhiễm lên như một đóa hoa hồ mị.
Hơn nữa áo sơ mi đã mỏng, bị ướt từ ngực xuống liền dính sát vào cơ thể, đường cong cơ bụng xinh đẹp của nam sinh cùng làn da trắng nõn mơ hồ có thể thấy được dưới lớp áo.
Ánh mắt hai người đồng loạt nhìn ở vị trí kia, sau đó đồng thời cùng ngẩng lên đối diện với nhau.
Một lát sau.
".........A."
Ánh mắt của cô gái nhỏ vô hại, lúc sau chậm rãi biểu đạt sự kinh ngạc, không hề chớp mắt nhìn Văn Dục Phong.
"......."
Văn Dục Phong trầm mặc hai giây, vẫn duy trì tư thế cúi người như cũ, tay vẫn đặt trên eo nhỏ của cô gái nhỏ như cũ.
Qua hai giây, môi hắn khẽ nhúc nhích ——
"Đã tạt lên."
Tần Tình chớp mắt: "Không phải em.... cố ý."
"Vậy em chuẩn bị sửa chữa sai lầm thế nào?"
Đôi mắt đen của nam sinh cất giấu hai quả cầu lửa.
"Em......."
Tần Tình hơi quẫn bách, ánh mắt chột dạ nhìn xung quanh, nhìn nơi bị hất lên, cuối cùng nắm lấy tay áo cọ cọ ——
"Em lau lau cho anh nha?"
Đầu ngón tay ấm áp của cô gái nhỏ chạm đến lớp rượu lạnh lẽo, không nặng không nhẹ mà mơn trớn bụng Văn Dục Phong.
"............."
Phảng phất như có một tiếng nổ vô hình vang lên ở trong đầu, sâu trong đôi mắt đen của nam sinh bùng lên hai ngọn lửa, nháy mắt có hiện lên một cách kinh diễm.
Tần Tình vẫn còn đang nỗ lực "vãn hồi sai lầm", ngay sau đó bị Văn Dục Phong áp thân hình bé nhỏ của cô tựa vào ghế sô pha phía sau.
Không biết có nữ sinh nào ở bàn bên kia sợ hãi kêu lên một tiếng, toàn bộ quán bar đều an tĩnh, ngoài hai bàn bên này, lại có nhiều người bắt đầu chú ý tới.
Trong giây lát, âm thanh ồn ào, tiếng huýt sáo liền vang lên.
Chẳng qua hai người ở vị trí trung tâm lại hồn nhiên không để ý mọi người.
Có lẽ lưng dựa của ghế sô pha ở quán bar có chút thấp, cả cơ thể Tần Tình dựa ra phía sau thành một góc nghiêng. Mà Văn Dục Phong ở phía trên Tần Tình lại cúi người xuống, hai cánh tay chống trên đỉnh ghế. Tay trái vươn tới nâng cằm của Tần Tình lên.
Dù gần trong gang tấc nhưng Tần Tình nhìn đôi mắt ấy rất mơ hồ, như là một dãy ngân hà tinh quang.
Phảng phất cả chính bản thân mình như muốn chìm vào trong đó.
Không ai có thể kéo cô ra khỏi.
"......... Có sợ anh không?"
Giọng nam trầm thấp vang lên thật gần, khàn khàn nhưng có một chút ôn nhu.
Tần Tình ngẩn ngơ mở to đôi mắt hạnh.
Sau đó cô liền phát hiện, người trước mắt thoáng động, bản thân mình đang ngồi trên tay vịn sô pha, hai chân đã bị nam sinh chặn lại.
——
"Nói chuyện." Giọng nói của nam sinh vẫn câu người như cũ.
Mà tại vị trí hai chân bị ép chặt, cách một lớp vải mỏng, độ ấm kia cơ hồ vẫn lan tỏa trước mặt Tần Tình.
"Anh không chán ghét em......" Ánh mắt Văn Dục Phong mang theo sự say mê sâu sắc, vẫn gắt gao nhìn cô gái nhỏ: "....... Anh dọa đến em sao?"
"......."
Tần Tình thật sự nói không ra lời.
Dáng vẻ này của Văn Dục Phong làm cho trái tim cô nhịn không được mà run sợ, nhưng lại không phải là kiểu sợ hãi.
Đó là một loại sâu nặng, cùng càng vì khắc cốt ghi tâm, bị đè ép trong tim đang dừng sức trào ra. Sau đó lan truyền khắp cơ thể làm cho toàn thân cô tê dại.
Đây là lần đầu tiên Tần Tình cảm nhận được cảm xúc kịch liệt như vậy, cô không biết chính mình nên làm gì, cũng không biết nam sinh kia mong muốn điều gì.
Tần Tình không nói một lời mà chỉ nhìn Văn Dục Phong, đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước.
Không nghe thấy câu trả lời, ánh mắt Văn Dục Phong lóe lên cảm xúc buồn bã, tầm mắt dần dần hạ xuống, rơi xuống cánh môi hồng nhạt của cô gái nhỏ.
Nam sinh càng lúc càng cúi người đi xuống, không khí giữa hai người càng thêm ái muội.
Trong chớp mắt, chỉ còn cách đôi môi ấy một khoảng cách cực nhỏ, gần như sắp dán sát vào, động tác của nam sinh liền dừng lại.
Hắn quay mặt đi, xoẹt qua môi Tần Tình.
Đôi môi của cô gái nhỏ nóng bỏng lưu lại một chút độ ấm trên gò má lạnh lẽo của hắn.
Văn Dục Phong dán bên tai cô gái nhỏ. Môi nhẹ cử động, cơ hồ muốn hôn lên tai Tần Tình.