Tần Tình bị chắn ở cửa, tâm tình vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, cô thật sự không biết Văn Dục Phong muốn làm cái gì, nhưng trực giác mách bảo là không có chuyện gì tốt.
Ngoại trừ Tần Tình, những học sinh muốn đi ra ngoài liền càng vô tội.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không có ai dám đi qua để phụ Tần Tình kéo cửa ra.
Tần Tình nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa ra bên ngoài, nhìn thấy thân hình năm sinh đang dựa sát vào.
Nghe bên ngoài loáng thoáng vài câu nói, cô mới thấy người nọ rốt cuộc cũng buông lỏng tay, quay đầu nhìn về phía bên trong lớp học.
Ánh mắt hai người cách một lớp kính nhìn nhau.
Tần Tình hơi tức giận với Văn Dục Phong, người bên ngoài cong môi cười, duỗi tay đẩy cửa phòng học ra.
Sau khi cửa mở, năm sinh vẫn lười biếng đứng dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn Tần Tình.
Bộ dáng phóng túng không chút để ý càng làm cho Tần Tình thêm buồn bực, cô cắn răng liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái, bước qua một bên tránh nam sinh để đi ra bên ngoài.
Nhưng vừa mới đi được một bước, Tần Tình bị mất trọng tâm mà nghiêng người qua một bên, cổ tay liền bị người khác nắm lấy.
" Thực xin lỗi, bạn học nhỏ."
Nam sinh hơi mấp máy môi, con ngươi đen nhánh híp lại, mang theo cảm xúc lười biếng ——
" Anh không phải cố ý đóng cửa."
Lời nói xin lỗi này cũng không có nửa điểm thành ý.
Trong khoảng thời gian ngắn Tần Tình thật sự rất tức giận, giãy giụa vài cái cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của người đó.
Bên trong và bên ngoài lớp học đều có học sinh nhìn, những ánh mắt nhìn trộm cùng với những âm thanh thảo luận nho nhỏ khiến Tần Tình không tìm thấy chỗ nào để trốn, hai lỗ tai bắt đầu nhiễm màu hồng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngày càng banh chặt ——
" Anh buông ra."
Cô đè thấp âm thanh đang tức giận.
Văn Dục Phong hơi nhướn mày: " Không phải anh đang xin lỗi em sao. Nếu không nói trước mặt thì sẽ không có thành ý?"
"....... Văn Dục Phong!"
Cô gái nhỏ cực kỳ tức giận, rốt cuộc vẫn gọi tên nam sinh không lớn cũng không nhỏ.
Các học sinh bên ngoài đều rất ngạc nhiên, những người không chú ý tới bên này, cũng không nhịn được sôi nổi mà nhìn lại đây.
—— như tính được giáo bá Văn tức giận, bọn họ cũng có thời gian tốt để phòng bị.
"........."
Đôi mắt đen đủ loại cảm xúc của Văn Dục Phong chợt trầm xuống.
Sau một lúc lâu hắn mới rũ mắt cười nhẹ, những ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi rời khỏi cổ tay Tần Tình.
" Nhớ kỹ về sau phải gọi như vậy."
Văn Dục Phong hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ với đôi mắt đen rạng rỡ: " Ngoan."
Nói xong, Văn Dục Phong cũng không dừng lại, xoay người đi qua bên cạnh.
Lăng Vũ bị làm lơ một lúc lâu, biểu tình rất phức tạp liếc mắt nhìn Tần Tình một cái, sau đó mới không cam lòng đuổi theo phía sau.
" Đây là ' bạn học bình thường" mà cậu nói?"
Một giọng nữ vui vẻ vang lên bên tai Tần Tình, tâm tình của cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục đành phải xoay người qua, nhìn thấy Trác An Khả đang đi tới bên cạnh mình.
Trác An Khả dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục trêu ghẹo: " Đừng nói là bạn học bình thường, nghe nói mấy người chơi chung bóng rổ cũng không dám tùy tiện trực tiếp gọi thẳng họ tên?"
Tần Tình rũ mắt, khuôn mặt nhỏ banh đến gắt gao ——
" Hắn thích đặc biệt, thích người khác gọi tên đầy đủ, lần sau cậu cũng nên gọi như vậy."
" Ai da, làm sao tớ dám?" Trác An Khả cười, liên tục xua tay, một lát sau mới im lặng, quay qua nhìn về hướng hai người kia: " Bất quá, bạn gái cũ cũng đã tìm tới cửa, cậu không nắm chặt cơ hội, khả năng anh ta sẽ chạy theo Lăng hoa khôi đấy."
Tần Tình nhìn về phía nữ sinh kia.
" Cô ấy chính là Lăng Vũ sao?"
Trác An Khả thích xem náo nhiệt không lo xảy ra chuyện, tâm tư càng bắt đầu lớn hơn, thống khoái mà trả lời: " Đúng vậy đúng vậy, chính là cô ấy. Thế nào, có phải cậu có cảm giác nguy cơ không?"
Tần Tình vẫn như cũ nhìn về hướng kia, cảm thán nói: "Dáng người thật cao, lớn lên cũng rất xinh đẹp."
Trác An Khả nghe vậy, liền bày ra bộ dạng hận rèn sắt không thành thép: "Cậu cũng đừng coi nhẹ chính mình! Nhan sắc của cậu cũng không thua kém cô ta, ngũ quan của cậu so với cô ta thì đẹp hơn nhiều. Còn về vấn đề chiều cao........"
Tâm tình Trác An Khả phức tạp một chút, qua hai giây mới xấu hổ nói: "Chuyện này là do gien quyết định, hơn nữa dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu cũng dễ thương lắm......"
Dùng " dáng vẻ nhỏ nhắn" để hình dung mình, Tần Tình oán niệm nhìn Trác An Khả một cái.
Trác An Khả tươi cười đổi đề tài: "Bất quá, tình huống của cậu và giáo bá Văn là thế nào, vì sao anh ấy không cho cậu ra cửa, còn hỏi ai là người tới tìm cậu?"
Tần Tình ngẩn ra: "Anh ấy hỏi chuyện này?"
" Đúng vậy." Trác An Khả nghĩ tới bộ dáng sợ hãi lúc nãy: "Lúc ấy ánh mắt đó khiến người khác thật sự sợ hãi, tớ còn tưởng rằng mình đã đắc tội với anh ấy."
Không đợi Tần Tình nói tiếp, Trác An Khả lại nói: "Nhưng khi mình thừa nhận thì không có chuyện gì xảy ra —— cho nên mình mới cảm thấy kỳ quái."
Trong khoảng thời gian ngắn Tần Tình cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân, liền chỉ gật đầu, không tiếp tục câu chuyện này nữa.
Mà lúc này, hai người đứng bên kia, hai tay của Văn Dục Phong đút vào túi quần, đứng dựa vào tường.
" Có việc?"
Giọng điệu nam sinh lười biếng, còn mang theo cảm xúc không kiên nhẫn.
Mặc dù đang đứng đối diện nữ sinh này, như tầm mắt của Văn Dục Phong vẫn liếc về phía cửa chính lớp học.
Lăng Vũ đều thu tất cả vào đáy mắt, biểu tình có chút khó coi.
Qua vài giây sau, cô vẫn nhẹ giọng mở miệng: "Hai ngày nữa là cuối tuần, anh có dự tính gì không? Nếu không có thì em định mời anh đi ——"
" Không có thời gian."
Văn Dục Phong không cần suy nghĩ mà trả lời lại, ngữ khí lại không chút quan tâm.
"........."
Sắc mặt Lăng Vũ tái nhợt, ngước mắt: "Chính là Lý Hưởng nói anh không có việc gì ——"
Lúc cô nói từ cuối cùng, ánh mắt nam sinh đột nhiên nhìn lại một cách lạnh lẽo.
Văn Dục Phong lạnh nhạt nhìn nữ sinh một lát, không kiên nhẫn mà dời tầm mắt.
" Tôi không thích có người nghe ngóng bất cứ chuyện gì của tôi, cô tốt nhất là đừng có chọc giận tôi."
" Ngoài ra." Giọng nói của Văn Dục Phong lạnh như băng: " Tôi biết bên ngoài có người đồn ' bạn gái cũ' gì đó, tôi cũng biết rõ người ở phía sau quạt gió thêm củi chuyện này."
Nói xong, Văn Dục Phong mới ngước mắt nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Lăng Vũ.
" Nể tình Lý Hưởng, tôi không tính toán những việc làm trước kia của cô —— nhưng cô phải nhớ rõ, sự nhẫn nại của tôi có hạn."
Văn Dục Phong liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
Một giây cuối cùng liền nhấc chân rời đi, dư quang vẫn lưu lại bộ dáng của Lăng Vũ.
Sau vài giây suy nghĩ, Văn Dục Phong mới nhẹ "Chậc" một tiếng.
——
"Hoa khôi?"
Rốt cuộc có chỗ nào đẹp hơn bạn học nhỏ?
..................
Sau mấy ngày Lăng Vũ tới tìm Văn Dục Phong, trong trường học liền truyền tai nhau một tin mới.
Nói là hoa khôi đã làm sáng tỏ: Cô cùng Văn Dục Phong không có quan hệ gì, chỉ là bạn học bình thường. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Loại tin tức bát quái này xưa nay đều lan truyền rất nhanh, ngày hôm sau Trác An Khả liền biết chuyện này, lập tức liền nhắn tin cho Tần Tình ——
"Thật đúng là oan uổng cho giáo bá Văn, xem ra hai người này chưa từng có quan hệ nam nữ gì. Nếu đúng là như vậy, cậu chính là người đầu tiên có quan hệ không bình với giáo bá Văn, nhất định phải nắm chặt cơ hội nha!"
Thời điểm Tần Tình nhận được tin nhắn này là lúc cô đang ăn bữa sáng, sau khi mở tin nhắn ra liền bị sặc một cái.
Chờ tới lúc lấy lại tinh thần, cô cũng không kịp để ý lời "cổ vũ" cuối cùng của Trác An Khả, chỉ nghi hoặc một chút ——
"Anh ấy không phải đã từng có rất nhiều bạn gái sao?"
"Ai? Cậu nghe ai nói?"
"........."
Tần Tình nghĩ nghĩ, cũng không kể người nói là Lâm Mạn Tuyết, chỉ trả lời: "Trước khi tớ đến Nhất Sư, lúc đó nghe bạn học nói."
" A, vậy cậu oan uổng cho anh ta quá, những tin đó đều là tin đồn thôi, mức độ tin cậy không cao. Ít nhất ở trong Nhất trung, Lăng Vũ là bạn gái tin đồn đầu tiên đấy. Cho nên mọi người mới tò mò, đều nóng lòng xác thực tin này."