Nghĩ đến phản ứng của người nọ, cô không nhịn được cười và chuyển sang chế độ im lặng.
Quả nhiên, màn hình điện thoại của cô liền lóe sáng.
Tin nhắn này đến tin nhắn khác lưu vào trong hộp thư của cô.
Sự u ám trong lòng Tần Tình đã bị cảnh tượng này quét sạch.
"........"
Động tác ngồi đó dùng điện thoại của Tần Tình, Lăng Vũ đều thu vào trong mắt. Cảm giác như đấm vào bông, phản ứng của đối phương không đau không ngứa làm cô ta cực kỳ khó chịu.
Khóe mắt Lăng Vũ liền co giật.
Sau đó cô ta khẽ cười, lại tiến thêm một bước đến trước mặt Tần Tình.
Tần Tình nhíu mày lại, ngước mắt nhìn về phía Lăng Vũ.
Mỗi người đều có khoảng cách thoải mái của riêng mình —— hiện tại Lăng Vũ đã bước vào trong khoảng cách đó, mùi nước hoa nồng nặc khiến Tần Tình cảm thấy khó chịu.
"Nếu hai người có liên hệ với nhau, vậy cô có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy được không?"
Lăng Vũ nhếch đôi môi đỏ mọng: "Mọi người đều là bạn học cũ, còn có chuyện gì không qua được đâu........ Lúc trước có một số việc là tôi làm không đúng, không suy xét có ảnh hưởng đối với anh ấy, tôi nên nói lời xin lỗi tới anh ấy mới đúng."
Ngay khi những lời này nói ra, vẻ mặt của những người nghe thấy gần đó đều có chút vi diệu.
—— ban đầu tin đồn về mối quan hệ giữa Văn Dục Phong và Lăng Vũ nổi tiếng được một thời gian, mặc dù cuối cùng mọi chuyện đều được giải quyết, nhưng không một ai thắc mắc rằng rốt cuộc hai người lộn xộn thế nào.
Hiện giờ nghe ý tứ của Lăng Vũ, chẳng lẽ cô ta đá Văn Dục Phong?
Xem ra mấy năm qua cô ta và Tề Lộ Lộ là cầu mà không được, nên mới truyền tin bậy bạ ra mới đúng.......Ánh mắt Tần Tình dần lạnh xuống.
Tâm tư của Lăng Vũ, nếu nói trước kia cô không thể hiểu, lúc này đã sáng tỏ.
Cô cầm điện thoại cất vào trong ba lô, đứng thẳng người dậy.
Mọi người bên này xem trò hay liền sửng sốt.
Không biết có phải do bọn họ gặp ảo giác hay không, nhưng sự thờ ơ của cô gái trước mặt đột nhiên biến mất, ngay cả đôi mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp không gì sánh được, nhưng lúc này có chút sát khí.
......Đây không phải là muốn đánh nhau chứ?
Trong lòng một đám người đều nghĩ thầm.
Lăng Vũ đứng trước đột nhiên hứng chịu ánh mắt ấy sắc mặt cũng khẽ biến.
Chiếc giày cao gót dưới chân cô ta vô tình cọ qua cọ lại một chút.
Dường như nhận thức được động tác của mình, cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh rũ mắt xuống, lại một lần nữa ngước lên.
Sau đó Tần Tình khẽ cong môi, nhìn Lăng Vũ như vậy —— "Số điện thoại của anh ấy vẫn là của hồi cao trung trước kia, không thay đổi. Nếu cô không có thì chắc là anh ấy không muốn cho cô rồi, tôi cũng không thể làm điều đó thay anh ấy được."
"........"
Sắc mặt Lăng Vũ liền trắng bệch, không một chút máu.
Một đòn phản kích tàn nhẫn không chút lưu tình, mặt khác........ Lăng Vũ nắm chặt tay.
——
Cô ta đã từng cẩn thận đem một nam sinh đặt trong lòng.......thật nhiều năm.
Mọi nhất cử nhất động, nụ cười và cả sự tức giận của người đó đều khắc sâu vào trong tim.
Trong bao nhiêu giấc mơ, cô ta rốt cuộc cũng mơ thấy người đó đang nhìn mình, những giấc mộng đó chỉ chính mình có thể nhìn thấy thần thái của người ấy, điều mà cô ta thấy quá quen thuộc.
—— giống hệt nụ cười trên mặt cô gái nhỏ lúc này, giống y như vậy.
Đây là phải cùng nhau trải qua bao lâu....... mới có thể giống nhau đến như vậy?
Lăng Vũ cảm thấy chính mình không thể tưởng tượng được nữa.
Sự ghen tuông như một con sâu đang gặm nhấm trái tim của cô ta.
Lăng Vũ nở một nụ cười: "Cô nói đúng......Bất quá tôi cảm thấy, tôi may mắn hơn so với cô."
Lăng Vũ quay đầu nhìn Vu Văn, người kia vẫn đang trò chuyện với mọi người trong lớp học, ánh mắt lập lòe.
Sau một lúc lâu, cô ta mới quay lại nhìn Tần Tình một lần nữa.
"Tôi không thể được anh ấy thích, thật đáng tiếc, nhưng cũng thật may mắn —— bởi vì thật sự tôi không có cách nào tưởng tượng, nếu hiện tại tôi là cô, thì con đường tiếp theo sẽ tìm người thứ hai cùng nhau bước đi như thế nào."
"Mà hiện tại tôi đã có người cùng nhau bước tiếp. Cứ cho là tôi không có yêu hắn, hắn cũng không yêu tôi, nhưng chúng tôi là theo nhu cầu, quan hệ này ngược lại có thể kéo dài —— thật sự may mắn hơn so với cô quá nhiều, đúng không?'
Lần này, nụ cười Lăng Vũ tràn đầy tự tin.
Tần Tình hiểu rõ hơn ai hết lòng tự ti này dễ bị tổn thương như thế nào.
Nhưng cô không có vạch trần.
"Có lẽ như vậy." Tần Tình nói cho có lệ.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, có lẽ cô không nên tới tham gia lần này.
Rốt cuộc cô không quan tâm ai mua được mảnh đất nào trong năm nay, ai kiếm lời từ cổ phiếu được mấy chục vạn.......Không hề thấy hứng thú.