Tiếng hét kích động của Hạ Nhiên Y vang lên không ngừng trong chiếc xe hơi đỗ giữa bãi đất trống.
Tiếng còi xe cấp cứu và còi xe cảnh sát bỗng vang lên ngày một gần, Lương Nam hốt hoảng chưa kịp thực hiện hành vi đồi bại thì phải vừa kéo quần vừa bỏ chạy hướng ngược lại.
Mải canh chừng cảnh sát, Lương Nam đâm sầm vào một cơ thể, do không phòng bị mà anh ta ngã chổng vó ra đất, khi nhìn lại mới biết đã bị dồn đến đường cùng.
Gương mặt Giang Dụ Thần tỏa ra đầy sát khí, anh lạnh lùng bước tới ngồi chổm xuống chổ Lương Nam.
Tiếng hét của Lương Nam vang lớn, Giang Dụ Thần đứng lên tháo bao tay bằng da đen cùng con dao nhiễu giọt máu đỏ xuống đất, đi thẳng đến chổ phía sau xe.
Biểu cảm Giang Dụ Thần lộ rõ sự phẫn nộ, anh kéo váy Hạ Nhiên Y xuống, tháo chiếc áo sơ mi rách trói tay cô, cởi áo vest ngoài bọc lấy cơ thể cô bế lên đi về hướng xe của mình.
Bác sĩ nhanh chóng đưa Tô Hiểu bị đâm lên cáng đẩy lên xe đến bệnh viện.
Lúc cảnh sát đến chỗ Lương Nam, anh ta vật vã trên đất, thứ quý giá của người đàn ông bị cắt đứt lìa, máu giữa hai chân tuôn ra ướt đẫm.
Trong phòng bệnh, Hạ Nhiên Y sau khi tỉnh lại tâm trạng trở nên nghiêm trọng, cô luôn ở trong tình trạng mất kiểm soát, cơ thể liên tục run rẩy, cứ vài phút lại nôn khan.
Vương Tư Tuệ vì con gái khóc hết lần này đến lần khác, bà không biết phải làm thế nào để Hạ Nhiên Y bình tĩnh lại, bà chỉ còn biết ôm chặt lấy cô trấn an.
Giang Dụ Minh đứng ra xử lý vụ kiện tụng với gia đình Lương Nam vì cha mẹ anh ta làm ầm lên khi con trai độc nhất bị mất khả năng nối dõi.
Giang Dụ Thần sau khi đưa Hạ Nhiên Y đến bệnh viện, đợi Vương Tư Tuệ có mặt trông coi anh liền đi mất suốt mấy tiếng.
Xong việc Giang Dụ Thần quay lại bệnh viện, vừa vào đến cửa đã bắt gặp gương mặt kém sắc của Hạ Nhiên Y. Trong lòng Giang Dụ Thần dâng lên cảm giác xót xa lẫn tức giận, đôi chân bước nhanh về chổ cô.
Vừa nhìn thấy Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y lập tức bật khóc, Vương Tư Tuệ tự động tránh sang một bên nhường chổ.
Giang Dụ Thần ôm chầm lấy Hạ Nhiên Y, cô úp mặt vào ngực anh, đôi tay siết chặt eo anh trong sợ hãi.
Anh hôn lên tóc Hạ Nhiên Y, dịu dàng dỗ dành: "Đừng nhớ đến nữa, có anh ở đây rồi"
Qua một lúc Hạ Nhiên Y ngủ thiếp đi trong lòng Giang Dụ Thần, đợi Giang Dụ Minh đưa Vương Tư Tuệ về anh mới đỡ cô nằm xuống.
Ngay khi để Hạ Nhiên Y nằm xuống gối, cô bỗng giật mình mở to mắt nhìn chằm chằm vào Giang Dụ Thần khiến anh cũng bị hoảng hồn theo. Đến khi xác nhận được là Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y mới từ từ nhắm mắt lại, bàn tay vẫn bấu chặt eo áo anh.
Buổi sáng hôm sau, bác sĩ điều trị của Hạ Nhiên Y cùng một người phụ nữ ăn mặc đóng thùng thanh lịch, Hạ Nhiên Y dõi theo Giang Dụ Thần nói chuyện riêng với họ ở góc phòng, chưa từng rời mắt khỏi anh.
Sau khi bàn bạc xong, cả ba di chuyển đến gần Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô đan siết vào nhau. Hạ Nhiên Y nhìn Giang Dụ Thần rồi nhìn sang Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh, trông ai cũng như đang giấu giếm cô chuyện gì đó.
Người phụ nữ lạ kia nở một nụ cười thân thiện bắt chuyện với Hạ Nhiên Y: "Chào Nhiên Y, chị là Thư Hồng, bác sĩ tâm lý được mời đến giúp em, chỉ cần em hợp tác chị có thể đảm bảo em sẽ không còn bị ám ảnh những chuyện tiêu cực trong đầu nữa, em có tin chị không?"
Hạ Nhiên Y nhìn Giang Dụ Thần, anh khẽ gật đầu tỏ ý muốn cô làm trị liệu. Vì bản thân, vì Giang Dụ Thần và cả Vương Tư Tuệ, Hạ Nhiên Y cứng nhắc gật đầu.
Sau khi nằm xuống, Giang Dụ Thần vẫn nắm chặt lấy tay Hạ Nhiên Y, bên tai là tiếng nói đều đều dễ nghe của Thư Hồng.
Thư Hồng dùng biện pháp thôi miên theo như ý của Giang Dụ Thần, khiến Hạ Nhiên Y quên đi tất cả những việc đã xảy ra, kể cả những cực khổ lúc nhỏ cô phải chịu đựng, thay vào đó khiến cô khắc sâu cả đời chỉ yêu Giang Dụ Thần.
Vương Tư Tuệ nén tiếng khóc ở cổ họng, bà thật sự biết ơn vì Giang Dụ Thần đã hết lòng vì Hạ Nhiên Y, giờ đây bà chỉ mong sao con gái bà được bình an.
Lúc Hạ Nhiên Y tỉnh dậy sau đợt thôi miên thì trời bên ngoài đã nắng lên cao, cô cựa người thức dậy, va vào mắt là Giang Dụ Thần đang ngồi cạnh giường chống thái dương nhìn cô, trên môi còn mang theo một nụ cười ẩn ý.
Hạ Nhiên Y chớp chớp mi mắt hoang mang, xấu hổ tự sờ mặt mình, hỏi: "Mặt em dính gì sao?"
Khóe môi Giang Dụ Thần cong lên cao hơn, điềm tĩnh đáp: "Dính sự mê hoặc anh"
Hạ Nhiên Y mím môi cười ngại ngùng, chợt khó hiểu hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"Bị say nắng ngất" Giang Dụ Thần nói dối một cách mạch lạc.
"Về nhà thôi" Hạ Nhiên Y ngồi dậy, đầu tóc hơi rối thúc giục Giang Dụ Thần vẫn ngồi yên không đổi tư thế, cô cười khổ: "Nhanh lên"
Giang Dụ Thần chậm rãi đứng lên đi lấy quần áo cho Hạ Nhiên Y thay, trong lúc đợi gọi điện cho bác sĩ chính làm giấy xuất viện.