Đang yên đang lành Lạc Quân bỗng đến khoác vai Hạ Nhiên Y, cả cô lẫn Giang Dụ Thần đều ngạc nhiên nhìn anh. Phía trước bỗng vang lên tiếng chào hỏi của nhóm bạn Giang Dụ Thần với Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ.
Lúc đến trước mặt Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ, Lạc Quân tươi cười chào hỏi. Gió thổi qua khiến tóc Hạ Nhiên Y rối lên, cô giơ tay vuốt tóc vô tình để lọt vào mắt Vương Tư Tuệ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Vương Tư Tuệ quan sát Hạ Nhiên Y rồi nhìn sang Lạc Quân, nụ cười có chút mất tự nhiên: “Con cầu hôn Nhiên Y rồi à?”
“Không được ạ?” Lạc Quân vờ vô tội hỏi ngược lại.
“Không phải, tại không nghe hai đứa nhắc đến chuyện kết hôn trước đó...” Vương Tư Tuệ nửa mừng nửa lo vội phủ nhận ý trước.
“Dạ” Lạc Quân nở nụ cười rạng rỡ, cố tình châm chọc Giang Dụ Thần: “Con không muốn để Nhiên Y chịu thiệt với người khác, ngay từ đầu xác định yêu cô ấy thì chắc chắn con sẽ không để cô ấy vì con mà buồn”
Biết rõ ý Lạc Quân đang ám chỉ Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y bất giác lén cong môi cười. Giang Dụ Thần đứng gần đó lườm nhanh Lạc Quân một cái, nhếch môi cười lạnh.
Lúc mọi người vào nhà hàng ngồi không lâu thì Tô ŧıểυ Vy cũng đến, vừa nhìn thấy Minh Huê, sắc mặt cô ta lập tức trở nên hoảng hốt, từng bước chân cứng nhắc bước đến bàn.
Minh Huê nhìn thẳng vào Tô ŧıểυ Vy, mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp”
Hạ Nhiên Y rất nhanh nhận ra trong nụ cười thuần khiết của Minh Huê mang theo dụng ý phía sau, liếc thấy sắc mặt Tô ŧıểυ Vy cũng chứng minh được những gì trước đó cô nghe được Hà San hoàn toàn là thật.
Ban đầu mới gặp Tô ŧıểυ Vy, Hạ Nhiên Y còn nghĩ một cô gái ngây thơ bị Giang Dụ Thần lợi dụng, trải qua một thời gian cô cũng đã biết có những người lòng dạ khác hẳn với vẻ bề ngoài.
Các chàng trai lấy đồ ăn về bàn, Giang Dụ Thần đặt đĩa đồ ăn xuống bàn cho Hạ Nhiên Y ngay trước mặt Tô ŧıểυ Vy, tỏ ra quan tâm cô ta: “Em đói chưa?”
“Không, lát em ăn trái cây được rồi, em phải giữ dáng mặc váy cưới nữa” Tô ŧıểυ Vy từ lúc chạm mặt Minh Huê và Thanh Toàn thì đầu óc trở nên trống rỗng, tim đập mạnh đến mức không đứng vững.
Giang Dụ Thần không nói gì nữa, kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạ Nhiên Y, Tô ŧıểυ Vy liền ngồi xuống phía bên kia anh như canh chừng liên quan đến Minh Huê, cô ta sợ rằng tình cũ không rủ cũng đến.
Hà San hả hê liếc nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Tô ŧıểυ Vy, cô cố tình khơi chuyện cũ công kích: “Mới ngày nào chúng ta vẫn còn là sinh viên, bây giờ lần lượt kết hôn hết rồi, thời gian đúng là nhanh, nhưng có những chuyện mãi không quên được”
Lạc Quân hào hứng hùa theo, nửa thật nửa đùa tiếp lời: “Phải, sau Dụ Thần chuẩn bị tới tôi”
Hà San nhịn cười, vờ hỏi Hạ Nhiên Y: “Em đồng ý à?”
Hạ Nhiên Y dõi theo nét mặt Hà San, thuần thục phối hợp: “Cũng có thể là chưa?”
“Được lắm!” Lạc Quân ngồi giữa cả hai, anh cũng biết rõ Hạ Nhiên Y đang nói thay Hà San, anh cười khinh bỉ chính mình, mang cục tức chuyển sang Giang Dụ Thần, anh vu vơ nói: “Cũng đâu biết được trong chúng ta có người kết hôn lần thứ hai?”
Nụ cười trên môi Hạ Nhiên Y chợt tắt, cô suýt nữa đã quên dù tình cảm là giả nhưng Giang Dụ Thần và Tô ŧıểυ Vy hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp trên mặt pháp luật, điều đó chẳng khác gì anh đã là người đàn ông của Tô ŧıểυ Vy.
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc chìm vào yên lặng sau câu nói của Lạc Quân, anh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng pha lẫn sự tức giận của Giang Dụ Thần vội cười khổ giải thích với Hạ Nhiên Y: “Anh nói đùa, đừng giận nhé”
Hạ Nhiên Y cười nhạt, bàn tay được Giang Dụ Thần nắm dưới bàn chợt buông lỏng.
Tô ŧıểυ Vy nằm không cũng trúng đạn, sắc mặt càng lúc càng sa sầm liền tìm cớ về phòng nghỉ ngơi trước, cô ta khẳng định Lạc Quân đang nhắc khéo chuyện sớm muộn Giang Dụ Thần cũng ly hôn với cô ta đến với người khác, mà người đó rất có thể là Minh Huê. Nếu cô ta còn tiếp tục nghe những lời đả kích thì sẽ có khả năng phát điên, tốt hơn hết vẫn nên bình tĩnh để liệu đường mà tính.
Hà San khẽ đánh nhẹ vào tay Lạc Quân trừng mắt, trước mặt Hạ Nhiên Y không tiện trách mắng về chuyện kết hôn ly hôn của Giang Dụ Thần.
Minh Huê ngồi đối diện quan sát biểu cảm Giang Dụ Thần có chút bất an dõi mắt theo Hạ Nhiên Y đang cúi nhẹ đầu, cô điềm thản lên tiếng nói đỡ cho anh: “Nhiên Y, những gì mọi người làm đều có lý do, biết rằng làm như vậy là quá đáng ích kỷ, nhưng cảm giác người trong cuộc vốn cũng chẳng dễ dàng”
Rõ ràng trước đây Hạ Nhiên Y không để tâm nhiều đến chuyện giữa Giang Dụ Thần và Tô ŧıểυ Vy, nhưng dạo gần đây trong lòng cô cảm giác có chút khó chịu dù biết rằng giữa anh và cô ta là giả. Hạ Nhiên Y không dám thừa nhận với cảm xúc thật của bản thân, rằng cô đã có tình cảm đặc biệt với Giang Dụ Thần.