Sau khi người đàn ông đã rời đi khoảng mười mấy giây thì Tần Tình mới sợ hãi thu hồi tầm mắt.
Lực chú ý của cô chuyển về những lời người đàn ông nói trước khi rời đi.
Cô gái nhỏ hơi nhíu mày: “Văn Dục Phong, anh_______”
Nhưng ngay lúc đó, tiếng di động vang lên đã ngắt lời cô.
Tần Tình lấy di động ra, đọc thông báo trên màn hình xong mặt cô lập tức biến sắc, ảo não hô nhỏ một tiếng.
Văn Dục Phong nhìn qua chỗ cô.
Tần Tình lại không giải thích với cậu, vội vàng nhận điện thoại:
“Mẹ ạ… à, con gặp bạn ở siêu thị nên hàn huyên thêm vài câu. Không cẩn thận quên mất thời gian.”
“… Vâng, con mua đồ rồi về ngay.”
Đứng giải thích một lát Tần Tình mới bất đắc dĩ tắt điện thoại.
Văn Dục Phong: “Làm sao vậy? Trong nhà có việc à?”
Tần Tình nhíu mũi: “Em vốn lấy lý do đi mua hoa quả khô sắm tết để chuồn ra ngoài. Kết quả vừa rồi em quên mất luôn.”
Nói đến đây, Tần Tình liền nhấc chân đi về phía cửa: “Em không nói với anh nữa, phải mau chóng đi siêu thị mới được______ đến lúc về thì cũng muộn rồi.”
Tần Tình vừa đi vừa nói, nhưng tay còn chưa sờ lên tay nắm cửa thì phía sau có một bóng người theo tới.
Tần Tình ngẩn ra, quay người nhìn, thấy chàng trai đang rũ mắt đứng sau cô.
Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, lưng Tần Tình cứng đờ.
Văn Dục Phong đặt tay lên tay nắm cửa, lúc định mở cửa ra ngoài lại chú ý thấy biểu cảm của cô gái nhỏ.
Một thoáng ý cười lướt qua trong mắt.
“Sợ cái gì?”
Không chờ Tần Tình trả lời, cậu làm như nhận ra gì đó, ý cười trong giọng nói càng nhiều hơn.
“À, em đừng hiểu lầm, ta chỉ là tiễn em ra ngoài thôi.”
“…”, Tần Tình nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên.
Trong mắt chàng trai hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ gương mặt hồng hồng ngượng ngùng, con người đen nhánh ấm ức, cánh môi cũng vì vậy mà hơi chu lên, khiến người ta chỉ muốn…
Ánh mắt Văn Dục Phong trầm xuống.
Tần Tình lại ngay lúc này mở miệng_____
“Văn Dục Phong, có ai tiễn người khác như anh sao?”
Thanh âm vẫn mềm mại như vậy nhưng dáng vẻ thì rất tự tin, mắt hạnh xinh đẹp chăm chú nhìn người đối diện mình.
Chỉ tiếc, cô không phải một cô gái dễ đối phó.
__________
Văn Dục Phong vốn đã bị bộ dáng của cô gái nhỏ trêu chọc cho ngứa ngáy trong lòng, lúc này cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng của cô quét tới, hung thú trong lòng càng làm loạn thêm.
Hầu kết cậu khẽ trượt lên xuống.
Khi mở miệng giọng nói đã trở nên khàn khàn, con ngươi như là một dải ngân hà mênh mông.
“Chưa từng được người khác tiễn ra ngoài như thế này sao?”
“…Vậy bây giờ được rồi.”
“Về sau cũng sẽ thường xuyên được như vậy.”
“…”
Tần Tình mở to mắt.
Qua hai giây, lý trí quay về, thấy mình bị vây trong khoảng trống nhỏ hẹp giữa cánh cửa và chàng trai, cô nhanh chóng xoay người, cũng bất chấp luôn việc tay cậu vẫn đang đặt trên tay nắm cửa.
Cô duỗi bàn tay nhỏ nhắn qua, mượn lực ấn xuống, sau đó như phải bỏng rút tay về, khom người chui xuống dưới khuỷu tay cậu ra ngoài.
Tần Tình chạy trên hành lang chữ T, như con thỏ nhỏ bị thợ săn truy đuổi.
Không đến hai giây liền quẹo vào lối chờ thang máy.
Chàng trai đứng phía sau nhìn cảnh này trong mắt hiện lên tia sáng.
Sau một lúc, cậu cười nhẹ, không đóng cửa, quay người bước vào nhà, vào phòng thay quần áo.
Vừa đi, Văn Dục Phong vừa tiếc nuối nghĩ.
…Có lẽ, không nên để cô tập thể dục khỏe mạnh quá.
Vào phòng, Văn Dục Phong tiện tay lấy một chiếc áo khoác từ trên giá xuống rồi quay ra ngoài.
Nhưng trước đó một giây, chân cậu bỗng ngừng lại.
Sau đó, ánh mắt nam sinh thâm ý chuyển qua chiếc hộp nhỏ trong chiếc tủ âm tường bên cạnh.
Đó là một chiếc hộp được gói gém tỉ mỉ chu đáo, chỉ riêng hai dải lụa bên ngoài cũng được đính hai viên đá quý rất đẹp.
Văn Dục Phong đứng tại chỗ một chút rồi đi qua, mở cửa tủ bằng thủy tinh, cầm lấy chiếc hộp.
Chần chờ một lúc, cậu không chút do dự xé rách lớp bọc ngoài của chiếc hộp.
Mở hộp trang sức lấy chiếc vòng tay bên trong bỏ vào túi áo khoác.
Sau khi chiếc vòng được lấy ra, trong hộp chỉ còn lại một mảnh giấy màu xanh với những họa tiết tinh xảo được gấp lại.
Thoảng thoảng còn có mùi hương nước hoa bay lên.
Văn Dục Phong nhìn mảnh giấy hoa văn phức tạp kia, trong đầu nghĩ lại câu nói của Văn Cảnh trước khi rời đi.
…“Chỉ có ổn định rồi, mới thích hợp nuôi mèo”.
Quả nhiên là cậu quá ích kỷ, cũng quá gấp gáp.
Văn Dục Phong đem chiếc hộp cùng tờ giấy ném sang một bên, xoay người bước nhanh đi ra ngoài…
Trong thang máy.
Tần Tình bực mình nhìn chằm chằm con số đang nhảy trên bảng điện tử.
Thật giống như là đang nhìn ai đó vậy.
Cô thật sự không nghĩ ra_______
Cô quen biết cái người này cũng nửa năm có thừa rồi, vì sao cứ có cảm giác như cậu hoàn toàn không giống lúc trước, biến hóa long trời lở đất như vậy??
Ít nhất nửa năm trước, khi bọn họ còn chưa quen thuộc, Tần Tình không cách nào nghĩ tới______ dáng vẻ lười biếng này của đại ca Văn sẽ nói ra mấy lời như vừa rồi.
Chẳng lẽ là di chứng sau khi học văn nhiều quá?
Tần Tình mang theo nghi hoặc bước vào thang máy.
Trong thang máy không có người, cô bối rối xoay người, chờ cửa thang máy đóng lại.
Khi cửa đã khép vào một phần hai thì bỗng bị một bàn tay thon dài cản lại.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, Văn Dục Phong đi vào.
“…”
Sự xấu hổ vừa mới xua đi được tám chín phần lại trỗi dậy, Tần Tình cảnh giác lui nửa bước: “Anh tới làm cái gì?”
“Đi mua chút đồ Tết.”
Chàng trai dáng cao chân dài tay đút túi, cười như không cười nhìn cửa thang máy khép lại. Cậu duỗi tay ấn tầng 1.
Sau đó cậu cậy vào dáng người mình, cúi người dồn cô gái nhỏ vào góc tháng máy, cười lười nhác, “cho Điềm Điềm.”
Tần Tình lườm cậu nhưng không nói chuyện.
Dù sao cũng không cãi lại được gì.
Vì thế hai người chỉ an tĩnh đi xuống dười tầng 1.
Tần Tình không nghĩ nhiều, nhấc chân đi ra ngoài, chỉ là mới vừa đi được hai bước, chưa kịp rời khỏi thang máy thì cổ tay cô đã bị người phía sau nắm lấy.
Theo một lực kéo truyền đến, thân thể cô mất cân bằng lảo đảo lui về sau.
Tần Tình kinh hô một tiếng, ngã vào một lồ ng ngực rộng lớn.
Chàng trai ranh mãnh cong môi, cố tình không đứng vững, để cả mình lẫn cô gái nhỏ ngã vào vách thang máy.
“Ầm” một tiếng, trong thang máy vang lên lên tiếng kêu.
Tần Tình vốn còn đang buồn bực vừa nghe nam sinh phía sau bị đau thì cũng không rảnh tức giận nữa, cuống quít xoay người sang chỗ khác hỏi: “Văn Dục Phong, anh không sao chứ?”
“…”
Con ngươi đen láy lóe lên tia sáng.
Trên gương mặt tuấn tú lại không biểu hiện gì.
Trong thang máy an tĩnh vài giây, cửa thang máy khép lại, Văn Dục Phong mới ngước mắt.
“…Không có việc gì.”
Tần Tình chẳng kịp hỏi lại liền cảm giác thang máy chuyển động rồi dừng lại.
Phía sau cô, cửa thang máy mở ra, bên ngoài là tầng ngầm đỗ xe.
Văn Dục Phong thuận thế ôm cô đi ra ngoài.
“Tiện đường, cùng nhau đi chứ?”
Tần Tình phản ứng lại: “...Anh cố ý!”
Văn Dục Phong hơi rũ mắt, chăm chú nhìn cô gái nhỏ.
“Thật sự rất đau.”
Tần Tình: “…”
Vài phút sau, cô gái nhỏ ngồi bên ghế phó lái nhăn mặt nghĩ_______ không chỉ Văn Dục Phong thay đổi.
Rõ ràng là mình bị trêu mà không phản bác nổi câu nào… Cô cảm thấy bản thân cũng trở nên không bình thường rồi.
…………
Có Lê Tịnh Hà bên kia điện thoại thúc giục, hai người căn bản không dám trì hoãn, tốc chiến tốc thắng, càn quét bên trong siêu thị giữa tối 30 Tết đem về báo cáo.
Tần Tình còn không có quên mang theo hai túi đồ ăn vặt để làm đồ che mắt.
Ước chừng một giờ sau, hai người quay về bãi đỗ xe dưới chung cư.
Thang máy lên thẳng tầng 12, Tần Tình chợt nghĩ tới vấn đề bị đứt đoạn lúc chiều khi mẹ cô gọi điện.
Cô nhìn thoáng qua Văn Dục Phong.
“…Chú út của anh, sao luôn… trèo lên từ bên ngoài thế?”, Tần Tình uyển chuyển lựa lời.
Ánh mắt Văn Dục Phong lóe lên.
Trầm mặc hai giây, cậu ngẩng đầu nhìn về một góc phía trên thang máy.
Tần Tình nhìn theo qua, sau đó trên mặt cô hiện lên biểu cảm nghi hoặc lẫn kinh ngạc.
“Chú út của anh_______!?”
Từ phản ứng Tần Tình, Văn Dục Phong cũng nghĩ được là cô đang đoán cái gì.
Cậu cong môi, đáy mắt lại không có ý cười: “Không phải trốn người khác, là không muốn để Văn gia biết chú ấy đã trở lại mà thôi.”
“…”, Tần Tình hô hấp ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên cô nghe cậu nhắc tới người nhà.
Nhưng ngữ khí này… giống như là đang tới người xa lạ vậy.
Hoặc là ngay cả người xa lạ cũng không phải.
Ngẫm lại từ hồi quen biết tới nay, trong lòng Tần Tình mơ hồ suy đoán tới đủ loại khúc mắc.
Nhưng bất kể là loại nào, hình như đều không có liên quan gì tới hai chữ “hạnh phúc” và “vui vẻ” vẫn luôn hiện hữu trong thế giới của đa số những người cùng tuổi khác.
Tần Tình ngẩn ra, cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra, cô lấy lại tinh thần, gò má ửng đỏ đi ra ngoài trước.
Trong thang máy, Văn Dục Phong nhìn thoáng qua tay áo của mình, dường như vẫn sót lại hơi ấm của cô, nhìn một thoáng rồi cậu mới đi ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại, hai người đi một trước một sau, Tần Tình chẳng mấy đã đi tới giữa hàng lang chữ T.
Sau đó bất tri bất giác, tốc độ hai người bước đều chậm lại.
Cho đến khi dừng hẳn.
“Văn Dục Phong_____”
“Điềm Điềm.”
Giọng hai người đồng thời vang lên trên hành lang.
Sau đó là ánh mắt chạm vào nhau, Tần Tình nhịn không được, cong mắt nở nụ cười.
Văn Dục Phong vắt áo khoác sang một bên tay, cậu đi lên trước mặt cô gái nhỏ.
“Em nói trước.”
Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ lên thân hình chàng trai, Tần Tình ngẩng mặt nhìn cậu, cảm thấy vẻ lạnh lùng luôn treo trên người cậu cũng bị đêm 30 xua bớt.
Nhưng dù vậy, những lời vừa như cảnh cáo vừa như nhắc nhở của người đàn ông trước khi rời đi vẫn văng vẳng bên tai cô.
Bóng tối như ẩn chứa nhịp trống cổ động, khiến người ta miệng đắng lưỡi khô, lại không trốn tránh được.
Thứ áp lực này cô không làm sao bỏ qua được, nỗ lực cả nửa buổi cũng không được. Cô chỉ có thể hỏi ra.
Dù không nhận được đáp án cũng tốt hơn im lặng không nói không hỏi.
Vì thế Tần Tình nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong, chậm rãi mở miệng_______
“Anh có thể nói với em không?… Về con đường mà anh muốn theo đuổi.”
Tần Tình dừng lại một chút, trong ánh mắt thoáng có vẻ giãy giụa.