Văn Dục Phong không thích động vật, đặc biệt là những loài động vật nhỏ giống như không cẩn thận dùng lực lớn là có thể bóp ch3t.
Nhìn cái cổ mảnh khảnh lẫn móng vuốt của mèo con, Văn Dục Phong chỉ cảm thấy cuộc sống của bản thân sau này đều bịt kín một tầng dày đặc âm u.
Nhưng dưới ánh nhìn tha thiết của cô gái nhỏ, ngoại trừ gật đầu ra, cậu tựa như cũng không có lựa chọn thứ hai.
Vừa thấy Văn Dục Phong gật đầu đồng ý, đôi mắt Tần Tình liền sáng.
Cô kiềm chế hưng phấn vươn tay kéo cái hộp nhỏ, theo động tác kéo, thân thể mèo nhỏ bên trong càng run lên nhè nhẹ vì sợ hãi.
Sắc lông thuần trắng không nhiễm màu hơi run lên.
Cặp mắt đen láy ướt át, càng gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt loé.
...Ánh mắt nhỏ uỷ khuất này, cùng cô gái nhỏ vào thời điểm nào đó cũng rất giống.
Còn chưa nhặt về, đã trước sau nhìn ra dấu hiệu vật giống chủ sao.
Tầm mắt Văn Dục Phong không khỏi nhìn về phía cô gái nhỏ phía trước mình.
“Meow...”
Cô gái nhỏ lại đang không nhìn cậu, lại đang học tiếng mèo kêu, thanh âm mềm mại xoa dịu mèo con đang sợ hãi.
Nghe được âm thanh này ánh mắt Văn Dục Phong hơi trầm.
Cánh tay cậu đang rũ bên hông buông thõng xuống, sau đó gắt gao nắm chặt.
Lúc này Tần Tình vừa quay lại: “Có phải chúng ta nên mang nó về tắm rửa không?”
Lời vẫn còn chưa nói xong, Tần Tình đã phát hiện thần sắc của nam sinh phía sau có chút khác thường.
Cô sửng sốt: “Văn Dục Phong, anh không thoải mái sao?”
Ánh mắt của Văn Dục Phong mang theo vài phần chật vật chuyển hướng sang một bên, sau đó cậu ho nhẹ, khàn giọng nói:
“Vẫn là mang tới bệnh viện thú cưng trước để tẩy giun lẫn vệ sinh đã, thuận tiện tiêm vaccine ngừa bệnh; sau đó lại chọn cát cho mèo với loại sữa nó có thể uống.”
Tần Tình nghe được đôi mắt trợn tròn: “Còn phải chuẩn bị nhiều như vậy sao... em cũng không biết.”
Văn Dục Phong không nói chuyện, đem di động còn đang sáng giao diện công cụ tìm kiếm.
________ Cậu luôn không cho rằng nuôi mèo hay chó là chuyện gì đó có thể khiến tâm tình vui vẻ, vừa mới nghiệm chứng một chút, quả nhiên.
Chỉ là giây tiếp theo, cô gái nhỏ liền cong cong ánh mắt cười tươi với cậu: “Văn Dục Phong, còn may có anh ở đây.”
Văn Dục Phong: “...”
Ờm, hình như, cũng không hoàn toàn không thể khiến tâm tình người ta sung sướng.
............
Cho con mèo nhỏ vừa nhặt được làm tẩy giun kiểm dịch mua đồ dùng hàng ngày, tuyệt đối không phải việc nhẹ nhàng gì.
Văn Dục Phong với Tần Tình gọi taxi tới bệnh viện thú cưng gần nhất, trước đưa mèo con nhỏ làm một loạt kiểm tra sức khoẻ phức tạp.
May mắn ngoại trừ vấn đề một ít ký sinh trùng ra, cũng không có bệnh tật hay tai hoạ ngầm ảnh hưởng tới sức khoẻ, lúc này Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngoài việc quy trình phức tạp làm Tần Tình phải chú ý tới lui thì việc chú mèo con nho nhỏ đối mặt với ống tiêm nhăn nhó không thôi càng làm Tần Tình bị dày vò nhiều hơn.
Nếu không phải lý trí, cộng thêm Văn Dục Phong ở bên cạnh ngăn trở, Tần Tình cũng không hoài nghi bản thân nghe thấy tiếng mèo con kêu đau đớn khi tiêm sẽ chạy tới đem mèo mang đi.
Thật vất vả mới rời khỏi bệnh viện thú cưng, Tần Tình và Văn Dục Phong lại đưa mèo vào trung tâm mua sắm gần nhất.
“Anh vào mua vật dụng hàng ngày tương ứng với nó, em với nó ở đây chờ anh.”
Văn Dục Phong không yên tâm dặn dò Tần Tình.
_____________
Thấy bộ dạng cô gái nhỏ của cậu một lòng đều đặt vào con mèo, cậu rất lo lắng cả người và mèo đều sẽ bị bắt cóc nha...
Tần Tình không phát hiện ra ý nghĩ như vậy của Văn Dục Phong, chỉ ngẩng mặt đáp lời, ôm mèo nhỏ đã được vệ sinh ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa trung tâm thương mại.
Không qua bao lâu, Văn Dục Phong mang ra túi lớn túi nhỏ.
Hai người đang muốn nói tiếp, di động của Tần Tình đột nhiên vang lên. Cô nhìn thoáng qua thông báo, đồng thời bị thời gian ở góc bên phải của di động làm cho hoảng sợ.
“Bà nội...”, Tần Tình chột dạ nhận điện thoại.
“Điềm Điềm à, làm sao đã giờ này rồi, còn chưa về nhà ăn cơm trưa?”
Bà nội Tần ở trong điện thoại lo lắng hỏi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có...”, Tần Tình lắc đầu, ậm ừ một lát ánh mắt mới sáng lên, mở miệng: “Bà nội, mèo nhỏ trong nhà Văn Dục Phong bị bệnh, bọn cháu đang đưa nó đi kiểm tra...”
Tần Tình vừa nói dối, vừa chột dạ dùng ánh mắt nhìn nam sinh đứng bên cạnh.
Nghe thấy cô lấy cớ, Văn Dục Phong cười như không cười nhướng mi mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại cô gái nhỏ.
Tần Tình vội vàng dời tầm mắt.
“Nhà Tiểu Dục còn nuôi mèo? Sao trước giờ bà không thấy có tiếng mèo kêu bên đấy nhỉ... vậy Điềm Điềm, cháu khoảng lúc nào sẽ về nhà? Bà đem đồ ăn hâm nóng lại một chút.”
“Chỗ chúng cháu hẳn là còn phải mất một khoảng thời gian nữa, có thể sau khi đưa mèo về liền trực tiếp tới trường. Bà nội, bà đừng chờ cơm cháu, cháu sau đó sẽ tự giải quyết.”
“Thật không thành vấn đề? Vậy buổi chiều đi học đừng đến muộn, ở ngoài cũng chú ý an toàn, không được ăn mấy đồ ăn ven đường không vệ sinh.”
Sau khi ngắt điện thoại, Tần Tình liền chột dạ chuyển hướng nhìn Văn Dục Phong.
“Văn Dục Phong hôm nay phiền anh, chúng ta đem nó về trước, sau đó giữa trưa em mời anh ăn cơm?”
Ôm túi cát mèo với đồ ăn mèo trong tay, lại lấy ra túi thoáng khí chuyên dụng cho mèo, Văn Dục Phong bước bước dài về phía trước.
“Được, về nhà trước đi.”
Hai người cùng trở về nhà của Văn Dục Phong đã chuyện của hơn nửa giờ sau đó.
Tần Tình mang mèo nhỏ làm “nhà” dưới ánh mặt trời, sau đó dựa theo dặn dò của bác sĩ ở bệnh viện thú cưng, đem số lượng sữa bột vừa phải cho mèo con. Sau khi lại thu dọn cát cho mèo, sắp xếp cho mèo con, Tần Tình liền đứng dậy đi về phía phòng khách.
“Văn Dục Phong, trưa nay chúng ta đi đâu ăn______”
Tần Tình vừa đi qua từ chỗ mèo nhỏ vừa hỏi, chẳng qua khi lơ đãng nhìn thoáng qua thân ảnh trong phòng bếp, không khỏi loạn nhịp.
Bước chân cô gái nhỏ cũng dừng lại theo.
Lúc này trong phòng bếp, một nam sinh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt đang đứng trước bệ để nguyên liệu, năm ngón tay trái thon dài khép lại giữ rau trên thớt, tay phải cầm dao nhanh chóng lên xuống.
Động tác cũng không quá hoa lệ, nhưng rau thái dày mỏng đều nhau cùng thân dao lên xuống cực nhanh, đủ để cho thấy công phu cầm dao của người nọ đứng ở đó thuần thục vô cùng.
Giây lát sau, một củ cà- rốt nguyên cũng được thái thành sợi đều nhau, ngay ngắn bày một bên.
Con dao bên cạnh Văn Dục Phong, liếc mặt đem cà- rốt thái sợ vào một cái chén thuỷ tinh.
Sau đó dao trong tay cậu đặt trên thớt, mà cậu đang nâng tầm mắt lên, nhìn về cửa phòng bếp.
Cô gái nhỏ vốn đang đứng ở phòng khách, lúc này đã kinh ngạc há miệng đi tới.
“Văn Dục Phong, anh... anh vậy mà sẽ nấu cơm sao?”
“Anh không quen ăn đồ ăn không rõ gốc gác, trong nhà lại chỉ có một mình.”
Văn Dục Phong nhìn biểu tình kinh ngạc của cô gái nhỏ vài giây, sau khi thu vào đáy mắt khắc vào đầu, liền hài lòng thu hồi tầm mắt. Cậu từ một cái chén khác bên cạnh lấy tôm đã rửa sạch ra, tiếp tục cúi đầu là chút xử lý đơn giản.
Tần Tình nhìn từng con tôm bạc đất bị bỏ đầu nhọn, đuôi cùng chân ở giữa, sau đó từng chỉ tôm màu xám nhẹ nhàng được lấy ra.
Cơ hồ theo bản năng, Tần Tình lại nhớ tới bản thân trước kia ý định giúp đỡ bà nội Tần, sau đó bị một bước nhỏ rút chỉ tôm này làm đến sức đầu mẻ trán, tình huống chật vật bất kham.
Đối lập với bản thân rõ ràng, là tốc độ đó của Văn Dục Phong thành thạo tự nhiên kia khiến người ta tán thưởng.
Đặc biệt khi thấy đốt ngón tay thon dài của nam sinh đùa nghịch lột vỏ tôm, Tần Tinh hoài nghi bản thân đang nhìn chính là quá trình cái gì đồ mỹ nghệ thành hình.
Sau khi rút chỉ tôm xong, nam sinh đến bồn bên cạnh bệ để nguyên liệu để nguyên liệu rửa tay, rồi lần nữa trở lại trước bệ để nguyên liệu.
“...Em có thể giúp được gì không?”
Tần Tình thực sự không đứng được, cõi lòng đầy hổ thẹn hỏi.
“Có thể”, Văn Dục Phong sau khi chậm rãi nói xong từ này, mới chậm rãi nâng tầm mắt lên, môi hơi mỏng nhấc lện độ cung lười biếng: “Em đứng ở chỗ đó nhìn, đối với anh hẳn là hỗ trợ lớn nhất.”
Tần Tình: “...”
Qua hai giây, cô không cam lòng giãy giụa một chút: “Hứ... kỳ thực em không có tay chân vụng về như mọi người nghĩ.
Nghe ra ủ rũ trong giọng nói của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong đang cúi người mổ mình tôm thân mình hơi ngừng lại, qua hai giây cậu mới cười nhẹ, giương mắt.
“Điềm Điềm, em hiểu nhầm rồi!”
Tần Tình khó hiểu nhìn cậu.
“Lần trước anh nói tay em quá nhỏ, cầm chén không được, nên tránh xa phòng bếp một tý, miễn cho cầm chén đ ĩa rớt... em nhớ rõ trong lòng?”
“...”
Tần Tình không ngượng ngùng nói “uhm”, chỉ trầm mặt nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong lại cười, cậu rũ mắt đánh giá bệ để nguyên liệu trước mặt, mở miệng:
“Chỉ đầu tôm thực sự rất cứng, sẽ đâm vào tay; các loại dụng cụ nhà bếp cũng đều rất bén, có khả năng bị thương; khi cho nguyên liệu có nước vào sanh dầu, dầu nóng b ắn ra sẽ bị phỏng; máy hút khói không có cách nào hút khói dầu ra, với khí quản lẫn làn da đều không tốt...”
Từng cái từng cái từ từ kể ra, thanh âm xưa nay chây lười tản mạn của nam sinh, ngược lại mang theo một hương vị nhè nhẹ.
Chờ nói xong hết, cậu không nhanh không chậm nâng tầm mắt lên, nhìn vào cô gái nhỏ ở giữa, ánh mắt mang ý cười cũng dịu dàng: “Lần trước anh chỉ nói đùa. Thực sự muốn nói là, Điềm Điềm nên là cô gái nhỏ được che chở cẩn thận, anh không muốn em làm những việc này... sau này chỉ cần có cơ hội, những việc này anh đều sẽ làm vì em, em không cần phải học, càng không cần vì không am hiểu mà cảm thấy ủ rũ.”
Văn Dục Phong tạm ngừng, sau đó cười khàn tiếp tục: “Trên thực tế, em không hiểu rõ, anh rất vui. Bởi vì đây nói lên trên người Điềm Điềm từ trước kia anh không quen biết, em ấy trước sau đều được đối đãi rất rốt, nỗi khổ gì cũng chưa từng nếm trải qua.”
“Như vậy anh có thể không cần phải tiếc nuối, tại sao anh không sớm xuất hiện bên cạnh em.”
“...”
Tần Tình ngẩn ngơ nhìn nam sinh đứng trước bệ để nguyên liệu, lưng sáng đèn. Giờ phút này chỗ sâu nhất trong ngực cô nổ vang một tiếng, giống như hạt giống vùi trong tuyết gặp ngày xuân ấm áp.
Vì vậy tuyết đột nhiên tan đi, nước tuyết róc rách ngọt lành, theo mạch máu mang theo âm thanh vui sướng ào ạt, đem sung sương mang đi chảy quanh khắp người.
Mà hạt mầm đã từng vùi trong tuyết rốt cuộc vươn ra được, mọc lên một chạc cây thon dài.
Trên đầu một đoá hoa nhỏ nhắn hơi run, bỗng hé nở.