Cho dù nó có đi đến khi nào thì cũng có một nơi mà nó phải ngừng chân lại đó là nhà của mình! Thật sự mà nói, hiện giờ, nó vô cùng không muốn bước vào nhà căn nhà trước mặt nó, nó sợ đối diện với nỗi trống trải mà chính nó cũng không giải thích được tại sao lại có! Tất cả những thứ bây giờ nó có thể nói được chính là nó đang bị điều đó xâm chiếm lấy bản thân mình!
Nhưng cho dù như thế nào sự thật bao giờ cũng chiến thắng những thức gọi là cảm giác, theo nó nghĩ, và hiện giờ cũng vậy, nó vẫn phải vô nhà, đối diện với những thứ quen thuộc xung quanh và một người mà nó không ngờ đến, hiện giờ có thể ở trong nhà mình với vẻ mặt bình thản. Người đó chính là Thiên Bảo!!??
Nó thật sự không còn tin vào mắt mình nữa khi chứng kiến Thiên Bảo vẫn đang ngồi trên ghế, cậu ấy vẫn chưa đi... Và ý nghĩ đầu tiên xuất hiện: nó đang mơ sao? Cho dù là mơ nó cũng phải thử một lần. Thế là nó chạy tới nơi Thiên Bảo đang ngồi làm động tác mà không ai ngờ tới đó là ôm chằm lấy Thiên Bảo và khóc, nó khóc rất nhiếu vì Thiên Bảo cũng đúng, vì nó cũng đúng, vì lỗi lầm mà Nhiên gây ra cũng đúng. Nó không sợ xấu hổ mà cứ khóc. Vì chỉ có vậy mới có thể giảm bớt tội lỗi của nó! Thiên Bảo chưa hiểu gì nhưng cũng ôm lấy nó và cậu ấy còn xoa đầu nó nữa vì cậu ấy nghĩ rằng đó là điều mình có thể làm được cho nó lúc này! Thiên Bảo thì thầm:
- Hồn Nhiên, cậu bị sao vậy?
Câu nói của Thiên Bảo không to nhưng đủ làm nó buông mọi thứ ra và bắt đầu cảm thấy xấu hổ- Một cảm xúc vô tình ập đến! Nó vội lau nước mặt và bình tĩnh nói:
- Lúc nãy mình tĩnh dậy không thấy cậu đâu, mình sợ cậu đã đi rồi chứ
Thiên Bảo nói giọng trấn an
- Sao mình đi được, cho dù như thế nào tớ cũng sẽ ở lại đây với cậu mà! – Thiên Bảo mỉm cười, nụ cười khiến con người đối diện có thể yên tâm hơn, tin tưởng vào một thực tế khó sảy ra…
Nhưng cho dù khó đến cỡ nào thì đó là chuyện của tương lai, còn hiện tại nó vẫn tin tưởng vào Thiên Bảo:
- Cậu hứa nha!
- Ừ- Thiên Bảo chắc chắn một lần nữa
Nó mỉm cười, nụ cười của một đứa con nít lần đầu phạm sai lầm, bây giờ đang thú tội:
- Chuyện hôm bữa, thật sự xin lỗi cậu, mình không nên làm quá như vậy
- Không sao đâu, cậu về là tốt rồi- Và Thiên Bảo tha thứ cho nó
Còn bây giờ là lúc nó bắt đầu hỏi về những bí ẩn đã xảy ra xung quanh, mà nó không giải thích được:
- Nhưng sao cậu lại bị đánh ra nông nổi này?
Thiên Bảo bắt đầu sự rụt rè của mình nhưng rồi cuối cùng cậu cũng trả lời
- Tớ...Thật sự thì hôm cậu đi mình cảm thấy rất buồn nên đi ra đường cho khoay khỏa thì gặp một đám người lạ họ nói: “Là nó, chính nó đó đại ca” rồi tên đại ca trong bọn chạy tới đánh tới tấp vào người mình, mình không hiểu gì cả, cũng chẳng kịp kêu là, vậy là ra thế này đây!
Nó nhìn tất cả những vết thương trên người Thiên Bảo, và một lần nữa, nó cảm thấy đau lòng, nếu hôm qua nó trở về thì Thiên Bảo đâu có bị như vậy?
- Nhưng sao cậu không đi vô bệnh viện- Nó lo lắng hỏi:
- Tớ...sợ- Thiên Bảo đưa đôi mắt mơ màng nhìn nó. Đôi mắt đó làm nó càng tò mò hơn...
- Cậu sợ gì?
- Tớ sợ nếu vảo đó thì sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa thế là tớ về và cậu gọi điện...tớ đã tưởng cậu sẽ về đây nhưng rồi cậu đã không về, cậu đã làm tớ vô cùng đau đớn và tuyệt vọng...
Thiên Bảo càng nói, nước mắt nó càng muốn ứa ra và như biết được điều đó, cậu ấy đã không nói nữa, vì nó...và vì cả chính cậu nữa...
- Thì ra câu nói tối qua của cậu là ám chỉ chuyện này!- Nó cảm thấy không nên xúc động vào lúc này!
- Ừ- Thiên Bảo chỉ nói một từ ngắn gọn nhưng nó cảm thấy sau đó là cả chục câu nói không thành lời...
- Nhưng sao lúc nãy tĩnh dậy mình không thấy cậu?
- Mình vô tolet, mình không nghĩ cậu lại lo lắng như vậy nên mình muốn thử ngồi trong đó lâu lâu để xem cậu như thế nào...
Nó nhìn Thiên Bảo, không phải ánh mắt trách cứ mà là hối hận, nó đã nhận ra sự cần thiết của con người đối diện đến chừng nào, có lẽ nó cần một người bạn như cậu, một người có thể giúp đỡ nó và sẵn sàng an ủi nó như một thiên thần giáng thế...
Vậy là mọi chuyện đã rõ nhưng còn một chuyện mà nó không ngờ tới lại xuất hiện...
Đó là Tiểu Thiên, nó có nằm mơ không ngờ Tiểu Thiên đang đứng trước cỗng nhà nó bót còi xe inh ỏi, có khi nào cậu ta tưởng cả xóm này đều bị điếc nên cố ý làm như vậy không nhỉ? Nó vừa phát hiện ra sự có mặt của cậu ta thì cũng là lúc cậu ta cất tiếng gọi to: