Hai người bây giờ đang đứng ngoài hành lang, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ sặc sụa cười. Vì một người cái mặt buồn xo, còn người còn lại thì rất vui vẻ khi chịu phạt!!??
- Không ngờ trên đời lại có người như cậu!- Nó tức tối nói
- Tôi là người như thế nào?- Tuấn giả giọng ngây thơ hỏi
- Cậu có bị khùng không vậy? Cậu làm vậy khác nào đưa tôi lên rồi thả tui xuống đâu.
- Tôi giúp cậu vậy sao cậu còn la tui?
- Cậu giúp chỗ nào không thấy chỉ thấy hại trước mặt là được đi dọn vệ sinh cùng cậu thôi
- Thì tui cũng đâu nghĩ tới chuyện bà cô nghĩ tui với cậu âm mưu này nọ đâu. Tui chỉ muốn ra đây nói chuyện với cậu cho cậu đỡ buồn thôi mà.
- Quả thật là cảm ơn cậu nhưng tui không buồn đi dọn vệ sinh
- Nếu cậu không muốn dọn thì tui dọn một mình vậy.
- Vậy thì cậu dọn một mình đi
Nó quay gương mặt tức giận vô tường
- Này...- Tuấn đang đánh nhẹ vào vai nó
Thấy nó không có động tĩnh gì Tuấn đánh nhẹ một cái nữa rồi ngẩng mặt lên trời nói:
- Đúng là ông trời không có mắt...để cho một người quay lưng...một người ngó...một người đau...một người cười...một người khỗ sỡ...một người thảnh thơi...
Nó bật cười khi nghe bài văn chế của Tuấn!
- Này- Tuấn quay người nó lại đưa đôi mắt thơ ngây nhìn nó- Giúp tôi nhé!
Thật ra thì nó cũng không giận tên này, dù sao hắn cũng có một chút tốt bụng. Vậy là nó gật đầu
- Thiệt sao? Đáng lẽ cậu phải đồng ý lâu rồi mà còn phải cám ơn tui nữa kìa.
- Không thèm cái ơn được đi dọn vệ sinh đâu. Nhà tui tui còn không dọn huống chi là dọn cho trường- Nó lại tức tối đáp.
Mà quả thật ở nhà nó đâu thèm dọn dẹp nhà cửa. Bị ba mẹ la hoài hà!
- Cậu nói thiệt sao? Nhưng cậu dọn phụ tôi đi, tôi dắt cậu đi ăn.
- Thiệt sao? Ăn ở đâu? Nhìn cậu con nhà giàu như vậy ít nhất cũng phải dẫn tui vô nhà hàng đó nha!- Nó bắt đầu đòi hỏi.
- Ừ, nếu cậu thích tôi sẵng sàng dẫn cậu đi ăn nhà hàng.- Tuấn vui vẻ đáp
- Mà cậu tên là Tuấn hả?
- Ừ. Tui tên Hoàng Anh Tuấn. Còn cậu nghe nói mới chuyển tới hả?
- Ừ, tôi từ một vùng biển xa xôi đến đây. Tôi tên Trần Ngọc Nhiên- Nó vui vẻ đáp
Nhật tự nhiên đứng yên sau khi nghe cái tên của nó, mặt cậu ta không có một chút cảm xúc nào! Một chút cũng không có... hay là có nhưng cậu ta không biểu lộ ra đấy thôi!!??
Nó quơ tay trước gương mặt ngay đơ đó và cảm thấy rất thú vị
- Này, nghe thấy tên tôi đẹp quá nên ngơ lun rồi phải không?
- Ừ...bây giờ Tuấn mới lấy lại bình tĩnh- Tui học ở trường này từ hồi cấp hai. Bạn may mắn lắm đó, bạn là người con gái tui nói chuyện nhiều nhất trong trường này đó.
Tên này ngoài cái mặt đẹp trai ra còn có máu tự tin thấy sợ luôn! Nó hất hàm nói
- Không thèm cái vinh dự đó đâu...nếu sớm biết nói chuyện nhiều với cậu mà phải chịu xui xẻo chung với cậu thì tôi không ham
Tuấn đáp trả:
- Không biết ai xui xẻo hơn ai hà nghen!
- Cậu...- Nó không biết nói gì nên đánh trống lãng- Tại sao những người kia không thích nói chuyện với cậu vậy?
- Không phải là không thích mà là vì tôi không thích nói chuyện với họ thôi!- Tuấn tiếp tục tự tin nói
- Cậu là cái thứ chảnh nhất mà tôi biết đó
- Cậu không biết đâu còn có nhiều người chảnh hơn tôi nữa kìa- Tuấn giới thiệu
À quên, đúng là tên này không phải chảnh nhất mà còn có tên Phạm Tiểu Thiên nữa chứ! Nếu nói tới độ chảnh thì không ai bằng hắn! Đã vậy hắn còn lạnh như đá nữa chứ!
- Nhưng nếu chảnh thì tôi đâu đứng đây chịu phạt với cậu- Tuấn tiếp tục minh oan cho mình
- Thôi đi, cậu không chảnh thì tại sao lại không nói chuyện với mọi người trong lớp?
- Thì tại họ không đáng để tôi nói chuyện thôi
- Vậy còn tôi?- Nó tròn mắt hỏi, chẳng lẽ nó đáng để nói chuyện sao? Nó cũng là một đứa bình thường như những đứa trong lớp thôi...không tài năng, sắc đẹp của không...Híc!! Chắc nó tự ti quá rồi!
- Vì cậu là một người đặc biệt có thể khiến người khác không thể không mở miệng với cậu, có lẽ bạn quá ngốc chăng?
Dám nói nó ngốc ư? Tên này chán sống rồi! Nhưng có lẽ hắn nói cũng có một phần đúng vì mấy đứa chảnh như hắn với tên Tiểu Thiên nó đều nói chuyện được! Chỉ là toàn nói theo kiểu cãi lộn thôi!!??
Nhưng hắn đã nói vậy thì không thể tha thứ Nghĩ như vậy nên nó vừa nói vừa cốc đầu Tuấn một cái đau điếng:
- Cái gì? Cậu dám nói tôi ngốc hả?-
Tuấn cười cười xoa đầu rồi chỉ chỉ vào tay nó nói:
- Đó chính là hành động này, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cậu là người đầu tiên cốc đầu mình đó
- Vậy thì bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ lãnh nhận cái vinh dự này mỗi khi cậu ngứa miệng đó nghe chưa?- Tức mình nó ngắt Tuấn thêm một cái rõ đau
- Thôi...thôi... không muốn cậu nhận đâu!!- Tuấn xoa xoa chỗ vừa bị ngắt
Rồi lúc đó tiếng chuông ra chơi cũng vang lên, nó không ngờ thời gian trôi qua nhanh vậy. Cô giáo bước ra khỏi lớp, liếc nó và Tuấn với ánh mắt cực độc ác khiến hai đứa bỗng im bắt lại. Rồi khi cô giáo đi mất hai đứa phá ra cười. Không hiểu sao lúc đó nó cảm thấy buồn cười không chịu nổi, chắc lúc đó tên Tuấn kia cũng có cùng suy nghĩ nên cũng cười chung hoặc tên này thấy người khác cười nên sảng sảng cười. Nhưng lát sau, nó không còn cười nỗi vì chuyện dọn tolet.
- Sao lúc đó cậu không xin lỗi cô như vậy thì khỏi phải dọn rồi?
- Cậu giỡn hả? Sao tôi để cậu dọn một mình được? Tôi là người đưa ra đề nghị chịu phạt chung với cậu, nếu vì vậy mà cậu bị phạt nặng hơn thì mình ân hận lắm đó.
Lúc đó Tuấn nói với cái giọng dễ thương không chịu nỗi nếu nó là đứa mê trai đẹp thì có lẽ nó chết không kịp thở với câu nói này! Nhưng tiếc cho Tuấn, cái máu đó của nó bị mất gần hết rồi nên nó nói:
- Cậu biết nghĩ vậy là tốt.
Nói như vậy thôi chứ làm thì vẫn phải làm chứ! Hai đứa cắm cổ lau tolet chứ sao nhưng hình như cái máu lười trong nó trỗi dậy rồi! Mà mỗi lần nó trỗi dậy thì cái máu đó sẽ làm cho thân thể nó rã rời và không cho nó làm việc, lau được hai cái lavabo nó đã cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là “di chứng” của giấc mơ hôm qua!! Tệ thiệt! Nhưng hình như Tuấn cũng không có máu “làm việc” trong người hay sao ý! Nếu không tin thì cứ nhìn tình trạng của hai đứa hiện giờ. Ngồi dựa vào nhau, than thở:
- Tôi xin thua, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên tôi phải dọn vệ sinh mệt như vậy đấy! Mà lại còn dọn ở cái chỗ hết sức dơ bẩn này nữa chứ.
Sau khi câu nói của Tuấn kết thúc, bỗng ở đâu nguyên một đám con gái chạy vào nhà vệ sinh nam hỏi han:
- Cậu có sao không Tuấn, có cần tụi mình dọn phụ không?
Tuấn không quan tâm thản nhiên đáp
- Tôi không sao, các cậu về nhà đi, hết giờ học rồi đó
- Nhưng bọn mình không thể để cậu ở đây dọn dẹp một mình được
- Tôi đâu ở một mình, có con nhỏ này phụ với tôi là được rồi! Về hết đi!- Giọng của Tuấn bây giờ đã trở thành mệnh lệnh. Tất cả mọi người đều quay lưng đi không nói thêm cậu nào nữa nhưng trước lúc ra khỏi cả đám đó không quên nhìn nó với ánh mắt căm thù ghê gớm và nó cũng kịp nhận ra một trong số đó là tụi đã tạt nước nó hồi sáng!!??
- Sao cậu không đồng ý để mấy người đó giúp?- Nó tức giận quay sang hỏi Tuấn khi cả đám đã bỏ đi mất dạng
- Tôi không thích họ
- Cậu không thích chắc tôi thích nhưng có họ chúng ta sẽ đỡ mệt hơn mà!- Nó không ngờ tên này lại kém suy nghĩ đến vậy!- Kêu tụi nó giúp mình cũng đâu chịu thiệt gì đâu
- Cậu không biết à?- Tuấn bắt đầu giải thích- Nếu mình để họ làm cho dù không phải gì nhưng cũng là mang ơn người khác rồi! Mà tôi không thích như vậy
Thấy mặt nó còn bực bội, Tuấn “dụ dỗ”:
- Cậu không muốn đi ăn tôi nay hay sao?
- Đúng rồi, nếu muốn đi ăn thì phải tự làm sao tôi có thể quên chuyện quan trọng như thế được! – Nói rồi, nó đứng phắc dậy thể hiện “quyết tâm” rồi cuối xuống làm việc, nó không quên quay sang Tuấn ra lệnh:
- Này cậu cũng lo làm đi! Trai zô!!
Làm Tuấn giật mình nhưng cũng vui vẻ cùng nó dọn dẹp cho xong để rồi còn đi ăn nữa chứ!!
Cuối cùng, sau những nổ lực vượt quá giới hạn, nó cũng đã dọn xong mấy cái tolet kinh khủng, ý quên nó với Tuấn chứ, quên mất cậu ra rồi!! Giọng của Tuấn cũng bắt đầu cất lên:
- Bây giờ cậu về sữa soạn đồ đạt đi, tối tôi sẽ ghé chở đi
- Ok- Nó nói quay lưng không lời chào và cứ thế thẳng tiến về nhà
Nhưng đường về nó chợt nhớ ra một chuyện quan trọng đó là: tên Tuấn hoàn toàn mù tịt về nhà nó, làm sao hắn có thể tìm ra mà đến chở nó đi được! Chết rồi!! Đã vậy hắn còn không thèm chạy theo hỏi nó nữa chứ! Chẳng lẽ tên này tính để nó leo cây???!!!