Vốn cho là mình có thể kiên trì được lâu, nhưng mà phải đối mặt với nhiều người như vậy, vừa mới cất tiếng hát, nước mắt đã theo hồi ước tuôn ra, ngôn ngữ trong bài hát giống như đao ở đáy sông, không ngừng chém sâu vào trong lòng nàng.
Dù sao thì họ cũng đã có một thời gian ở chung, lại cùng một tuổi tác, mơ mộng một cuộc sống trong lương lai.
Từ cấp 2, cấp 3, tới đại học, rồi từ đại học vào xã hội, ba người bọn họ luôn muốn sống chung với nhau.
Ý nghĩ này không bao giờ thay đổi, vậy mà chỉ trong nháy mắt, tất cả đã không còn...
***
"Huyết Tộc...""Ta tên là Victoria."Dưới ánh lửa bập bùng, cô gái kinh diễm kia cất tiếng nói.
"Vậy thì chúng ta kết thúc ở đây đi."Trong tiếng nổ ầm ầm, chiếc ô tô phía sau lại bốc lửa, cột lửa bốc cao trong bầu trời đêm.
***
"Chỉ nhớ thôi là thở cũng biết đau.
Nó có ở mọi nơi trên cơ thể ta,
Yêu anh em hát cũng đớn đau,
Xem thư anh em nghĩ thôi cũng đau rồi,
Tiếc nuối là thở cũng biết đau,
Nó chảy ở trong máu của em,
Hối hận là thở cũng biết đau,
Hận mình không hiểu anh em càng đớn đau,
Muốn gặp anh không được, đó là đau đớn lớn nhất...""Con phải đồng ý với mẹ, không được làm chuyện điên rồ...""Con thật sự muốn gặp hắn...""Hắn là nam nhân của tôi.""Em không tin...""Em sẽ... chờ hắn trở về..."***
Bịch bịch, con mèo nhỏ xé rách một cái túi bóng, không biết đấy có phải là cái ước hẹn mà những đôi trai gái thường hay bỏ lại hay không. Hắn đưa tay ra, hướng về phía con mèo, con mèo nhỏ dường như biết nó có thể ăn, đưa chân cào cào.
***
Tiếng hát, ánh sáng, cô gái kia cầm mic, hơi có chút nghẹn ngào, giống như có một giọng nói nào đó đang thì thầm ở bên tai.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm."Gia Minh đã chết, Linh Tĩnh..."***
Trong thành phố, Hấp Huyết Quỷ bắt đầu triển khai giết chóc với con người. Tuệ Thanh và Victoria đột nhiên gặp nhau, Quitos đá tung chiếc ô tô thứ hai, toàn bộ đội xe đều ngừng lại, trên đường tiếng nổ, tiếng súng sôi trào.
Peter chạy vào một chiếc xe nhỏ, tiếng súng vang lên, bóng người hắn biến mất, chiếc xe con kia không kịp phản ứng, đâm sầm vào một chiếc xe bus.
Trong phố xá sầm uất, những cột đèn ở hai bên đường liên tục bị Victor đốn đổ, tia lửa điện bay tứ tung, cột điện đổ làm ùn tắc giao thông, người người thi nhau hò hét chạy trốn, dây điện chăng lung tung ở trên đường tạo thành một cái mạng nhện gây nguy hiểm.
***
Bên trong sân vận động người đông như kiến, Sa Sa bỏ điện thoại di động vào trong túi, nàng lau nước mắt, khoác ba lô đi tới hậu trường, không bao lâu sau, ŧıểυ Mạnh từ một ... một chỗ khác đứng lên.
Bọn họ đã nhận được điện thoại do Natalie gọi tới.
Linh Tĩnh đứng ở trong ánh đèn, đương nhiên không nhận ra được bọn họ, trên màn hình lớn, hai gò má của nàng toàn là nước mắt.
Giống như bị chuyện này lây nhiễm, toàn bộ sân vận động lặng ngắt như tờ, an tĩnh như đêm khuya.
Mang theo sự nghẹn ngào, trên mặt Linh Tĩnh nở một nụ cười thương cảm.
"Không thấy mặt của anh vì quá đau thương,
Đó là sự cô đơn cùng cực,
Em ở một nơi thu mình cô độc.
Bởi vì anh quá yếu lòng,
Cần em dựa dẫm,
Em lại giả vờ không hiểu,
Tự cho mình được phép rời đi..."Gương mặt trong ký ức của nàng dương như chưa có thời khắc nào mềm yếu, cho dù trong tình huống khẩn cấp tới mức nào, hắn vẫn bình tĩnh đối diện, từ nhỏ tới lớn, chưa có khi nào nɠɵạı lệ.
Dưới tình huống này, các nàng đã coi đó là một hiện tượng quen thuốc, không thèm nghĩ tới khó khăn ra sao, ngăn trở lớn như thế nào.
Các nàng cũng đã tìm tòi về
"sát thủ", biết đó là một chức nghiệp trong bóng tối, cho tới khi hắn không giải quyết được, hắn liền buông xuôi tất cả, bây giờ nhớ lại, càng nàng mới biết mình bỏ qua thời gian quý giá đó tới mức nào...
"Các cậu nếu như nhất định muốn biết, tớ sẽ nói cho các cậu biết... Nhưng mà đó không phải là chuyện quan trọng, tớ không thích các cậu biết việc này... cho nên tớ sẽ cố gắng không làm chuyện gì có liên quan tới các cậu...""Tớ có chuyện thẳng thắn muốn nói với các cậu... Kỳ thực hôm nay tớ bị bắn, nhưng mà vấn đề không lớn, vừa rồi sợ các cậu lo lắng nên đã không nói, hiện giờ đã băng bó kỹ rồi, các cậu nhớ giữ bí mật nhé, á, nhìn...""Nhất định phải bảo vệ tốt chị Nhã Hàm đấy, với lại giáo huấn cho tốt cái tên bại hoại kia.""Giao cho tớ, yên tâm."