Itayly, Viên.
"Dù sao... mấy năm nay chạy tới chạy lui ở Châu Âu, không ngờ lại gặp được Linh Tĩnh, tôi cũng nghe nói cậu thi đậu Học viện âm nhạc ở Viên..."Ngồi ở trong quá cà phê, Lý Vân Tú mỉm cười nhìn về phía cô gái đối diện.
Trước đây nàng từng đảm nhiệm chức vụ giảng dạy y học ở học viện Thánh Tâm, Lý Vân Tú đương nhớ Diệp Linh Tĩnh, mà không ngờ Linh Tĩnh cũng nhớ mình, cho nên hai người ngồi nói chuyện.
"Thực ra tôi đã tốt nghiệp, mấy hôm nữa sẽ trở về Giang Hải."Mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh, Linh Tĩnh chống cằm, nở một nụ cười:
"Ở đây bốn năm cuối cùng cũng tới đích, cảm giác như được giải thoát."Lý Vân Tú uống một ngụm cà phê:
"Được rồi, nếu như mấy hôm nữa cậu về không bằng mang giúp tớ một ít đồ. Tớ mua ở Pháp được một số đồ trang sức, hiện đã bọc lại được rồi."Nàng cười cười lấy một cái túi nhỏ ở trong túi ra, lúc mở ra để lộ một cái bình nhỏ, bên trong có gì đó như cát mịn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm."Dạ quang, có người nói nó tượng trưng cho sự lãng mạn của Pháp, giúp tôi giao cho một cô gái tên là Phương Quốc Lâm được rồi, tôi chỉ biết cô ấy là chuyện gia máy tính. Hiện giờ nàng chưa có bạn trai, coi tôi là chị, mong là cậu có thể mang về cho cô ấy. À, hiện giờ cô ấy đang ở Giang Hải, địa chỉ là..."Sau khi giao xong, nàng nói mình có việc, đứng dậy rời đi, nhìn theo bóng lưng người này, Linh Tĩnh hơi nhíu nhíu mày, dường như chuyện có gì đó không bình thường, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, bỏ cái túi nhỏ vào trong túi.
Sau khi đi qua một góc đường, Lý Vân Tú thở phào một cái, tay phải miết một cái vào ngón tay, một giọt máu từ trong ống tay áo rơi xuống đất.
Cảnh giác nhìn bốn phía, nàng chậm rãi đi trước, lại qua một con đường, nàng mơ hồ cảm nhận có tiếng súng vang lên ở đâu đó rất gần.
Cũng chỉ những người được huấn luyện chuyên nghiệp như nàng mới cảm nhận được sự khác biệt không bình thường.
Hít sâu một hơi, nàng bắt đầu chạy.
***
Venice, tổng bộ U Ám Thiên Cầm.
Đứng trên ban công nhận điện thoại xong, Kelly đi vào phòng, Natalie ngồi trên sa lông, vừa uống rượu đỏ vừa nhìn cảnh tượng chiến đấu trên màn hình. Thấy nàng vào, Natalie cảm khái:
"Đúng là làm bậy...""Càng loạn càng tốt, ŧıểυ đội Chambers phụ trách an toàn cho Diệp Linh Tĩnh toàn quân bị diệt, Lý Vân Tú này... Hình như đã đem Không Kiến Chi Trần giao cho bạn học Linh Tĩnh của chúng ta. Cũng may là người truy kích đã bị nàng ta rời đi, tạm thời không ai biết được Linh Tĩnh...""Đúng là có người đã theo dõi nàng? Viêm Hoàng Giác Tỉnh dường như muốn kéo chúng ta xuống nước...""Vấn đề là người truy sát chỉ có người, dựa theo hai gã còn sống nói, súng đạn không có bao nhiêu hiệu quả với người này, lực lượng của hắn rất mạnh... À, quả thực giống y như Cố Gia Minh...""Lại là một tên bất tử..."Natalie để chén rượu xuống, nói:
"Ngự Thủ Hỉ yên lặng bốn năm, đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ, không biết hắn định làm gì... Tôi rất ghét cảm giác như vậy..."Nàng suy nghĩ một hồi, sau đó nói:
"Tôi sẽ cùng Diệp Linh Tĩnh tới Giang Hải, sau đó sẽ tìm Viêm Hoàng Giác Tỉnh nói chuyện này, nếu như giữa đường gặp tên đó, tôi sẽ thử cảm giác bất tử."Trước kia mới Giác Tỉnh một lần, Bá Tước xông từ trong căn cứ ra ngoài, Natalie vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, hiện giờ khi nói tới chuyện này, trong mắt nàng hiện hàn mang, không khí trong phòng giảm xuống mấy độ, rượu vang đó giống như là máu...
Kelly đi ra cửa phòng.
Ngồi thuyền, đổi xe, đại khái sau nửa giờ, nàng đi tới một địa điểm trong căn cứ.
Trong phòng bắn súng, tiếng súng vang lên liên tiếp, nàng đi trong một hành lang thật dài, sau đó thấy một thiếu nữ phương Đông để tóc đuôi ngựa.
Thiếu nữ này đeo dây lưng đen, hai chân thon dài mà thẳng tắp, đổi đạn, bắn, tinh thần tập trung nghiêm túc.
Kelly đứng xem một hồi, thấy người kia dừng bắn, nàng nói:
"Cô có việc làm rồi.""Cái gì?"Cho dù đã được cách âm, nhưng tiếng súng vẫn rất kinh người, Kelly bĩu môi, sau đó, sau đó hô lớn:
"Người bạn tốt nhất của cô, đang gặp nguy hiểm---- "Cô gái tên là Liễu Hoài Sa đứng im không nhúc nhích nhìn nàng khuôn mặt, đột nhiên giơ tay lên, phanh một tiếng, bắn nát vỏ bia, Kelly bịt lỗ tai, có chút bất đắc dĩ.
"Tôi sẽ đến Giang Hải..."***
Trung Quốc, Nga Mi.
Tuệ Thanh đi vào phòng, Phương Chi Thiên đứng lên.
"Chuyện lần này... sợ rằng không đơn giản."Tuệ Thanh nhíu nhíu mày, nói:
"Nhược Nhược rất đau đầu, hiện giờ vẫn kiên quyết muốn tới Giang Hải, còn nói Giang Hải sẽ có chuyện, địch nhân rất lợi hại, có lẽ sẽ có rất nhiều người chết, sức khỏe hai năm qua của nàng đã kém đi, lần này thấy trước nhiều chuyện như vậy, thực là không tốt.""Nếu như chúng ta bỏ qua chuyện này, cũng có thể xác định tính tiên đoán của Nhược Nhược... Nếu như đi ngược lại...""Vấn đề là Cố Gia Minh đã chết, Không Kiến Chi Trần là thứ duy nhất có thể cứu được Nhược Nhược."Tuệ Thanh ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn một cái, nói:
"Chúng ta không biết cô ấy có thể kiên trì được bao lâu, tôi sẽ dẫn theo Nhược Nhược tới Giang Hải."Phất trần trong tay nàng vung lên, tiếng xé gió như đao kiếm tức khắc bùng nổ:
"Tôi cũng muốn xem, người đánh tới lần này... rốt cục là ai..."