"Ta muốn giết hắn."Không để ý tới Phương Chi Thiên, Ứng Hải Sinh lặp lại một lần nữa.
"Mấy ngày hôm trước Cao Thiên Nguyên, U Ám Thiên Cầm đã thông báo với chúng ta, bày tỏ sự tức giận vô cùng, nước bạn hiện đang rất ngạc nhiên, Lão Ứng, lão đừng quên, phía sau hắn còn có một Giản Tố Ngôn lợi hại hơn nhiều.""Hiện giờ đã có thể chắc chắn, Giản Tố Ngôn chính là do hắn giả trang, làm gì có Giản Tố Ngôn!""Vậy thì ngươi nhầm rồi, ngươi xem lại đồ họa vi tính của Giản Tố Ngôn chưa, hiện giờ ta cho ngươi xem."Phương Chi Thiên lấy một cái chìa khóa, mở một cái hộp trên bàn công tác, đem một phần văn kiện cho Ứng Hải Sinh xem, trong đó có một tấm ảnh chụp không được rõ.
"Tháng 3 năm nay, trong một vùng núi phụ cận Argon, có một đám người đang di chuyển, gặp một nữ tử Trung Quốc, sau khi cô gái này rời khỏi đoàn người chừng mấy tiếng, có một đội binh lính Nga võ trang đầy đủ, tiến hành kiểm tra đoàn người, hai bên sinh ra xung đột, có một vài người chết, trong đó có cả một đôi vợ chồng đã từng chiêu đãi cô gái Trung Quốc kia.""Mấy mấy giờ sau đó cô gái kia trở về, khi thấy chuyện này thì tiến hành an ủi cô bé cô nhi kia, một người trong đoàn thấy đây là một hình ảnh đẹp, lấy máy ảnh ra chụp, không lâu sau đó cô gái kia rời đi. Vào đêm hôm đó, trong thung lũng vang lên tiếng súng và lửa đạn kéo dài suốt hai giờ. Sáng hôm sau, trong doanh trại của đám binh sĩ kia thi thể chất chồng như núi, máu chảy thành sông, hơn năm trăm binh sĩ Nga hầu như chết toàn bộ."
"Có mấy người còn sống nhưng mà bọn họ đã bị điên, toàn lảm nhảm nào là đọa lạc thiên sứ hoặc nữ thần giết chóc, hung thủ chỉ có một người, ngươi nên biết, 500 binh sĩ kia được huấn luyện nghiêm chỉnh và trang bị tận răng, họ không hề e ngại trên chiến trường. Lực lượng của bọn họ mạnh tới mức nào, ta ước đoán họ cũng thuộc thành phần tốt nhất trong đặc công. Nhân viên tình báo của chúng ta có được tấm hình kia, nếu như đem so sánh nó với bộ phim quay được khi bắt Bá Tước, hai người này vô cùng giống nhau."
Tấm hình kia không được hoàn mỹ, chất lượng hình ảnh không tốt, nhưng cũng nhận thấy có một cô gái Trung Quốc ôm lấy một cô bé đang khóc, ôn nhu an ủi, Ứng Hải Sinh nhìn tấm hình này thật lâu.
"Nếu như lần này xuất thủ không phải Cố Gia Minh, mà là nàng, nếu như Cố Gia không đồng ý thỏa hiệp, lão Ứng, ngươi nói ta nên làm thế nào? Điều động đơn vị bộ đội chính quy hay các vị tiền bối xuất thủ có ăn thua gì không, thành thật mà nói, lúc đó ta không chỉ muốn chém đứt tay của Ứng Tử Phong, nếu như mà Gia Minh kiên trì, ta sẽ chém đứt đầu hắn ngay, sau đó rút quân đội về, bảo hắn rời xuống Nghiễm Châu..."
Phương Chi Thiên nhìn hắn, gật đầu nói:
"Hắn nhượng bộ, chúng ta mới có thể trở về từ quỷ môn quan."***
Trên một cái ban công cách gian phòng này tương đối xa, Đông Phương Lộ cầm tư liệu giống như Ứng Hải Sinh đang cầm, vuốt lan can, ánh mắt nhìn về phía xa xa có chút phức tạp.
"Ngươi có bệnh, bệnh này chưa từng có từ trước tới nay, bác sĩ nói có thể sẽ chết...""...""Vì ngươi sắp chết ngươi mới làm chuyện như vậy...""Ai mà chẳng chết...""Nhưng vì cái gì mà ngươi muốn cho chúng ta biết? Yên tĩnh biến mất chẳng phải là tốt hơn sao?"Hắn nhìn bóng người kia kia, như thấy bóng hoàng hôn chạng vạng chiều hôm đó.
"Sẽ có khúc mắc, sẽ có suy đoán, sẽ có thử, nếu như ta ở trên máy bay phóng lựu đạn, các ngươi sẽ không điều tra được ta, nhưng các ngươi vẫn ngấm ngầm làm. Có thể các các ngươi biết muộn hơn một chút, nhưng các ngươi cũng sẽ không buông tha cho ta, ta làm mấy thứ này, làm vì các nàng ấy...""Nhưng không ai dám động tới các cô ấy, chỉ nhiều lắm là giám sát.""Vấn đề là không phải chỉ có các ngươi."Gia Minh ở đối diện lắc đầu:
"Mười năm, hai mươi năm, không thể nào chỉ giám sát mãi được, một ngày nào đó khi các nàng ấy biết được, dấu ấn Cố Gia Minh giống như oán linh cứ bám theo các nàng, lúc đó các nàng luôn bất ổn. Ta chết, việc giám sát các nàng sẽ đơn giản hơn, có một ngày, các nàng biết sẽ coi bóng ma của ta trở thành một chuyện bình thường...""Nếu như có người muốn gây phiền phức cho các cô ấy?""Bọn họ sẽ hối hận, huống chi..."Hắn ngừng lại một chút, nói:
"Ta biến mất nhưng chắc gì ta đã chết."Đông Phương Lộ nhìn bóng người kia thật lâu, đứng lên, xoay người rời đi, đi được vài bước thì hắn nghiêng đầu:
"Tại sao ngươi có thể tin tưởng người khác?""Chí ít có thể tin tưởng ngươi, đúng không?"Hắn trầm mặc một lúc.
"... Yên tâm đi."***
Thời gian không xác định, Venice, U Ám Thiên Cầm.
Sa Sa ngồi đối diện với cô gái da trắng tên là Kelly, cô gái này đặt một thứ gì đó trên bàn, Sa Sa lật từng tờ, từng tờ mà xem, thân hình run lên bần bật, nước mắt không thể kiềm chế xuất hiện, chảy đầy gò má, nàng lật qua một lần, lại lật qua lần nữa, cuối cùng ngã xuống đồng tài liệu, sau đó xoay người đi ra phía cửa.
Cô gái da trắng khóc theo, nhìn theo cô gái phương đông đang tìm kiếm lối ra trong một mê cung nhà ở, mọi người đi ngang qua người nàng đều dừng lại nhìn.
***
Sau đó không lâu. Viên.
Trong một phòng diễn tấu, một cô gái mặc chiếc váy màu trắng đang im lặng đàn dương cầm, không lâu sau đó, có một vị giáo viên mỉm cười bắt đầu vỗ tay, thiếu nữ đứng đáp lễ, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu tới, rọi sáng gò má khẳng khiu.
Ánh mắt nàng lướt qua vị giáo viên bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía bầu trời phương Đông, nàng nhớ tới mùa hè trước kia, hắn cùng với các nàng.
Mùa hè đó đã qua...
Nguồn: http://truyenyy.com***
Giang Hải.
Cầm theo một cái túi màu xanh nhỏ bé, Nhã Hàm đi ra khỏi khu nhà họ Trương, nàng trang điểm nhàn nhạt, nhưng điều này không thể giấu được khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, trông nàng bây giờ rất cô độc, toát lên một vẻ đẹp yếu đuối.
Chiếc xe màu đen mở cửa, nàng đi vào, lập tức chiếc xe chuyển bánh.
Diệp Liên ngồi ở đối diện, đưa điện thoại cho nàng, nàng hít sâu một hơi, nhận lấy.
"... Chị đã xem thư của em, biết tất cả mọi chuyện, chị đã suy nghĩ, chị không trách em..."Nàng ngẩng đầu lên, cố gắng tươi cười, cô gắng để cho giọt nước mắt không tràn mi, đưa mắt nhìn ra ngoài hư không, ký ức của nàng giống như giọt nước mắt đang lăn dài trên má, chậm rãi chảy qua.
"Chị muốn một đứa con của em..."Bên tai, phảng phất như có ngàn vạn lời ca vang lên...
"Có hay không một đóa hồng bất tử,
Vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn xinh tươi,
Vì sao cuộc đời lại như tờ giấy vụn,
Không đẹp bằng một cánh hoa kia.
Có hay không một cuốn sách ghi lại thời gian,
In dấu bóng hình khuôn mặt tươi cười rạng rỡ năm đó,
Bên trong sách có đầy bánh sinh nhật và nước uống,
Đôi mắt thơ ngây thật vô tư.
Có hay không một bài thơ ngàn điểm,
Cố định thanh xuân của mỗi chúng ta
Con trai gẩy ghita, con gái múa tưng bừng,
Cười quên đau khổ, nhân gian đẹp tươi.
Có hay không một buổi sớm mai,
Để cho ta cảm thụ thời gian dĩ vãng,
Để cho ta không lãng phí cuộc sống sinh tồn,
Không để một ai phải hối hận,
Đừng cản ta nói lời tạm biệt..."
Trong bóng tối, Gia Minh để điện thoại xuống, trên miệng nở một nụ cười lưu luyến...