Đèn sáng lên, sau đó tất cả mọi thứ trong phòng hiện ra rõ ràng, qυầи ɭóŧ, đôi dép bị đá bay và cô bé người lai đang ôm chặt lấy thắt lưng Gia Minh, thò đầu ra ngoài. Marilyn kinh ngạc đứng ở đó, mở miệng nhưng trong chốc lát lại không biết nói gì cả. Không thể tin tưởng nổi, nàng lui về phía sau hai bước rồi dựa phịch vào cánh cửa, đôi tay bưng chặt lấy bộ ngực đang phập phồng kịch liệt.
"Hai người...""Mẹ, mẹ..."Thò đầu ra khỏi chăn, đôi vai trần trắng nõn của cô bé cũng lộ ra ngoài, trong đôi mắt xuất hiện vẻ kinh hoảng và không biết phải làm gì:
"Mẹ, sao mẹ lại... Ách, mẹ nghĩ sai rồi, không phải như mẹ nghĩ... Con chỉ.. chỉ là nói chuyện với Gia Minh... Ừ, nói chuyện...""Nói chuyện..."Marilyn lắc đầu, ánh mắt không biết nên dừng lại ở nơi đâu, thỉnh thoảng quay sang nhìn Gia Minh lại thấy hắn đang giấu đầu hở đuôi giơ tay lên như để chứng minh mình chưa hề chạm tới Heidy, nàng cúi đầu xuống không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong chốc lát lồng ngực như bị một tảng đá khổng lồ đè ép, muốn lớn tiếng khóc lên nhưng rốt cuộc vẫn không phát ra được. Heidy nhẹ nhàng cắn môi dưới, cuộn chăn ngọ nguậy... Sau đó cúi người xuống mép giường, đôi tay trần vươn ra lấy quần áo của nàng.
Quơ quơ mấy lần, chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ cũng đã nằm trên tay nàng, sau đó chui vào trong chăn hoạt động tứ chi một lát. Bởi vì động tác của cô bé nên phần lớn chiếc chăn đã bị nàng kéo về phía mình, nửa người mặc đồ ngủ của Gia Minh cũng lộ ra ngoài, hắn thở dài, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Heidy, sau đó nhìn sang Marilyn, cuối cùng lại nhìn ra cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comTrừ động tĩnh của Heidy ở trên giường, trong phòng hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.
Mặc qυầи ɭóŧ vào, Heidy tiếp tục quơ tay với lấy váy ngủ, song chiếc váy kia bị ném quá xa, quơ tay một lúc lâu nhưng vẫn không với tới được, nàng khẽ cắn môi vươn tay ra xa hơn một chút, trong nháy mắt nửa người trên đều lộ ra khỏi chăn trừ cánh tay và bờ vai, ngay cả bộ ngực mê người đang dậy thì cũng lộ ra bên ngoài hơn nửa. Marilyn mở lớn miệng, Heidy vội vàng kéo chăn lại, bò lên giường rồi khẩn cầu:
"Mẹ..."Đứng nguyên tại chỗ run rẩy vài giây, Marilyn nhìn sang bên này, trong lòng nguội lạnh, đưa tay lên lau khoé mắt rồi nhẹ nhàng đi đến nhặt váy ngủ lên, lộn lại cho đúng chiều rồi lại không nói một lời đi đến bên giường. Heidy định đưa tay lên đón nhưng Marilyn đã trực tiếp chụp váy ngủ lên đầu nàng, sau khi xỏ xong hai tay nàng lại kéo váy ngủ xuống phía dưới cho Heidy rồi đưa tay vào trong chăn lặng lẽ sửa sang lại cho tốt.
Mặc xong váy ngủ, Heidy bước xuống từ trên giường, đi dép vào:
"Ách, chuyện này... Con trở về phòng ngủ..."Thấy không ai đáp lại, nàng phối hợp mở cửa đi ra rồi lại khép cửa lại, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dần đi xa.
Marilyn cứ ngồi ngây ngẩn bên giường như vậy. Gia Minh day day trán:
"Ồ, tôi và...""Tại sao cậu lại làm thế?"Marilyn nhỏ nhẹ ngắt lời hắn, giọng nói kia tựa như đã chết.
"Heidy mới có mười bốn tuổi."Gật đầu, ánh mắt Gia Minh khá phức tạp nhưng vẫn không nói gì. Marilyn bỗng đứng đậy:
"Cậu muốn thế nào? Ngủ với tôi là được rồi, tại sao còn đụng đến nó!"Tiếng nói như phát điên quanh quẩn trong phòng, Gia Minh nhìn đôi mắt Mairlyn rồi cười bất đắc dĩ, mà người phụ nữ cũng bật khóc, vừa khóc vừa kéo đai lưng của váy ngủ, sau đó nàng bắt đầu cởi nịt ngực, tiếp theo là qυầи ɭóŧ, từng cái từng cái... Đến khi giầy cũng bị đá văng ra, nàng cứ trần truồng đứng bên giường như vậy.
"Thân thể này cậu muốn thế nào cũng được mà, muốn thế nào cũng được mà, chỉ cần cậu nói thích, tôi sẽ làm tất cả, tại sao lại còn đụng đến Heidy chứ, tại sao ngủ với tôi rồi cậu vẫn còn đụng đến Heidy chứ!"Nàng vừa nói vừa bò lên giường, kích động nhích lại gần, bắt đầu cởi bỏ quần áo của Gia Minh.
"Rốt cuộc là cậu muốn gì? Tôi vẫn luôn cố gắng mà, tôi nghĩ cậu không thích làm chuyện này lắm, tôi vẫn cố hết sức để cậu vui vẻ, tôi nghĩ cậu sẽ xem Heidy như con gái mình, cảm giác nó là con gái khiến cậu thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Tôi cũng có thể gọi, cha...""Đừng như vậy."Nhấc tay lên, Gia Minh đẩy nàng ra. Ngồi tựa vào thành giường, Marilyn không hề che dấu những bộ vị bí ẩn trên cơ thể, hai tay giang ra đặt ở mép giường nhìn hắn.
"Tôi chưa từng chạm đến Heidy..."Ánh mắt tuyệt vọng của Marilyn không hề thay đổi, dường như vẫn đang chờ Gia Minh giải thích tiếp. Chỉ là không có nhiều lời giải thích, đứng dậy cài nút áo lại, hắn nói:
"Chẳng qua cũng không quan trọng lắm, sau này... Heidy sẽ nói cho cô..."Hai người ngồi ở hai mép giường giống như vợ chồng cãi nhau, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại. Marilyn rõ ràng là không hài lòng với lời giải thích yếu ớt này, nàng từ từ quay lại run rẩy nhặt quần áo trên mặt đất lên, run rẩy mặc vào từng cái, vừa nguội lạnh lau nước mắt vừa đi ra cửa. Cửa mở ra rồi lại đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Gia Minh ngồi suy nghĩ về vấn đề vừa hoang đường lại vừa đau đầu này...
(thiếu 1 đoạn)