Trên thực tế, ngay khi Gia Minh vừa làm phẫu thuật xong, Sa Sa và Linh Tĩnh đã khóc thê thảm suốt hai ngày liền.
Sau khi khóc, bởi vì quá trình hồi phục của Gia Minh rất tốt nên hai cô bé mới trở về trạng thái lạc quan của mình. Thế nhưng chuyện xảy ra tối hôm nọ đến bây giờ vẫn khiến Gia Minh cảm thấy áy náy.
Đó là đêm thứ sáu sau hôm phẫu thuật.
Bởi vì mấy ngày trước đó hai người đã quá bận, ban đêm cũng phải thay nhau trông nom, mỗi ngày mở chăn lên nhìn vết thương bị quấn đầy băng gạc của Gia Minh hoặc ngồi bên giường Gia Minh nói chuyện đều là chuyện thường xuyên. Đến ngày thứ sáu, vết thương trên ngực đương nhiên là không tốt, nhưng đối với một người đã trải qua lằn ranh sinh tử vô số lần như Gia Minh, với trạng thái lúc này, chỉ cần không gặp phải đối thủ cực mạnh thì căn bản đã không còn nguy hiểm gì nữa. Đêm đó trạng thái tâm tình hỗn loạn của hai cô bé cũng trôi qua, cùng nhau ở lại chăm sóc Gia Minh. Gia Minh một giường, hai cô bé chen chúc trên một giường, tới khi nửa đêm. Sa Sa dường như có điều gì bất an, trên giường lăn qua lăn lại, việc này đương nhiên không giấu nổi Gia Minh. Nàng xuống giường uống nước hai lần, đi vệ sinh một lần, lần cuối cùng sau khi xuống giường, nàng bước đến trước giường Gia Minh, đem một cái ghế tới, sau đó nắm lấy một bàn tay Gia Minh, rồi ghé vào thành giường ngủ thiếp đi, dường như có Gia Minh bên cạnh, nàng không đột nhiên thức giấc nữa. Đèn khi Gia Minh mở mắt ra nhìn, mở tóc đen của nàng đã trải ra trên ra giường, trăng ngoài cửa rất đẹp, ánh sáng bạc tràn vào trong phòng. Gia Minh vươn một tay ra vuốt nhẹ tóc của Sa Sa. Ngay sau đó Linh tĩnh đang ở phía bên kia cũng tỉnh dậy, nghiêng người qua nhìn cảnh tượng ở bên này.
Cứ ngồi bên giường ngủ gục như vậy rốt cuộc cũng không tốt. Gia Minh và Linh Tĩnh nói thầm với nhau mấy câu, sau đó Linh Tĩnh nhẹ nhàng bồng Sa Sa về giường ngủ. Linh tĩnh vừa bước tới, khẽ đụng vào vai của Sa Sa nhưng nàng không tỉnh lại, đợi hồi lâu. Linh Tĩnh thò tay ôm lấy chân Sa Sa, tay kia luồn qua người Sa Sa - Linh Tĩnh dù sao cũng có học võ. Sa Sa cũng không nặng cho lắm, bế nàng lên cũng không là vấn đề to lớn gì.
Đột nhiên Sa Sa hét lên một tiếng khiến cho Linh Tĩnh và Gia Minh giật nảy mình.
Khàn khàn, yếu ớt, khàn đến rát cổ, trong nháy mắt khi Sa Sa được bế lên. Gia Minh đột nhiên cảm thấy Sa Sa nắm chặt lấy tay mình, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt nàng rơi ra lã chã, vừa nói mở những câu không rõ nghĩa, vừa hoảng loạn quơ tay về phía Gia Minh, mấy lần vỗ vào vết thương của Gia Minh. Bất kể là chân, ga giường hay là Gia Minh, chỉ cần nắm được nàng liền liều mạng kéo, cuối cùng nàng ôm lấy Gia Minh, vừa mê man nói vừa khóc thét lên.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Tình huống tương tự, trước đây Gia Minh có thấy qua một lần.
Đó là lần bị cha con Tào Đông Phong bắt cóc, khi Tào Đông Phong đánh đập Gia Minh còn Sa Sa bị trói trên ghế, nàng ngồi trên ghế gào khóc kêu la, sau đó đeo theo chiếc ghế quỳ rạp xuống mặt đất. Lần đó Sa Sa vừa khóc cầu xin tha mạng, vừa kéo lê cái ghế từng chút từng chút di chuyển về phía Gia Minh tạo thành một vết dài trên mặt đất. Lần đó và lần này, tình cảnh cũng giống nhau.
Bị Sa Sa đấm vài cái vào vết thương trên ngực đương nhiên rất đau. Sa Sa dường như dùng hết sức lực toàn thân để ôm chặt hắn, nhưng nghe tiếng khóc của Sa Sa. Gia Minh tự nhiên cảm thấy lúng túng, không có kinh nghiệm nào có thể giúp hắn đối phó với tình huống này. Linh Tĩnh nhẹ nhàng trấn an Sa Sa:
"Cậu ấy gặp ác mộng.."Giọng nàng cũng nghẹn ngào, sau đó nhìn sang Gia Minh, lần đầu tiên nàng nức nở oán trách:
"Cái đồ khốn cậu..."Không lâu sau, Sa Sa tỉnh dậy, hai cô gái lại vội vàng kiểm ta vết thương của Gia Minh. Sa Sa vừa khóc vừa xin lỗi, nói rằng cô không cố ý. Sự vệc này sau đó không ai nhắc tới nữa, trên đời này có những việc chỉ nên khắc ghi, không nên nhắc tới.
Sau khi phẫu thuật hai ngày, Nhã Hàm đến bệnh viện, ngày thứ ba cũng tới, sau đó ngày thứ năm, thứ sáu, rồi không tới nữa, xem ra nàng phải tổ chức việc khai giảng của học viện Thánh Tâm, hoặc giả nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, sau đó là vui mừng của Linh Tĩnh và Sa Sa.
Lời nói cũng chỉ vậy thôi, nói cảm ơn, xin lỗi, khoảng thời gian trước kia không nên nói thế này, không nên làm thế kia, nói em còn chấp nhận một người bạn như chị không. Thỉnh thoảng Linh Tĩnh và Sa Sa đi khỏi, nàng ngồi bên cạnh giường tỏ ra vô cùng lặng lẽ, ánh mắt khá phức tạp như có những lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói ra được. Tình cảm giữa mình và Nhã Hàm là tình huống khó giải quyết nhất từ khi Gia Minh sống lại, không cách nào ngụy trang trước mặt Nhã Hàm, sợ rằng hắn còn khó xử hơn cả Nhã Hàm. Từ mặt nào đó mà nói, qua chuyện này hắn cũng hiểu được một phần nhỏ tâm tình của Nguyên Lại Triêu Sang.
Nhưng mà bất kể thế nào, mọi người lại là bạn, tuy không có ý nghĩa gì nhưng sau này nếu có tình cờ gặp ở học viện cũng không cần tỏ ra quá lãnh đạm sao, thật là một chuyện nhàm chán... Hắn không thích cái cảm giác này, thế nhưng đao thương và kỹ năng giết người rõ ràng là không thể giải quyết được chuyện này.
Liễu Chính đang tích cực chuẩn bị khai chiến với Tam Thanh bang, thế nhưng mấy ngày sau, bên đó lại chủ động cầu hòa, Hoa Vi tỏ ra rất khiêm nhường. Sau khi thương lượng, Liễu Chính vốn quyết đấu một trận sống chết cũng đồng ý chuyện này, dù sao bọn họ cũng đã chứng minh được là không phải bọn họ sai khiến Đao Ba, tạm thời giải trừ ân oán giữa hai bang. Trong chuyện này có sự giao thiệp của Diệp Liên cùng những người của cục Quốc An hay không thì không phải chuyện Gia Minh còn đang nằm trong bệnh viện có thể biết được. Thù của mình thì mình phải tự trả, hắn cũng không hy vọng Liễu Chính vì hắn mà gây ra chuyện lớn nào thêm. Nếu sau này hắn điều tra ra chính là Tam Thanh bang sai khiến Đao Ba tìm đến Nhã Hàm thì chuyện giết người lúc nào cũng có thể làm được.
Buổi chiểu ngày thứ ba Huân về tới Giang Hải, lúc chạy đến bệnh viện trên tay nàng vẫn quấn đầy băng gạc, trên đùi có vẻ cũng bị thương. Hai người nói với nhau không nhiều, sau đó Gia Minh nằm trên giường xem một cuốn ŧıểυ thuyết võ hiệp vừa xuất bản, không để ý đến nàng nữa, Huân cũng không nói gì, chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn từng động tác của Gia Minh, va ly hành lý bên trong không có nhiều đồ đạc lắm để ngay bên cạnh. Nếu lúc này có người nhìn một cách kỹ lưỡng thì có lẽ có thể nhận ra mỗi một khắc khi vẻ mặt Huân lộ ra vẻ nhu hoà còn ẩn chứa một chút thoả mãn, cũng chỉ có ở trước mặt Gia Minh nàng mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Những câu nói không nhiều giữa hai người được tóm gọn như sau:
"Vết thương trên tay và chân là chuyện gì?""Đánh nhau với người trong nhà.""Luyện tập à? Tôi còn tưởng rằng Thiên Vũ Chính Tắc sẽ nghĩ cách để cô tránh lần kiểm tra đó chứ? Cố ý chịu thương phải không? Muốn che giấu thực lực?"Lắc đầu...
"Vậy thì khiến tôi thất vọng quá đấy, đối với loại kiểm tra của nhà cô, nếu toàn lực ra tay thì cô có thể giành được toàn thắng, căn bản là một đấu một, sẽ không quần ẩu cô.""Cố quân đang quan tâm đến tôi sao?""Đương nhiên là quan tâm tới thực lực của cô rồi. Chẳng qua... nếu muốn xem tôi như đối tượng đùa giỡn đầu tiên, tôi cảm thấy cô nên kín đáo một chút, tôi thích những cô gái với ý tứ kín đáo một chút.""Vâng..."Sau đó mỗi ngày Huân đều đến, không nói chuyện gì với Gia Minh nhiều, chỉ là có khi mua cơm hộp, có khi gọt táo, ngược lại cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa nói rất nhiều. Đông Phương Uyển cũng tới hai lần, công xưởng đã bắt đầu đi vào làm việc, mấy ngày trước trời mưa dữ dội, bên cạnh công xưởng bị sạt lở, cũng may vấn đề không lớn lắm, nói Gia Minh đừng quá lo, cứ an tâm dưỡng thương. Có ông trời làm chứng, trước nay chưa bao giờ mà Gia Minh lo lắng cho chuyện gì của công xưởng. Đông Phương Lộ cũng tới một lần. Linh Tĩnh cũng xin lỗi hắn, nói rằng hôm Gia Minh bị nạn tâm tình nàng hơi kích động, đáng ra không nên vứt đi áo hắn xuống đất.
Sau đó, tháng Chín.
Năm học mới bắt đầu, lớp Mười Một.