"Chuyện tốt! Rất tốt luôn đó!”
Cậu ta tùy tay kéo ra cái ghế, vẻ mặt rất thiếu đánh lại gần tôi, tôi nhanh chóng rời xa cậu ta, nếu không cậu ta có thể dán lên trên mặt tôi mất, tên này không biết giữ khoảng cách gì hết.
“Chậc, cậu thật lạnh lùng.”
Tôi trừng mắt liếc cậu ta, làm cậu ta nhanh nói thẳng vào vấn đề, đừng nói mấy thứ vô nghĩa.
“Được rồi, cậu đúng là đồ nhàm chán, không biết hài hước gì cả.”
”Cậu còn nhớ tên mà hai ngày trước hôm nào cũng chờ cậu ngoài cổng trường không?”
“Nói thẳng đi.”
Tôi xếp gọn sách vở lên bàn gõ xuống, thật sự nghe cậu ta dong dong dài dài rất khó chịu.
“Ngừii anh em này cũng không phải không muốn giúp cậu, tôi chỉ muốn xem cậu có phản ứng gì thôi.”
Tiều Hống cười với vẻ mặt đáng khinh.
Thấy tôi nhíu mày lại cậu ta lập tức giải thích.
“Không phải, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nhìn xem người lạnh lùng thờ ơ như cậu mà gặp phải tên đại ca kia sẽ xử lý như nào thôi, nếu hai người đánh nhau tôi chắc chắn sẽ ra giúp cậu mà!”
Tôi thấy cậu ta nói như vậy, động tác tay cũng từ từ ngừng lại.
Đoán ra đại khái, có dự cảm không tốt lắm.
“Aizzz, nhưng, kết quả cậu biết gì không, ngày hôm qua tên đó kéo bè kéo lũ đánh nhau bị người ta đánh, này không phải ông trời có mắt hả!”
“Người anh em! Mấy ngày nay cậu có thể an tâm.”
“Cậu nghe tin từ tên lần trước đồn bánh bao trong căn tin là nhân thịt chuột hả?”
Tôi cảm thấy rất không đáng tin, nhíu mày nhìn Tiều Hống, cậu ta cà lơ phất phơ bắt đầu lấy ra điện thoại.
“Sao cậu lại không tin tôi, lừa cậu làm gì chứ. Có hình ảnh chứng minh luôn mày. Nửa đêm hôm qua đã truyền đầy trên diễn đàn trường kìa.”
Cậu ta nói xong giơ điện thoại lên trước mắt tôi.
Hình ảnh rất bắt mắt. Bắt mắt đến mức tôi không thèm để ý xem cap nói cái gì.
Ảnh chụp khá tối, độ phân giải cũng mờ, trong ảnh là bóng người đang dựa vào góc tường, người chụp cũng cố tránh chụp thẳng mặt cậu.
Nhưng nhìn nốt ruồi ở đuôi mắt độc nhất vô nhị kia.
Cằm cậu ấy không biết đang bị ai bóp lấy, khóe mắt dính máu, bên thái dương còn đang có máu chảy xuống, mắt nheo lại nhìn thì có vẻ còn thanh tỉnh, nhưng nhìn kĩ trong đáy mắt sẽ thấy sự mỏi mệt, không còn sức đứng dậy.
“Này, Văn Thương cậu đơ ra đó làm gì, sao? Còn chưa tin tôi hả?”
“Bình thường lúc cậu trốn học nhảy ra từ chỗ tường bên nào?”
“Hả??”
“Nói nhanh đi.”
Dọc theo đường đi tôi suy nghĩ cái gì.
Tôi cũng không rõ lắm.
Có hơi rối.
Tôi nghĩ ngày hôm qua Đỗ Duy Nhất bị đánh có phải do tôi đã bắt nạt cậu ấy quá sức hay không.
Nghĩ tại sao lúc nghe thấy cậu bị thương tôi lại lập tức muốn trốn học.
Nghĩ tôi thật sự muốn đi chỗ đó tìm cậu ấy ư?
Tôi biết nhà cậu ở đâu, khu phố đó rất hỗn loạn, nằm cuối phía nam của thành phố.
Khu đất đó trước kia là một xưởng than nhỏ, sau đó xảy ra vụ nổ mỏ than rất lớn, phía chính phủ tra được là kinh doanh trái phép, xưởng than bị bắt đóng cửa. Lúc ấy đàn ông trai tráng khu đó hầu hết đã chết trong vụ nổ mỏ than kia, chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em, họ cần tiền nên đã bán nhà, những người khác cũng dần dọn đi, sau đó những người mới đến ở khu đó ngày càng tạp nham, hỗn loạn.
Khu nghèo nàn đó nhìn qua cunhf ta không có liên quan gì, nhưng nửa tuổi thơ của tôi đã từng ở đó.
Tôi định thử vận may đến đó tìm.
Trong tòa nhà cao tầng, đi vào căn phòng sâu tít bên trong, tôi gõ cửa; cửa trực tiếp mở ra.
Trong phòng có hơi bí, tôi gọi hai tiếng, không có ai đáp lại.
Chỗ góc cầu thang rỉ sắt, không có ai.
Đống quần áo bị đứa bé quây lại thành nơi ẩn nấp bí mật cạnh gác mái đã bị phá từ bao giờ, hai thanh sắt phơi đồ đã rỉ bị dính máu và vài sợi lông gà.
Tôi rời đi đã mấy năm, dường như đã hoàn toàn không còn liên quan gì tới chỗ này nữa, căn nhà lại thành nhà không có chủ.
À, không. Còn có Đỗ Duy Nhất.
Tôi tìm thấy người ở sau núi, sườn núi trái rất ít người qua lại, ngẫu nhiên chỉ có mấy đàn dê đến ăn cỏ, tôi đi đến chỗ một hang động đất, đi qua mấy bước vào trong đó.
Trong hang núi quen thuộc tối om, kia tôi nhìn thấy một bóng người, đây là một cái hang chồn cao bằng nửa người đã bị bỏ trống.
Tôi đi vào mà người bên trong cũng không phản ứng gì, nghĩ thầm tệ rồi đây.
Đỗ Duy Nhất ở bên trong ngồi ôm chân, mặt vùi vào giữa hai đầu gối nên không nhìn được vẻ mặt cậu, tôi qua đi kéo lấy cánh tay cậu.