Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 5: CƠM TỐI

Trước Sau

break



CHƯƠNG 5: CƠM TỐI

Tống Tư Dật liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã sáu giờ rưỡi tối bụng anh cũng đang kêu gào đây. Con nhỏ vô lương tâm dám đi chơi lâu như vậy mới về nhà bỏ mặc anh đói sắp chết.

Hơn nửa tiếng sau, anh lại liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lên lầu hai. Con nhóc kia không biết khi nào sẽ xuống muốn anh đói chết sao? Anh về đây sao lại bị đối xử như thế chứ?

Lúc này An Thuần Thuần cũng bước xuống lầu, chân vẫn là đôi dép thỏ bông trên người đã thay ra bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt, tóc dài xõa ra đến tận eo vẫn còn vươn ẩm ướt. Bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của ai đó khiến kẻ nào đó nhìn chằm chằm.

Nhận xét về An Thuần Thuần của Du An Kỳ là so với công chúa xinh đẹp Tử Ny thì Thuần Thuần là phù thủy nhỏ khiến ai cũng không thể rời mắt, Trình Hiểu Ly hận vì đã bị vẻ ngoài như con cừu nhỏ của Thuần Thuần dụ dỗ, Vương ŧıểυ Vy thì cười cười nói là chỉ cần có Tống Tư Dật thì Thuần Thuần nhất định sẽ được ‘bung lụa’ biến thành quái vật biến dị.

Thuần Thuần nhìn về phía sô pha, ánh mắt của cô và Tống Tư Dật chạm nhau trên không trung.

“Ông không đói bụng à?”

Anh che miệng ho khan: “Đói, bà nấu cơm đi! Tui đi tắm trước!” Tống Tư Dật nhanh chóng lướt qua Thuần Thuần lên lầu.

Thuần Thuần nhún vai đi vào bếp làm đồ ăn, không biết từ cái thời kì nào mà cô thành đầu bếp cho ‘giặc Tống’.

Căn phòng khách bỏ trống vốn bị anh chiếm dụng, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ quần áo đồ dùng cá nhân cũng có sẵn. Ba mẹ anh là bạn cũ của ba mẹ An, hiện tại người lớn hai nhà đã thân đến mức sẵn sàng cho con bọn họ sống chung một nhà. Ba anh làm tổng giám đốc cùng công ti với ba An, mẹ anh chủ yếu ở nhà chung với mẹ An chăm sóc cho An Thư Thư và em trai của anh, bà làm thư kí cho cho ba anh nên phần lớn thời gian cũng chẳng có làm gì.

Mẹ An rất thích anh, thích đến mức hận không thể mang cô đem đổi lấy Tống Tư Dật. So với cô thì địa vị trong nhà của cô thua xa anh nhưng cũng bù được là ba mẹ Tống cũng cực kì thương cô. Đôi khi cô tự hỏi rốt cuộc ba mẹ bọn họ có nhầm lẫn con cái không vậy??!

Nửa giờ sau, Tống Tư Dật đã tắm xong, bộ đồ trên người cũng thoải mái hơn so với bộ đồng phục nhăn nhúm lúc nãy. Anh vừa nhận được điện thoại của Tử Ny liền lập tức chạy về đây quên cả việc thay bộ đồng phục trên người ra. Anh quyết định trở về đây giải quyết mọi chuyện dù sao cứ về đây rồi tính tiếp.

Anh mặc bộ quần áo trong nhà màu trắng, vốn dĩ làn da của anh so với con gái còn đẹp hơn, gương mặt anh được di truyền toàn bộ vẻ đẹp của ba mẹ Tống mà còn được chọn lọc toàn gen tốt, chỉ có cái tính mặt lạnh của anh là không biết do ai di truyền, dáng người của Tống Tư Dật so với Trần Tuấn Anh và Nguyễn Vương Quân thì anh là kiểu thư sinh yếu đuối.

Bộ dáng nhỏ nhắn lăng xăng trong bếp đang đưa lưng về phía anh đều bị anh thu vào trong mắt. An Thuần Thuần mặc đồ quần áo màu vàng nhạt đáng yêu, tóc dài được buộc cao lên lộ ra cần cổ trắng noãn. Dáng người nhỏ nhắn hơn so với những đứa con gái cùng tuổi, bù lại cô có làn da trắng mềm mại, mắt to tóc đen, môi hồng răng trắng điển hình cho học sinh ŧıểυ học.

Ba mẹ An và ba mẹ Tống chuyển lên tỉnh sống từ lúc An Thuần Thuần với Tống Tư Dật vừa vào cấp hai, nhưng Thuần Thuần sống chết không chịu đi! Học lực của cô không tệ nhưng không thể so sánh với Tống Tư Dật, từ nhỏ cô đã thích vẽ ngay lúc đó thầy dạy mĩ thuật quyết định huấn luyện cho cô. Cô thuận theo hứng thú của bản thân ở lại nơi đây, dù không thường ở bên người nhà nhưng mà có những người bạn thân của cô.

Cô không thích đến nơi xa lạ giống như bản thân bị lạc lõng vậy. Ba mẹ An với ba mẹ Tống người quen gặp lại liền thân như người một nhà, hợp tác hùng vốn cùng mấy người bạn cũ lập một công ti nhỏ trên tỉnh. Thuần Thuần càng ngày càng lớn càng xa cách với người khác, người nhà cũng ít quan tâm cô hơn.

Cô lại thích tự lập một mình, ba mẹ An lúc đầu cũng thường xuyên về thăm cô nhưng dần dần công việc khá bận bịu nên Tống Tư Dật trở thành tình nguyện viên đi đi lại lại coi chừng cô.

“Tư Dật, mở cửa!” âm thanh đập cửa cùng giọng nói của Tử Ny phá vỡ suy tư của Tống Tư Dật.

An Thuần Thuần và Tống Tư Dật đồng loạt nhìn về phía cửa nhà, Thuần Thuần im lặng tiếp tục làm thức ăn, Tư Dật mặt như hung thần đi ra mở cửa. Thế nhưng khi vừa mở cửa ra thì cái kẻ nào đó lại phấn khích chạy vào nhà.

“Tránh ra! Thuần Thuần à, hôm nay lại làm phiền nha!” Tử Ny đẩy Tư Dật qua một bên chạy nhanh vào bếp với Thuần Thuần. “Wao~ thật ngon nha! Hai người chưa ăn cơm tối sao?” Tử Ny bê tiếp thức ăn cho Thuần Thuần tiện thể ăn vài miếng.

“Tử Ny cũng ngồi xuống ăn đi!” Thuần Thuần tươi cười mời khách.

“Sao giờ này lại chạy đến đây ăn chực?” Tư Dật mặt mày hầm hầm anh tuy nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: ‘Biến đi cho rảnh mắt!’

Thuần Thuần liếc anh một cái rồi quay sang Tử Ny đang cúi đầu cắn đũa cười cười, thấy dáng vẻ của Tử Ny cô không tự chủ được cảm thấy rất thích cô ‘công chúa’ này. Còn Tống Tư Dật nhìn Tử Ny đầy ghét bỏ, kẻ nhìn như vô hại kia khiến anh bị người ta đem danh dự ra làm trò cười để giúp đỡ mà đến khi anh cần giúp đỡ thì lại làm kì đà cản mũi.

Bữa cơm Thuần Thuần làm vô cùng đơn giả chỉ có thịt chiên, rao xào. Cũng đã trễ nên cô chỉ làm hai món, nhưng Tử Ny lại rất phấn khích mà ăn. Thuần Thuần ăn đại vài miếng để lấp đầy cái bụng của mình, còn Tư Dật thì hậm hực ăn qua loa cho xong.

Cơm nước xong, Tống Tư Dật vẻ mặt khinh bỉ kẻ giả vờ vô tội kia đã kéo Thuần Thuần ra sô pha xem TV. Anh muốn trả thù cái con kì đà đáng chết kia thì bị Thuần Thuần điểm mặt đẩy vào bếp ép rửa chén.

“Thuần Thuần à, tối nay Tử Ny ở lại đây được không?” ngồi trên sô pha ‘con kì đà’ bắt đầu ra vẻ đáng thương.

Thuần Thuần nhìn vẻ mặt của

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc