Sau cái đêm ngày tận thế, do đồng hồ sinh học của An Thuần Thuần đã réo cô dậy. Nói ra cúng rất thú vị khi đi học thì cô sẽ tự động dậy sớm, đến ngày nghỉ thì cơ chế đó bị tắt luôn. Nhưng mà mùa đông lành lạnh mà nằm ấm áp trong chăn ấm như vậy cô không muốn rời chút nào.
Như mà có chút lạ là, bình thường buổi sáng cô còn muốn ngọ nguậy trong chăn nhưng mà giờ trên người cô có cảm giác bị đè nặng không hẳn là không nhúc nhích được mà là có cái gì đó sai sai.
Cái gối ôm của cô vốn không có nhiệt độ, mà cô cũng chỉ dùng để gác chân chứ không có ôm nó. Mơ mơ màng màng cô chợt nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, à không đúng là tận thế giờ chắc cô phải ở trên thiên đàng mới đúng.
Mà tối hôm qua, cụm từ bắt đầu làm cô tỉnh hẳn, là hôm qua cô khóc bù lu bù loa rồi cùng Tống Tư Dật…
An Thuần Thuần trong nội tâm đang kêu gào: Aaaaaaaaaaaaa!.... Tại sao lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Còn Tống Tư Dật…ba chấm…
Đó là chuyện của lúc đó còn bây giờ thì cô đang trong tâm trạng mất hồn, mắt cô dán chặt vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay. Chiếc nhẫn cỡ nhỏ hơn bình thường màu bạc đính viên đá màu xanh nước biển trong sáng, nằm ngay ở ngón áp út tay trái của Thuần Thuần, nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng mà nó là của mẹ Tống mua cho con dâu!
Cô nhớ không lầm thì kì nghỉ hè rồi cô đi mua trang sức với mẹ An và mẹ Tống, đi lựa hết tiệm này đến tiệm khác thì nhìn cái nào hai bà mẹ cũng không hợp ý, An Thuần Thuần chỉ nhìn sơ qua thôi nhưng mà cô lại vừa mắt chiếc nhẫn này. Cô gọi người phục vụ mang ra cho cô đeo thử thì rất vừa, do cỡ ngón tay của cô khá nhỏ hơn người bình thường nên khó mà chọn được chiếc hợp ý nhưng mà chiếc nhẫn vừa được tay cô. Tuy nhiên khi nghe đến giá tiền thì cô cũng chỉ đành ngậm ngùi trả lại.
Một chiếc nhẫn nhỏ xíu lại có giá 2 triệu, mặc dù nhà họ An không phải hạn nghèo nhưng mà cô thì lại có tư tưởng tiếc tiền. Đeo thì đẹp thật nhưng mà dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn nên cô không lấy nhưng mà vẻ mặt đó bị mẹ Tống nhìn thấy.
Bà mua chiếc nhẫn này về, cười hả hê nói với người của cả hai nhà là sau này chiếc nhẫn này sẽ tặng cho con dâu của bà, chỉ có mỗi cô là không biết chuyện này.
Tống Tư Dật ngồi một bên chả thèm để tâm, một cái nhẫn đòi mang về một cô con dâu mẹ anh cũng thật ngây thơ. Rồi Thuần Thuần cũng gần như quên mất tiêu chiếc nhẫn này nhưng mà sáng nay hỏi Tống Tư Dật thì anh nói là mẹ Tống đưa cho anh. Ban đầu anh còn nhìn chiếc nhẫn bực bội sợ không vừa cỡ tay cô nhưng mà mẹ Tống đã có chuẩn bị kĩ càng cho anh rồi.
Trong khi cô đi học thì Tống Tư Dật ở nhà ngủ, anh chuyển về học chung với cô nhưng mà lại xảy ra chút việc cần giải quyết nên anh đã quay về tỉnh học lại từ đầu tháng 12.
An Thuần Thuần nghĩ lại chuyện của cô và Tống Tư Dật cũng thật tẻ nhạt, người ta tỏ tình có hoa có nến có bữa tiệc sang trọng, là con trai tỏ tình với con gái còn cô thì hoàn toàn ngược lại tất cả.
Cô suy tư ngẩn người đến nỗi bài tập toán thầy giáo dạy trên bảng các bạn trong lớp thì ngồi chép không ngơi tay còn cô thì nhàn nhã tập trung nhìn lên bảng.
Thầy dạy toán nhìn thấy cô như vậy cảm thấy rất có thiện cảm, là học sinh ngoan chăm chú nghe giảng. Nếu thầy biết được mắt nhìn lên bảng nhưng mà hồn thì ở đâu đâu thì không biết thầy có bị tức đến lên máu không nữa!
“Thuần Thuần, nhẫn đâu đẹp vậy?” Vương ŧıểυ Vy tất bật viết xong bài tập trên bảng liền nhìn qua cô, thầy giáo đã đi rồi thật tốt. Mà khi ŧıểυ Vy phát hiện ra chiếc nhẫn cũng đã là chuyện của sau hơn cả tháng trời.
“Đeo ngón đó quần chúng người ta nói đó!” Trình Hiểu Ly tốt bụng nói ra.
“Thuần Thuần, khai thiệt đi nhẫn ở đâu ra?” Du An Kỳ vẻ mặt thần bí nhìn cô hỏi:
“Chiếc này khoảng 2 triệu á! Anh Phong có dẫn tao đi coi rồi nhưng mà tao không thích kiểu dáng đó, với lại nó không hợp với tay tao!”
“Nói mau! Ai đưa cho mầy?”
“Tài khoản của mầy đều nằm trong tay Tống Tư Dật, còn ba mẹ mày có mưa cũng chỉ mua vàng thôi mà!”
“An Thuần Thuần, những lời mầy nói ra sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!”
An Thuần Thuần: “…” cô nên nói gì đây!
“Mầy không nói tao đi hỏi Tống Tư Dật!” ŧıểυ Vy uy hiếp.
“Đừng!... “
“Nói mau!”
“Tao nói…”
“Mau nói đi!”
“Là của Tống Tư Dật!”
“Cái gì?”
“What?”
“Chuyện lạ có thật!”
“Tối nay lên zalo tao sẽ nói rõ!”
Thời gian buổi tối là một thời điểm rất tốt để nhiều chuyện, và đặc biệt là nguyên một đám con gái đam mê ‘tám’. Và là cuộc tám xả láng xuyên lục địa của các cô
~~~~~~~~~~~~~~Tập đoàn nhiều chuyện~~~~~~~~~~~~~~~
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Aaaaaaaaaaaaaaa!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Có ai hông?
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Có nè!
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Có tao nữa nè!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Thuần Thuần bỏ trốn sao?
[Kỳ của Phong Phong]: Họ An kia, ra đây không tao chém!
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: icon ‘bom-bom-bom-bom’.
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Bom tới chạy đi tụi bây, đào hầm trốn!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: icon ‘dao phoai- dao phoai- dao phoai’.
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Nó lên kìa giết nó đi!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Mới đổi tên nick luôn!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Dữ ta!
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Khai ra mau! Rốt cuộc mầy với Tống Tư Dật có quan hệ thế nào?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Quan hệ yêu đương!
An Thuần Thuần nằm trên giường mặt không đỏ, tim không đập mạnh mà thừa nhận. Cô không ngờ có một ngày như hôm nay, không phải lo lắng nhiều thứ lung tung.
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Thừa nhận kìa!
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Hồi nào vậy hả?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: icon ‘khóc ròng’
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: An Thuần Thuần, đi chết đi! Mầy dám cùng Tống Tư Dật leo tường.
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Cả tháng qua tụi tao lo bù đầu làm bài thi thì mầy lại đi leo tường!
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: An Thuần Thuần, mầy hãy thành thật khai báo cho tụi tao biết hết đi.
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Hình như gần một tháng!
Cô lẩm nhẩm tính toán mới đó mà mau thiệt, nhưng cô không hề biết thời gian trôi mau vậy nha! Nhưng có Tống Tư Dật thì giống như chả có gì thay đổi quá nhiều.
Chỉ là cách xưng hô thay đổi chút ít, phô trương sở hữu một chút! Mà cô cũng không nghĩ tới trước nay có đánh chết cũng không gọi người cùng tuổi một tiếng ‘anh’, đến khi gọi Tống Tư Dật thì chỉ như chuyện thường tình.
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Cái gì? Một tháng nay sao tao thấy mầy tinh thần bay trên mây tưởng đâu mầy thất tình chớ?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Nói giỡn à? Sau tụi tao có thể không phát hiện ra chuyện này!
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Hình như không phải lỗi của nó?!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Đúng đó! Tao có nói mà tụi bây đâu quan tâm!
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: …Ôn thi, là do ôn thi.
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: …Đúng là nó!
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Giờ khai thật đi rốt cuộc hai người đi đến mức độ nào rồi?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: icon ‘đổ mồ hồi’
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Đến giai đoạn thứ mấy?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Vụ này có chia giai đoạn à?
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Đương nhiên! Thuần Thuần, rốt cuộc là giai đoạn nào nói đi?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Giai đoạn cửa sổ!
Chưa có gì đột phá, chỉ mới nắm tay ngồi xem TV, lâu lâu nằm gối đầu lên chân của người ta thôi!
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: -.-||| Mầy bị HIV à?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: ~.~ Bậy nó bị cúm H5N1!
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: =.= Tao nghĩ nó bị EBULA.
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Thuần Thuần mầy bị sán chó ăn não à?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Là bị virut SIKA làm teo não!
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Mầy bị bóc tem chưa?
An Thuần Thuần đang uống nước phải phun ra, thật là trí tưởng
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Đâu Tống Mỹ Nhân bị nước vô rồi hay sao mà còn chưa làm gì?
[Kỳ Kỳ của Phong Phong]: Thịt tới tay rồi mà! Mà thôi tao có hẹn rồi! Ngủ Ngon nha mấy chế!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Lại đi leo tường với anh ‘cùi‘ chớ gì?
[Ta Là Hồ Ly Chín Đuôi]: Biến đi! Ta cũng lên leo tường mấy mấy anh soái ca ngôn tình đây! Các nàng ngủ ngon!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Lại đi nữa à?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Thuần Thuần a~~~ có cần tao bổ túc cho mầy lớp học làm Tống Mỹ Nhân ‘đổ cái rầm’ không?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Đa tạ! Tại hạ tài hèn không học nổi!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Haizz~~~ Thuần Thuần cục cưng giờ đã là vợ người ta!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: ŧıểυ Vy, tao có chút sợ!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Mầy sợ gì nữa?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Tao không đẹp, không xinh lỡ Tống Mỹ Nhân bị người ta dụ dỗ thì sao?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: IQ của mầy theo Tống Tư Dật bay đi rồi à?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Mặc dù tao biết người trong lòng Tống Mỹ Nhân là tao nhưng mà hoa lá cành xung quanh nhiều như vậy lỡ làm ô uế Tống Mỹ Nhân nhà tao thì sao?
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Mầy định chuyển lên tỉnh hả?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Ừkm, vật thuộc sở hữu của An Thuần Thuần này sao có thể để cho người khác dòm ngó!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Vậy mầy định làm gì?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Công khai chăn thả!
[Vy Vy ŧıểυ Mỹ Nữ]: Tống Mỹ Nhân khẩu vị cũng nặng thiệt! Bao nhiêu người không chọn lại đi chọn một ‘phù thủy’ như mầy!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: OMG! Sao càng ngày anh càng soi mói vậy?
[Tống Mỹ Nhân]: Không phải than là nổi mụn sao?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Nếu em không hiểu anh là loại người nói mấy câu này nghĩa là cắt thức ăn của em thì em không phải An Thuần Thuần!
3 phút sau…
[Tống Mỹ Nhân]: Thức ăn không lành mạnh, ăn ít đi!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Đi leo tường đây! Biến đi!
[Tống Mỹ Nhân]: Chân ngắn đừng quá sức!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]:
[Tống Mỹ Nhân]: Đây đến cuối tuần phải làm xong mấy bài toán trong sách anh đã đánh dấu, không thì cắt lương!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Anh là giai cấp thực dân à?
[Tống Mỹ Nhân]: Em học lịch sử không nghe đến thực dân Anh sao?
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Biến đi! Em đi leo tường!
[Tống Mỹ Nhân]: Ừkm! Ngủ sớm chút!
[JQ Với Tống Mỹ Nhân]: Đã biết, chúc anh gặp ác mộng!
An Thuần Thuần nhếch lên khóe môi tắt điện thoại, đắp chăn nằm ngủ. Bên kia, Tống Tư Dật tắt điện thoại trên bàn, rồi lại cắm đầu nghiêm túc xem văn kiện.
Mặc dù còn đang học năm cuối cấp hai nhưng mà anh muốn cố gắng học tập công việc kinh doanh, ước mơ lúc nhỏ của anh là trở thành một bác sĩ nhưng do anh thuộc loại trưởng thành sớm nên đã sớm nhận ra công việc nào khiến anh cảm thấy hứng thú.
Nếu anh làm bác sĩ, thứ nhất sẽ không có nhiều thời gian bên cạnh Thuần Thuần, thứ hai tốn quá nhiều thời gian để anh có thể cưới cô về nhà, thứ ba áp lực lương tâm ảnh hưởng rất lớn.
Qúa nhiều điểm không tốt, vì vậy anh quyết định trước tiên là vừa đi học ở trường vừa học tập kinh doanh từ ba anh, rút ngắn được rất nhiều thời gian.
Anh cần phải dựa vào bản thân mình ‘nuôi nấng’ tuần lộc nhỏ hung ác kia để dành từ từ thưởng thức. Sớm muộn cô cũng phải về bên anh.