Bên kia Tiểu Chúc đang tình chàng ý thiếp, còn bên này tình hình của Bạch Mai lại căng thẳng hơn nhiều. Lúc đi dạo chợ đêm, Tôn Trường Hưng tiện mồm trêu chọc Bạch Mai vài câu, Bạch Mai miễn cưỡng nín nhịn, lại đúng lúc trông thấy Thường Như Tinh và Tiêu Thần Tức cười cười nói nói đi phía trước.
Đằng sau, Tôn Trường Hưng vừa mua một cây trâm chạm hoa mai, nói: “Hầu Mai cô nương, cô xem này, trên cây trâm này khảm hoa mai màu trắng! Có thể tăng thêm vẻ đẹp của nàng…”
Nói xong, muốn cài giúp Bạch Mai.
Bạch Mai đang buồn phiền, theo bản năng đưa tay ngăn lại, lại quên hai người đang ở trên cầu, mà Tôn Trường Hưng đứng ngay gần rìa cầu, lại nghiêng người cài trâm cho nàng, cơ thể vốn không có trọng tâm làm chỗ dựa nay lại bị gạt đi như thế, chỉ có thể lảo đảo một cái, nghiêng về phía sau, sau đó ngã nhào xuống dòng song dưới chân cầu Mã Hưng.
Bạch Mai thét một tiếng chói tai, lại thêm âm thanh rơi xuống nước của Tôn Trường Hưng, khiến không ít người tò mò ra xem, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Bạch Mai vội thét lớn: “Mau xuống cứu người giùm với!”
Vừa dứt lời, có hai người đàn ông cao lớn nhảy xuống nước, vớt Tôn Trường Hưng mang lên, Tôn Trường Hưng đã uống mấy ngụm nước, mà đám gia đinh nhà họ Tôn vốn luôn đi theo phía sau Tôn Trường Hưng cũng đã kịp chạy tới nơi, vội vã cõng thiếu gia lên lưng, nhanh chóng chạy về Tôn phủ.
Bạch Mai vô cùng hoảng hốt, mà chuyện này cũng rất ồn ào, thu hút tầm mắt của Tiêu Thần Tức, Bạch Mai sợ bị nhìn thấy, càng không biết phải làm sao.
Mà đúng lúc này, một trong số người hầu Tôn gia cũng không thèm hỏi nhiều, trực tiếp túm lấy Bạch Mai, cho rằng phải trói thủ phạm đã đẩy thiếu gia nhà mình đưa về Tôn gia.
Sau khi đưa về Tôn phủ, người nhà họ Tôn lại phái người đi tìm Vi Nhi.
Cũng may Tôn Trường Hưng nhanh chóng được cứu lên, một lúc sau liền tỉnh, thấy Bạch Mai bị trói, sắc mặt hậm hực ngồi bên cạnh, vội vã ngồi dậy, trách mắng gia đinh mau thả Bạch Mai ra.
Tôn phu nhân cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mới gặng hỏi, Tôn Trường Hưng chỉ nói vắn tắt là bản thân đứng không vững nên mới ngã, chứ không phải Bạch Mai đẩy mình.
Bạch Mai hơi ngạc nhiên, sau đó chấp nhận hùa theo lời Tôn Trường Hưng.
Bây giờ, đối với Tôn Trường Hưng mà nói, có thể tính là gặp họa mà được phúc, ít nhất là sau khi hắn bị nhiễm gió lạnh, không thể đi tìm Bạch Mai, nhưng Bạch Mai lúc rảnh rỗi sẽ tới thăm hắn, thỉnh thoảng mang theo mấy thang thuốc bổ, dần dần cũng giảm bớt đề phòng Tôn Trường Hưng, thường xuyên qua lại, quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Trịnh Thấm và Tôn phu nhân đương nhiên rất vui, cảm thấy chuyện Bạch Mai và Tôn Trường Hưng có thể nên cơm nên cháo. Trịnh Thấm càng vui hơn, ở nhà cũng nói thêm vài câu. Tiêu Thần Tức nghe xong, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì nhiều.
Nhưng chuyện của Bạch Mai vẫn còn có thể từ từ, qua đêm thất tịch là chuẩn bị tới ngày lành của Tiêu Ngân Đông và Lâm Tiểu Chúc. Mấy ngày trước, hỉ phục của Tiểu Chúc đã được chuẩn bị xong, nhà họ Tiêu cũng phái hai bà vú lớn tuổi và hai nha hoàn Tiểu Tống, Tiểu Bích tới hầu hạ trước, sau khi nàng bước chân vào Tiêu gia thì cũng để hai nha hoàn kia hầu hạ nàng.
Nhưng từ nhỏ Tiểu Chúc chưa bao giờ được người khác hầu hạ, nên mỗi khi Tiểu Tống, Tiểu Bích vây quanh nàng, giúp nàng bưng trà đưa nước, nàng đều cảm thấy không quen, đẩy các nàng ra. Hai người cho rằng mình làm không tốt, vẻ mặt lo âu, khiến Tiểu Chúc cũng chẳng biết phải làm sao, đành tùy hai người vậy.
Đêm trước hôn lễ, Tiểu Chúc không thể nào ngủ nổi, cứ trở mình lăn qua lăn lại rồi lại ngẩn người, cuối cùng nàng đứng dậy định ra ngoài đình viện ngắm trăng, ai ngờ Tiểu Tống và Tiểu Bích vẫn còn chưa ngủ, thấy nàng đứng dậy, vội vã đi tới khuyên nàng đi ngủ, sốt sắng nói: “Lâm cô nương, giờ người còn chưa chịu ngủ, mà mai còn phải dậy sớm, nhìn sẽ không đẹp đâu.”
Tiểu Chúc nói: “Dù sao cũng phải tô son điểm phấn, không sao…”
Tiểu Tống, Tiểu Bích cứ ở bên cạnh khuyên nhủ, Lâm Tiểu Chúc hết cách, đành phải rút về, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Tiểu Chúc trợn mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn ở đầu giường, trong lòng vẫn cảm thấy không chân thực, ngày mai nàng sẽ gả cho Tiêu Ngân Đông, trở thành Tiêu nhị thiếu phu nhân rồi ư?
Thật là.. vô cùng … kỳ diệu…
Ba bốn tháng trước, nàng đã bị Tiêu Ngân Đông cưỡng ép lôi lên kiệu hoa, bản thân mình còn mấy lần tự tìm cái chết, cảnh tượng ấy như mới diễn ra ngày hôm qua, khi đó trong lòng nàng ngập tràn tuyệt vọng, ấy thế mà không ngờ, sau này mình lại có thể cam tâm tình nguyện gả cho người này… mặc dù bên ngoài thì vẫn giống nhau, nhưng người bên trong đã không phải là Tiêu Ngân Đông.
Vì mình quá sợ hãi mà xuống tay nặng nề, cuối cùng lại thay đổi số phận của hai con người…
Tiểu Chúc suy nghĩ miên man, một lát sau thiếp đi lúc nào không biết, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã sắp sáng. Tiểu Tống, Tiểu Bích giúp nàng rửa mặt chải đầu, Tiểu Chúc đứng dậy để hai người giúp mình mặc y phục, sau đó cài những món đồ trang sức nặng nề lên đâu, cảm giác nặng trĩu, giống như tượng trưng cho gánh nặng sau khi thành thân mà mình sẽ phải đối mặt.
Chờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, thì bên ngoài đã vang lên tiếng chiêng tiếng trống ồn ào náo nhiệt, cuối cùng đội ngũ đón dâu cũng đã tới.
Tiểu Chúc được phủ một tấm khăn đỏ lên đầu, lại được bà mối dẫn đi. Vì nàng không có người thân nên không có màn khóc lóc tiễn chân, ngoan ngoãn đi theo bà mối.
Biết Tiêu Ngân Đông đang ở trên ngựa, có lẽ bây giờ cũng đang nhìn mình, không hiểu sao nàng lại cảm thấy xấu hổ, cũng may đã có khăn che mặt, không ai nhìn thấy…
Được bà mối dìu đi, một lần nữa Tiểu Chúc lại bước chân lên kiệu hoa…
Thử nghĩ mà xem, nàng vừa mới mười bảy tuổi, đã hai lần ngồi lên kiệu hoa…
Nhưng lần này hiển nhiên dễ chịu hơn lần trước rất nhiều, mà nàng cũng không bị trói gô lại.. Tiểu Chúc đưa tay vén khăn, quan sát chiếc kiệu, lại lén lút vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Mọi thứ đều do người nhà họ Tiêu thu xếp, Tiểu Chúc cũng chỉ lơ mơ biết, nay nhìn ra mới hiểu thế nào gọi là thanh thế lớn, khác hẳn với lần đón dâu qua loa sơ sài trước, mà hai bên đường lại càng có đông đảo quần chúng vây xem.
Tiểu Chúc chỉ vội vàng lén nhìn một cái, sợ bị phát hiện liền nhanh chóng hạ rèm xuống.
Đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng tới Tiêu gia, Tiểu Chúc được người ta đỡ xuống kiệu.
Lần này dìu nàng không phải là bà mối mà là Tiêu Ngân Đông, bàn tay quen thuộc kia đỡ lấy cánh tay nàng, khiến nàng thêm vững dạ.
Hai người hành lễ xong xuôi, Tiểu Chúc được đưa vào động phòng. Bên ngoài mọi người đang uống rượu vui vẻ, chỉ còn một mình Tiểu Chúc ngồi trong phòng tân hôn, cuối cùng lại không an phận vén khăn lên.
Căn phòng này không giống với căn phòng trước kia, lớn hơn, rộng rãi hơn, bài trí cũng xa hoa hơn trước, Tiểu Chúc ngồi xuống giường, lại ngồi phải thứ gì đó cứng cứng, nàng vội vén chăn lên nhìn, thấy toàn nhãn với táo đỏ, nàng biết nó có ý nghĩa gì, bất chợt lại đỏ mặt, vội quăng táo đỏ ra, sau đó lại ngồi xuống.
Mà ở bên ngoài, Tiêu Ngân Đông đang rất rầu rĩ.
Đám bạn xấu của Tiêu Ngân Đông cũng không nhiều lắm, tuy sau này hắn không còn theo chân bọn họ nữa, nhưng dù sao cũng đều là con quan lại trong kinh thành, lần này thành thân, đương nhiên Tiêu Ngân Đông vẫn phải mời bọn họ. Những người kia nghe nói Tiêu Ngân Đông đã thay đổi rất nhiều, đa phần đều không tin, cho nên vẫn ồn ào đi tới, điên cuồng chuốc rượu hắn.
Tiêu Ngân Đông chỉ có thể kiên trì uống hết, nhưng trong lòng lại luôn nhớ Tiểu Chúc, con gấu cái khó ló cái khôn, bắt đầu giả say, những người đó thấy hắn say ngất ngưởng cũng không ép nữa, kéo hắn muốn đi vào phòng tân hôn.
Tiêu Ngân Đông vốn tưởng rằng tránh được một kiếp, ai ngờ lại nghe thấy đám người này muốn nháo động phòng.
Tiêu Ngân Đông nửa tỉnh nửa say nói: “Mấy người vào nháo động phòng làm gì? Đừng làm loạn…”
“Hừ.” Bạn xấu Giáp nói. “Lần trước ta thành thân, ngươi là nháo hăng hái nhất, suýt nữa phá sập nhà ta, lần này sao có thể tha cho ngươi?”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Bạn xấu Ất nói: “Đúng vậy, lần trước ngươi nói, chỉ cần ngươi thành thân, chúng ta có làm gì cũng không thành vấn đề.”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Không ổn rồi, Tiểu Chúc da mặt mỏng, nếu thật sự để bọn họ vào…
Tiêu Ngân Đông còn chưa biết phải làm sao, đã bị kéo tới trước cửa tân phòng, những người kia hô lớn: “Tân nương! Tân lang tới đây! Cô mau mở cửa ra!”
Tiểu Chúc vốn đang buồn chán ngồi dựa thành giường, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào như vậy, liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tiểu Chúc: “…”
Thấy Tiểu Chúc không có phản ứng gì, bên ngoài lại có người nói: “Ồ! Tân nương còn thẹn thùng sao? Xấu hổ gì chứ, chỉ có một mình tân lang đi vào, chúng tôi không vào đâu!”
Tiểu Chúc nghĩ, ta tin ngươi mới là đồ ngốc đó..
Nhưng cũng không thể không mở cửa cho Tiêu Ngân Đông vào..
Vừa nghe những lời này, Tiểu Chúc biết ngay đây chắc chắn là đám bạn xấu của Tiêu Ngân Đông trước kia, tuy giờ Tiêu Ngân Đông không qua lại với bọn họ, nhưng không thể nào không nể mặt… Tiểu Chúc hơi đau đầu.
Mà bên ngoài lại càng thêm ồn ào: “Nếu tân nương không chịu mở cửa, chúng tôi sẽ đạp cửa xông vào đó!”
Tiểu Chúc đứng phắt người dậy, đang định đi ra mở cửa, thì Tiêu Ngân Đông có vẻ đang say mèm liền đứng thẳng người lên, cản mấy người phía sau lại, đúng lúc Tiểu Chúc mở cửa, Tiêu Ngân Đông nhanh chóng chuồn vào trong, sau đó xoay người đóng kín cửa lại.
Động tác lưu loát như mây bay nước chảy, sinh động liền mạch kia nào có nửa phần giống người đang say rượu cơ chứ?
Đám bạn xấu bị ngăn lại ở bên ngoài đồng loạt giận dữ hét: “Tiêu Ngân Đông, ngươi dám giả vờ say? Ngươi còn dám khóa cửa? Mau mở cửa ra!!!!”
Tiêu Ngân Đông thật thà nói: “Không mở. Các người đừng hòng nháo động phòng.”
Bên ngoài, mấy người giận quá nói: “Chúng tôi sẽ xô cửa đó.”
Tiêu Ngân Đông: “Các người mà đi vào… ta sẽ đánh các người!”
Tiểu Chúc ngồi phía sau, dở khóc dở cười.
Mấy người bên ngoài giận quá hóa cười, còn chưa kịp nói gì đã thấy cửa sổ bên cạnh đột nhiên hé mở, sau đó Tiêu Ngân Đông liền đặt một bức tranh bằng sứ bên cửa sổ.
Mọi người khó hiểu hỏi: “Đây là có ý gì?”
Tiêu Ngân Đông không nói gì, lấy tay làm chưởng, trực tiếp chém xuống, đập tan bức tranh sứ thành từng mảnh nhỏ.
Mọi người: “…”
Tiêu Ngân Đông: “Các người không nên vào đâu đấy.”
Trong giọng nói không hề có ý đe dọa, mà lại là chân thành đề nghị và khuyên nhủ.
Sắc mặt mọi người biến đổi, cuối cùng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng chẳng có ai chịu xung phong đi xô cửa, rốt cuộc phải nén bực đi ra ngoài uống rượu.
Tiểu Chúc ngồi trong phòng nhìn cảnh Tiêu Ngân Đông dọa người kia, thật sự không biết phải làm gì cho phải, Tiêu Ngân Đông dọn dẹp đống đổ nát, khép cửa lại, quay đầu nhìn Tiểu Chúc: “Bọn họ đi rồi, nàng…”
Tiểu Chúc cong môi, đang định nói chuyện, đã thấy Tiêu Ngân Đông tái mặt, nói: “Không đúng, Tiểu Chúc, sao nàng có thể tự kéo khăn xuống rồi…”
Tiểu Chúc phì cười: “Giờ chàng mới phát hiện ra hả?”
Tiêu Ngân Đông: “Không thể như vậy…”
Tiểu Chúc bĩu môi, cúi người đội lại khăn lên đầu: “Được rồi, chàng cứ coi như ta chưa kéo xuống, nào, lại đây, chàng tự xốc lên đi.”
Tiêu Ngân Đông: “Tiểu Chúc, nàng…”
“Một mình ta ngồi đây rất buồn nha…” Tiểu Chúc kể lể. “Chỉ nhấc khăn ra thôi, cũng đâu có gì to tát, chàng yên tâm, không kiêng kị gì đâu.”
Tiêu Ngân Đông bất đắc dĩ thay Tiểu Chúc vén khăn một lần nữa, cũng không nhắc lại chuyện này, mà chỉ nhìn nàng chằm chằm, sau đó cười nói: “Tiểu Chúc, nàng xinh quá.”
Da Tiểu Chúc vốn rất trắng, mặc hỉ phục cưới màu đỏ càng làm tôn màu da trắng như trứng gà bóc của nàng, mái tóc được búi chặt, khéo léo làm nền cho gương mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, lại còn đôi môi đỏ mọng, dưới ánh nến đỏ thắm, nàng chỉ nhoẻn miệng cười đã khiến Tiêu Ngân Đông cảm thấy rất chói mắt.
Thật ra Tiểu Chúc cũng thấy hôm nay Tiêu Ngân Đông rất đẹp, nhưng đương nhiên nàng sẽ không nói ra, chỉ đẩy đẩy hắn: “Được rồi, đừng nhìn ta chằm chằm như thế nữa, kỳ lắm…”
Tiêu Ngân Đông gật đầu nghe theo, đi tới bên bàn cầm bình rượu tự rót hai chén, sau đó đưa một chén cho Tiểu Chúc, hai người lồng tay vào nhau, cùng uống rượu giao bôi.
Đặt chén rượu xuống, Tiêu Ngân Đông kéo tay Tiểu Chúc, thì thầm: “Tiểu Chúc… phu nhân.”