Trước kia khi Mạnh Ân yêu thầm Hàn Trọng Viễn, mặc dù không dám đến gần Hàn Trọng Viễn, nhưng cũng từng nghe rất nhiều tin tức có liên quan đến hắn. Một trong những tin tức đó, chính là Hàn Trọng Viễn có thích một người ở thành phố B.
Chuyện này cũng không phải bí mật ở Hồng Tài, dẫu sao Hàn Trọng Viễn cũng từng lấy lí do này để từ chối lời tỏ tình của người khác. Ban đầu, sau khi Mạnh Manh nghe nói chuyện đó thì trước mặt cậu vẫn hay chửi mắng người được Hàn Trọng Viễn thích. Nhưng sau khi sống chung với Hàn Trọng Viễn, cậu lại không hề nghe ai nhắc đến tin tức liên quan tới người mà Hàn Trọng Viễn thích cả.
Cô gái hồi nãy, có phải là người trước kia Hàn Trọng Viễn thích không? Ra khỏi cửa hàng mĩ phẩm, Mạnh Ân vô thức nhìn quanh một cái.
“Em nhìn gì thế? Còn không đi theo nhanh lên?” Hàn Trọng Viễn cau mày nói.
Mạnh Ân lập tức bước nhanh hơn. Cậu muốn biết có phải Hàn Trọng Viễn thất tình, bị đả kích mới ở bên mình hay không, nhưng lại chẳng dám hỏi. Suy nghĩ một lát, sau cùng quyết định xem như không biết gì hết. Chẳng phải Hàn Trọng Viễn đã nói là thích cậu rồi à? Cậu nên tin tưởng vào Hàn Trọng Viễn mới đúng. Hơn nữa chỉ cần có thể ở lại bên Hàn Trọng Viễn thì cậu đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
Không mua được mĩ phẩm, Hàn Trọng Viễn bèn vào một cửa hàng trang sức, sau đó mua cho Tiền Mạt một chiếc vòng tay bằng vàng rất to – loại vòng tay này, người khác mà đeo thì chẳng khác nào nhà giàu mới nổi, nhưng Tiền Mạt nhất định sẽ át chế được, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy sang trọng duyên dáng.
Mua vòng tay xong, suy nghĩ một lát, cuối cùng Hàn Trọng Viễn chọn tiếp một miếng ngọc Quan Âm bằng phỉ thuý cho Mạnh Ân: “Đeo vào.”
“Dạ?” Mạnh Ân bị mác giá hơn trăm nghìn đô la Hongkong doạ sợ, căn bản không dám lấy.
“Bảo em đeo vào thì đeo vào đi.” Hàn Trọng Viễn đeo ngọc Quan Âm phỉ thuý cho Mạnh Ân một cách cứng rắn, thấy bộ dáng Mạnh Ân mất tự nhiên, bỗng dưng tâm tình lại khởi sắc.
Chiếc đồng hồ đeo tay trước kia đã đủ khiến Mạnh Ân không biết nên đặt tay ở đâu rồi, bây giờ miếng ngọc lại càng làm cậu cảm thấy đang đeo hòn đá nặng nghìn cân trên cổ.
“Đừng rời xa anh.” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân, chợt nhiên có xúc động muốn hôn cậu.
“Cái gì?” Mạnh Ân hoài nghi bản thân nghe nhầm.
“Không có gì. Đúng rồi, Trịnh Kỳ mời chúng ta đến nhà anh ta ăn cơm.” Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nói.
Hôm qua sau khi sắp xếp ổn thoả trong nhà mẹ mình, Trịnh Kỳ mới nói chuyện có bạn đến. Hoắc Nam Ngọc hỏi han một chút, lập tức bảo Trịnh Kỳ mời mọi người về nhà. Bây giờ, Trịnh Kỳ đã lái xe đến đón người rồi.
“Lão đại, bỏ tôi ở khách sạn chính là đưa tôi đi chơi trong lời cậu nói sao?” Trịnh Kỳ đón Đàm Phi Dược trước. Khi ở chung ở Trịnh Kỳ thì Đàm Phi Dược hết sức bình thường, nhưng vừa trông thấy Hàn Trọng Viễn là hắn trách cứ ngay, thoạt nhìn “hoạt bát” nhiều lắm.
Tối qua để hắn ngủ trong khách sạn một mình thì cũng thôi đi, sáng hôm nay hắn đến chung cư gõ cửa hồi lâu, mới phát hiện Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đã ra ngoài từ sớm rồi.
Hai người này bỏ rơi cái bóng đèn là hắn để đi hưởng thụ thế giới của cả hai chứ gì!
“Anh không có chân à?” Hàn Trọng Viễn liếc Đàm Phi Dược một cái.
Đàm Phi Dược nghẹn họng.
***
“Trịnh Kỳ, không ngờ cậu lại sống trong ngôi nhà thế này, tôi còn tưởng cậu sẽ sống ở biệt thự sang chảnh như trong TV, có người làm đông như mây chứ.” Đến trước nhà của Hoắc Nam Ngọc, Đàm Phi Dược cười nói, ngôi nhà này quả thật chẳng có gì đặc biệt cả.
Trịnh Kỳ cũng không nhắc về giá trị của ngôi nhà này, chỉ cười cay đắng: “Vốn dĩ ngôi nhà mà tôi ở đúng là sang chảnh như trong TV, đáng tiếc bố mẹ tôi muốn ly hôn, thế là tôi bị đuổi ra ngoài.” Cho người mình thích biết một chuyện đau buồn của mình, đây chính là cách theo đuổi cực kì tốt! Đàm Phi Dược nghe xong chuyện buồn của y, nhất định sẽ đồng cảm với y, đồng cảm rồi chưa biết chừng sẽ sinh yêu ấy chứ.
“Ly hôn?” Đàm Phi Dược ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, bố tôi ngoại tình còn có con riêng, thế là ly dị với mẹ tôi. Sau này tôi không phải là đại thiếu gia nhà họ Trịnh nữa rồi.” Trịnh Kỳ kể lại sự việc một cách khéo léo, “Về sau tôi cũng không làm việc chểnh mảng được nữa, nếu không ngay cả mẹ tôi cũng không nuôi nổi mất.”
Trịnh Kỳ tỏ ra đau khổ, biểu tình của Đàm Phi Dược cũng hoá nghiêm túc: “Cậu xuất sắc như thế thì lẽ gì bố cậu lại muốn đuổi cậu?”
Ai bảo mình thích đàn ông cơ chứ? Trịnh Kỳ đang định nói thì bỗng nhiên nhớ ra, vì sợ Đàm Phi Dược lẩn tránh mình nên vẫn chưa cho Đàm Phi Dược biết chuyện mình là gay: “Bây giờ lòng dạ ông ấy toàn là đứa con riêng đó, đâu còn quan tâm đến tôi nữa? Với cả hồi trước tôi làm ít chuyện, đã từng chọc giận ông ấy.”
Lúc này đây, Trịnh Kỳ suốt ngày vênh váo lại tràn đầy cô độc, khiến Đàm Phi Dược không biết phải nói gì để an ủi, càng làm hắn không khỏi rơi vào trầm tư – Trịnh Kỳ chọc giận bố mình, phải chăng là vì vấn đề tính hướng?
Đàm Phi Dược có phần hoảng hốt, thế nên hoàn toàn không để ý thấy Trịnh Kỳ đang lén quan sát mình, chỉ bất giác cảm thấy trang phục của mình có phần tuỳ tiện rồi.
Hôm nay đến gặp mẹ của Trịnh Kỳ, nhưng hắn lại ăn diện trông như một quả bóng lông màu đen…
Trịnh Kỳ đã nói trước cho Hoắc Nam Ngọc biết thân phận của đám Hàn Trọng Viễn, nên dĩ nhiên Hoắc Nam Ngọc cũng rất nhiệt tình với đồng nghiệp của con trai. Bà cũng không biết chuyện Trịnh Kỳ thích Đàm Phi Dược, lại nghe Trịnh Kỳ nói hồi ở nước ngoài từng được Đàm Phi Dược chăm sóc, thế là lại càng nhiệt tình với Đàm Phi Dược: “Thằng nhóc thối tha nhà cô có cả đống tật xấu, nhất định đã gây phiền phức cho con đúng không?”
“Không đâu ạ, thật ra Trịnh Kỳ tốt lắm.” Đàm Phi Dược vội nói. Lúc mới quen Trịnh Kỳ, tuy hắn cảm thấy người này có rất nhiều tật xấu, nhưng thật tình vẫn thấy quý y, thậm chí hắn còn học tập theo một ít lối sống của Trịnh Kỳ nữa.
“Thằng nhóc này có chỗ nào tốt chứ? Ở nhà thì suốt ngày gây rắc rối cho cô, cô tức đến mức chỉ muốn đánh cho nó một trận.” Hoắc Nam Ngọc cười bảo.
“Nhưng mà cậu ấy nói đúng lắm.” Đàm Phi Dược cười nói chuyện với Hoắc Nam Ngọc.
Mặc dù vẻ ngoài của Đàm Phi Dược bình thường, nhưng gương mặt và dáng vẻ hết sức đáng tin, vóc người lại cao lớn, nên rất dễ gây được thiện cảm từ phụ nữ lớn tuổi. Hoắc Nam Ngọc nói chuyện với hắn một chốc thì càng lúc càng cảm thấy hợp ý, nhất là nói chuyện có liên quan đến Trịnh Kỳ.
Trịnh Kỳ thì lại có phần không hiểu nổi tình cảnh trước mắt, Đàm Phi Dược nhớ chuyện hai người ở chung rõ thế cơ á?
Hoắc Nam Ngọc đưa theo hai người giúp việc ở nhà họ Trịnh đến, vì thế rất nhanh đã làm xong một bàn thức ăn thịnh soạn. Đàm Phi Dược và Mạnh Ân đều ăn rất hưng phấn, chỉ có Hàn Trọng Viễn là lấy sủi cảo hấp và cháo thịt băm trứng muối mà Mạnh Ân làm từ trước ra ăn.
Thấy gương mặt Hoắc Nam Ngọc tràn đầy ngờ vực, hiếm lắm Hàn Trọng Viễn mới giải thích: “Lúc trước Mạnh Ân làm cho con, con không ăn thì phí lắm.”
Lời giải thích này hơi lạ, nhưng Hoắc Nam Ngọc cũng chẳng hỏi thêm, Đàm Phi Dược thì lại không kìm được oán thán: “Lão đại… Khụ khụ, ông chủ sao cậu hẹp hòi thế hả, nếu Mạnh Ân đã nấu đồ ăn ngon thì cậu phải lấy ra để chúng tôi cùng nếm thử chứ.”
“Đây là Mạnh Ân làm cho tôi.” Hàn Trọng Viễn trừng Đàm Phi Dược một cái, sau đó cho từng miếng sủi cảo mà da đều đã cứng cả lại vào miệng.
Ngay cả Trịnh Kỳ, lúc này đây cũng không kìm được mà bắt đầu ngờ vực liệu có phải đồ ăn Mạnh Ân làm thật đúng là mĩ vị tuyệt thế hay không.
***
Ngôi nhà này của Hoắc Nam Ngọc có năm phòng ngủ, sau khi ăn xong bà mời mọi người nghỉ lại, nhưng Hàn Trọng Viễn đã từ chối hết sức nhanh chóng. So với ở lại nhà người khác, thì hắn càng muốn ở trong chung cư mà hôm qua hắn và Mạnh Ân cùng nhau dọn dẹp hơn. Đàm Phi Dược thì khác, vì không muốn ngủ trong khách sạn nên ở lại.
“Cậu ngủ trong phòng này đi, tôi ở ngay bên cạnh. Đúng rồi, hôm qua chúng tôi mới dọn đến, nên đồ đạc có thể sẽ hơi ít.” Trịnh Kỳ dẫn Đàm Phi Dược lên tầng, sau đó mở căn phòng có cửa thông sang phòng mình ra. Hoắc Nam Ngọc để y ở trong căn phòng của nam chủ nhân, mà căn phòng trước mắt này, chính là phòng của nữ chủ nhân.
“Tôi thấy đồ đạc đã nhiều lắm rồi.” Đàm Phi Dược nói, hiển nhiên người giúp việc đã dọn dẹp phòng này, cơ bản cũng chẳng thiếu thứ gì.
“Cứ cảm thấy mắt thẩm mĩ của cậu kém quá, cậu mặc bộ đồ này, cũng không biết là lấy đâu ra nữa, mặc trông như con gấu ấy.” Trịnh Kỳ đã có ý kiến về lối ăn mặc của Đàm Phi Dược lâu rồi, rốt cuộc bây giờ cũng nói ra.
“…” Bỗng nhiên Đàm Phi Dược cảm thấy đúng ra mình không nên nghe người trước mặt này nói làm gì.“Cả quần của cậu nữa, cái quần này rõ ràng quá khổ, thế mà cậu vẫn mặc…”
“Trịnh Kỳ.” Đàm Phi Dược ngắt lời Trịnh Kỳ, “Tôi phát hiện tôi rất thích cậu.”
Trịnh Kỳ lập tức bối rối: “Cậu nói gì?”
“Tôi phải đi nghỉ rồi.” Đàm Phi Dược đóng cửa bỏ lại Trịnh Kỳ bên ngoài.
Một đêm ấy, Đàm Phi Dược nghĩ về chuyện của Trịnh Kỳ rất lâu mới đi vào giấc ngủ. Trịnh Kỳ cứ băn khoăn mãi không biết có nên đi hỏi cho ra nhẽ không, cuối cùng chạy đi tìm bạn trên mạng rèn luyện kĩ thuật, cả đêm không ngủ. Trịnh Tu Bình và Hoắc Nam Ngọc đều nghĩ về chuyện ly hôn còn chưa nói hết. Ngay cả Mạnh Ân, nửa đêm cũng bỗng nhiên mơ thấy Hàn Trọng Viễn ôm hôn cô gái gặp mặt hồi sáng kia, sau đó giật mình bừng tỉnh.
“Sao vậy?” Hàn Trọng Viễn quan tâm hỏi.
“Không sao ạ.” Mạnh Ân đáp, cả người nhích sâu vào ngực Hàn Trọng Viễn. Hàn Trọng Viễn vẫn luôn ôm cậu ngủ, thỉnh thoảng cậu sẽ cảm thấy Hàn Trọng Viễn có phản ứng, nhưng chẳng biết tại sao đến tận bây giờ, Hàn Trọng Viễn vẫn chưa từng động tới cậu, nhiều nhất cũng chỉ là hôn…
Hàn Trọng Viễn thật sự sẽ thích một người chẳng có gì cả như cậu ư? Từ nhỏ đã bị mẹ mình mắng là vô dụng, căn bản Mạnh Ân không dám tin Hàn Trọng Viễn sẽ thích mình.
Giam Mạnh Ân lại trong ngực, Hàn Trọng Viễn hôn phớt mấy cái rồi thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu, nằm yên bắt đầu lắng nghe nhịp tim của Hàn Trọng Viễn.
***
Bấy giờ Lịch Tiếu Tiếu mới trở lại thành phố B, mà vừa ra khỏi sân bay thì cô ta trông thấy Hàn Hành Diểu.
Hàn Hành Diểu mặc một chiếc áo dạ cổ lông, gương mặt vùi giữa màu lông đen càng thêm phần nhợt nhạt, nhìn thấy cô ta thì lập tức mỉm cười.
“Hôm nay lạnh như thế, sao anh còn chạy ra ngoài?” Lịch Tiếu Tiếu trông thấy dáng vẻ của Hàn Hành Diểu thì lập tức lo lắng hỏi.
“Anh không yên tâm về em.” Hàn Hành Diểu nắm tay phải để bên môi, ho nhẹ mấy tiếng.
“Dù không yên tâm về em thì cũng có thể để người khác đến đón em mà, đừng để bị cảm lạnh.” Lịch Tiếu Tiếu đầy lo lắng, tức giận trước đấy sinh ra vì Hàn Trọng Viễn đều bay biến hết.
“Tiếu Tiếu tủi thân, sao anh có thể không tự mình đến gặp cơ chứ?” Hàn Hành Diểu đáp, lại hỏi, “Tiếu Tiếu, em gặp Hàn Trọng Viễn ở Cảng thành thật à? Bên cạnh nó còn dẫn theo gã con trai đó?”
“Chuyện này làm sao mà nhầm được?” Lịch Tiếu Tiếu cười lạnh một tiếng, “Gã trai kia trông dáng dấp cũng chẳng có gì đặc biệt, không biết đã dùng thủ đoạn gì biến Hàn Trọng Viễn thành ra như thế.”
“Tiếu Tiếu, em đừng nóng, nhất định anh sẽ giúp em xả giận.”
“Em tin anh.” Lịch Tiếu Tiếu gật đầu, ánh mắt nhìn Hàn Hành Diểu tràn đầy sùng bái.
Hàn Hành Diểu dắt tay Lịch Tiếu Tiếu, sau khi đưa Lịch Tiếu Tiếu về nhà thì gọi điện cho Thiệu Hồng Cẩn ngay: “Kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu được rồi.” Chờ y có đủ năng lực, có công ti của mình, thì Hàn Trọng Viễn có là cái thá gì? Tiềm năng phát triển của MP3, MP4 cực kì tốt, y tin rằng nhất định mình sẽ thành công.
***
Nghỉ Tết dương lịch chỉ có ba ngày, chớp mắt là đã đến ngày thứ ba rồi.
Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đi chơi cả ngày, tối hôm ấy quay về nhà, Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ thì ở lại. Trịnh Kỳ ở lại vì chuyện ly dị của bố mẹ mình còn chưa xong. Đàm Phi Dược ở lại, chính vì Trịnh Kỳ nói với Hoắc Nam Ngọc rằng Đàm Phi Dược tỏ tình với y, Đàm Phi Dược lại không phủ nhận, thế là bị Hoắc Nam Ngọc xem như người nhà mà giữ lại.
“Không ngờ Đàm Phi Dược cũng thích Trịnh Kỳ.” Ngồi trên máy bay về nhà, Mạnh Ân không kìm được nói, thấp thoáng chút hâm mộ – tình cảm của Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ, không ngờ lại được Hoắc Nam Ngọc đồng ý, thật là tốt.
“Trịnh Kỳ được lắm đấy.” Hàn Trọng Viễn đáp, hắn còn nhớ dáng vẻ đầy trưởng thành quyến rũ của Trịnh Kỳ hơn hai mươi năm sau, mắt nhìn của Đàm Phi Dược đúng là rất được.
Chỉ là không biết liệu hai người này có trở thành dáng vẻ sau này hay không… Lại nói, đời trước mấy năm sau bố mẹ Trịnh Kỳ mới ly dị, chắc chắn y và Đàm Phi Dược tiến tới cũng phải mấy năm sau nữa. Đời này họ nên cảm ơn hắn mới đúng.
Hàn Trọng Viễn thích thú quyết định, đợi sau khi trở về sẽ để hai người này dốc sức mà trả nợ.
Tất nhiên, có thể thấy sau khi ly dị, ắt tài sản của Trịnh Kỳ sẽ rất dồi dào, hắn và đối phương còn có thể cùng đi đầu tư.
Nghe thấy lời khen hiếm hoi của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân lại không khỏi có phần tự ti.
Quả thật Trịnh Kỳ rất giỏi, cực kì thông minh, dường như cái gì cũng biết. Cậu thì chỉ biết học, thậm chí ngay cả học bổng cũng không giành được.
Đưa tay lên ngực mình, nghĩ đến chiếc vòng cổ đeo bên trong, Mạnh Ân lại khẽ thở dài một hơi. Hàn Trọng Viễn tiêu tiền cho cậu, cậu đều ghi lòng tạc dạ, nhưng e cả đời này cũng chẳng trả hết.
***
Trịnh Kỳ và Đàm Phi Dược ở Cảng thành một tuần. Trong một tuần này, Hoắc Nam Ngọc và Trịnh Tu Bình đã chính thức ly hôn, cũng phân chia xong tất cả tài sản.
Trịnh Tu Bình không hề muốn ly dị, vẫn luôn cố cứu vãn, nhưng Hoắc Nam Ngọc hết sức kiên quyết, sau cùng còn sử dụng đòn chí mạng.
Đó là một ngày, Trịnh Tu Bình lấy lí do kí đơn ly hôn hẹn Hoắc Nam Ngọc ra ngoài, nhưng cứ cố kiết không chịu kí tên. Ban đầu Hoắc Nam Ngọc nhất quyết đòi ly hôn, sau đó thấy làm thế nào Trịnh Tu Bình cũng không chịu, bèn ném một tập kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình ra: “Anh tìm đàn bà ở ngoài, ai biết liệu có dính phải bệnh gì hay không? Bây giờ nhìn anh là tôi đã thấy ghét, chạm vào anh là đã muốn đến bệnh viện kiểm tra, anh còn không chịu ly dị, là muốn tôi khó chịu chết đúng không?”
Kết quả kiểm tra sức khoẻ của Hoắc Nam Ngọc kia, gần như tất cả các bệnh xã hội đều xét nghiệm một lần, rõ ràng không tin tưởng Trịnh Tu Bình. Sắc mặt Trịnh Tu Bình cũng không nén được giận dữ.
“Nếu anh không kí thì ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra sức khoẻ công khai trước truyền thông, tiện thể nói chuyện chúng ta muốn ly dị và anh có con riêng ra, sau đó tìm luật sư nói tiếp.” Hoắc Nam Ngọc lại bảo, “Không biết anh có chịu bỏ người này không đây.”
Tất nhiên Trịnh Tu Bình không bỏ được người này, nhưng ông ta không cam lòng, thậm chí còn muốn dùng tính hướng của Trịnh Kỳ để uy hiếp Hoắc Nam Ngọc. Nhưng chuyện ông ta có con riêng là không thể chối cãi, trong khi từ trước đến giờ cuộc sống riêng tư của Trịnh Kỳ vẫn luôn sạch sẽ tới mức kinh ngạc.
Sau cùng, Trịnh Tu Bình đành phải kí tên mình xuống.
Hoắc Nam Ngọc giữ lại những bất động sản và một số quỹ cổ phiếu, còn lại đều cho Trịnh Kỳ. Đến khi Trịnh Kỳ từ Cảng thành về lại thành phố S thì đã trở thành một “đại phú ông”.
Việc đầu tiên mà “đại phú ông” này làm sau khi về thành phố S chính là mua nhà. Có điều y còn chưa kịp mua nhà thì đã bị Hàn Trọng Viễn gọi đến công ti, vì Duyên Mộng xảy ra biến cố.
Đài truyền hình của tỉnh nào đó đưa ra một tin tức, có người đang nghe nhạc bằng MP3 của Duyên Mộng thì bất chợt MP3 nổ tung, khiến gương mặt của người dùng bị huỷ hoại. Mà tin tức này, trong thời gian rất ngắn đã bị rất nhiều phương tiện truyền thông đăng tải lại.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên một thương hiệu MP3, MP4 khác bắt đầu quảng cáo nườm nượp trên TV.
Trong nhất thời, Duyên Mộng vướng phải vô số nghi ngờ, sản lượng tiêu thụ cũng tụt dốc không phanh.